Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa mở miệng thì Ngô Bảo Ngọc ở phía sau cô đã đi ra: “Anh thẩm vấn phạm nhân à? Nói chuyện gì thì có liên quan gì đến anh.”

“Bảo Ngọc!” Nguyễn Quỳnh Anh kéo lấy tay áo của cô, muốn nhắc nhở cô nên thu lại thái độ một chút, đừng khiến Vĩnh Hải tức giận.

Khiến anh tức giận rồi thì sẽ không có gì tốt cả.

Ngô Bảo Ngọc cũng biết lòng tốt của Nguyễn Quỳnh Anh, hừ một tiếng, bĩu môi, không nói gì nữa.

Nhưng thái độ vừa nãy của cô ấy vẫn khiến Vĩnh Hải hơi tức giận mà híp mắt lại: “Cô Bảo Ngọc, cô có thể hết lần này đến lần khác làm ầm ĩ trước mặt tôi, không phải vì cô thân phận tiểu thơ vàng ngọc nhà họ Thúc mà cô có thể dựa vào.”

Nếu như không phải cô ấy thật lòng làm bạn với Nguyễn Quỳnh Anh thì anh đã sớm xử lý cô ấy rồi.

Ngô Bảo Ngọc trợn trắng mặt: “Vậy thì tôi vẫn cảm ơn cậu Hải đã hạ thủ lưu tình hỉ?”

Nghe thấy sự trào phúng trong giọng điệu của cô, môi của Vĩnh Hải mím lại, mây mù giăng kín trong mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận được sự tức giận của anh đến chạm đến giới hạn rồi nên vội vàng kéo Ngô Bảo Ngọc ra sau mình: “Được rồi Bảo Ngọc, đừng nói nữa.”

Cô vừa khuyên ngăn vừa nháy mắt ra hiệp với cô ấy.

Sau khi Ngô Bảo Ngọc nhận được nhắc nhở của cô thì lén lút nhìn Vĩnh Hải.

Sau khi nhìn thấy gương mặt âm u nặng nề kia của Vĩnh Hải thì cô rùng mình. Lúc này mới hoàn toàn thu mình lại.

“Khụ khụ.” Ngô Bảo Ngọc mím môi ho hai tiếng: “Quỳnh Anh?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về cô ấy: “Sao vậy?”

“Tôi có nhớ trước kia cô đã từng nói với tôi cô đang tìm nhà mẹ của mẹ cô không. Cho nên vừa nãy cô đã hỏi những vấn đề kia với anh họ tôi là đang hoài nghi người rất giống cô mà anh họ tôi đã gặp là người nhà mẹ của mẹ cô sao?” Ngô Bảo Ngọc xoa cằm hỏi. Hãy tìm đọc tra𝓷g chí𝓷h ở ( 𝖳rUmtruyệ 𝓷.𝘝𝙉 )

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Đúng vậy.”

Vĩnh Hải nghe cô nói như vậy thì chân mày xinh đẹp nhíu lại, trong lòng lại có hơi không vui.


Cô đang tìm nhà mẹ của mẹ mình sao anh không biết chút gì vậy?”

Đến cả Ngô Bảo Ngọc này cũng biết lại chỉ có duy nhất anh là không nói!

Cảm thấy hơi lạnh truyền đến từ người đàn ông bên cạnh, Nguyễn Quỳnh Anh có chút không hiểu gì nhìn anh: “Anh sao vậy?”

Vĩnh Hải lạnh mặt, không ừ hử một tiếng.

Ngô Bảo Ngọc phụt cười: “Còn có thể sao nữa, lại tức giận rồi nhỉ, không làm gì cũng tức giận. Quỳnh Anh, cô ở cùng với người đàn ông như vậy chắc áp lực phải rất lớn nhỉ.”

Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng cười, không tiếp lời.

Vĩnh Hải lại đập mạnh lên bàn, giọng nói lạnh như băng: “Cô im miệng!”

Đôi mắt anh lạnh lùng hung dữ ngưng động nhìn Ngô Bảo Ngọc.

Ngô Bảo Ngọc nhát gan run rẩy, nhưng gương mặt lại cố ra vẻ trấn định nói: “Cũng không phải tôi nói chuyện với anh.”

Nói xong, cô dựa lại gần bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh một chút, chuyển vấn đề về lại ban đầu: “Quỳnh Anh, có cần bảo anh họ tôi giúp cô đi nghe ngóng một chút, nghe ngóng xem lúc anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó rốt cuộc là có thân phận gì nhỉ?”

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên: “Có thể sao? Có khi nào làm phiền anh họ cô lắm không?”

“Không làm phiền.” Ngô Bảo Ngọc vẫy tay: “Dù sao anh ta vẫn còn nợ mình một ân tình. Chuyện này cứ để anh ta đi là đi.”

“Vậy quá…”

Hai từ tốt rồi còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vĩnh Hải cắt đứt: “Không cần đâu!”

Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhìn về phía anh ta, trong mắt chứa một chút kinh ngạc.

Sắc mặt Ngô Bảo Ngọc trầm xuống: “Họ Vĩnh kia, ý anh vậy là gì? Quỳnh Anh muốn tìm người nhà vậy mà anh lại nói không cần đâu? Anh nghĩ cái gì vậy hả?”

“Tôi chỉ đang nói không cần các người giúp đỡ.” Vĩnh Hải kéo Nguyễn Quỳnh Anh đến bên cạnh mình, nhìn đôi mắt của cô ấy: “Cô là nữ nhân của tôi, chuyện của cô thì đương nhiên do tôi đến giúp. Còn những người khác không cần xen vào nữa.”


Giọng nói của anh mang theo mấy phần khí thế mạnh mẽ.

Nguyễn Quỳnh Anh há miệng, đang muốn nói thì Ngô Bảo Ngọc đã giành trước một bước: “Anh đến giúp?”

Cô ấy xem thường mà vòng tay lại: “Tổng giám đốc Hải, không phải tôi nói chớ, lần nào anh ra tay giúp Quỳnh Anh không phải cũng đều nhắc đến điều kiện với Quỳnh Anh sao. Lần này không phải anh cũng muốn nói đến điều kiện chứ?”

Dường như lời của Ngô Bảo Ngọc đã khiến Nguyễn Quỳnh Anh nhớ đến những chuyện không vui trước kia.

Tròng mắt cô tối lại, những lời muốn nói đều nuốt trở về.

Vĩnh Hải nhìn thấy nét mặt của cô thì ánh mắt trầm xuống, nâng cằm cô lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô không phải cô cũng nghĩ như vậy chứ?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhấc tay anh ra: “Không phải.”

“Thật sự không có?” Vĩnh Hải híp mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh mỉm cười: “Không có, nhưng mà chuyện này tôi vẫn nên để anh họ của Bảo Ngọc giúp thì tốt hơn.”

Ngô Bảo Ngọc vừa nghe thì vui mừng vỗ tay: “Quỳnh Anh, cô chọn đúng đó, không thể để tên họ Vĩnh giúp cô.”

Mà giọng cô ấy vừa mới dứt thì liền đối mặt với đôi mắt mang theo sát khí của Vĩnh Hải.

Ngô Bảo Ngọc bị dọa nhảy dựng, co rút đầu lại, im miệng.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cho tôi một lý do vừa ý.” Gương mặt Vĩnh Hải âm u lạnh lẽo, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt chứa những đốm lửa hận dỗi.

Người phụ nữ này thà rằng để người ngoài giúp đỡ cũng không đồng ý để anh giúp.

Cô có xem anh như người đàn ông của cô sao?

Nguyễn Quỳnh Anh biết lựa chọn của mình đã khiến Vĩnh Hải tức giận, trong lòng cô có hơi áy náy.


Nhưng…

Nhớ để tổ tình báo của Vĩnh Hải, cô trấn định lại, cắn môi nói: “Lý do rất đơn giản, chính là tôi không tin tưởng tổ tình báo của anh.”

Vĩnh Hải chau mày.

Thì ra cô vẫn cho rằng tổ tình báo của anh có nội gián!

Hít một hơi sâu, đè xuống cơn giận một chút, Vĩnh Hải trầm giọng mở miệng: “Vậy thì tôi không dùng tổ tình báo để đi giúp cô, mà dùng thế lực bên ngoài được không?”

“Thế lực bên ngoài?” Gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh đầy nghi hoặc.

Anh còn có thế lực khác có thể điều tra tình báo?

“Đúng, như vậy cô hài lòng chưa?” Vĩnh Hải mím lại môi mỏng.

Nguyễn Quỳnh Anh bối rối, ngón tay đan xen một chỗ với nhau.

Ngô Bảo Ngọc thấy vậy thì xoay tròn đồng tử: “Quỳnh Anh, không thì như vậy đi. Chúng tôi cùng nhau giúp cô tìm. Dù cho thế lực điều tra của Tổng giám đốc Hải không có bao nhiêu đáng tin nhưng lỡ như có thể điều tra được tin tức hữu dụng cũng không chừng đó?”

Nghe thấy lời này, ngọn lửa tức giận trong đáy lòng Vĩnh Hải dâng cao trong chớp mắt.

Sao lại nói thế lực điều tra của anh không có bao nhiêu đáng tin?

Xem ra phải dạy dỗ người phụ nữ này một trận mới được!

Nghĩ như vậy thì trong mắt của Vĩnh Hải lướt nhanh qua một tia sáng lạnh lẽo.

Nguyễn Quỳnh Anh không thể phát giác ra sự khác thường của Vĩnh Hải, cô đang suy nghĩ của Ngô Bảo Ngọc.

Quả thực, thế lực tình báo của Vĩnh Hải khiến cô chẳng hề tin tưởng.

Tổ tình báo của anh đã có nội gián, lỡ như thế lực khác cũng có thì sao?

Nhưng không cần anh giúp đỡ thì anh cũng vui. Đề nghị của Ngô Bảo Ngọc vừa hay một ná bắn hai chim.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không bối rối nữa, khẽ gật đầu: “Được, cứ như vậy đi! Anh cảm thấy thế nào?”


Cô ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hải, dò hỏi ý kiến của anh.

Mặc dù trong lòng Vĩnh Hải rất không vui, nhưng sự tức giận cũng không nồng đậm nữa.

Anh nhìn cô, hơi gật đầu: “Như vậy đi.”

“Vậy thì tôi liên hệ anh họ tôi đây.” Ngô Bảo Ngọc cầm lấy di động, trước mặt Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh đã gọi một cuộc đi.

Mấy phút sau điện thoại đã tắt.

Ngô Bảo Ngọc đắc ý lắc lắc di động: “Đã xong, mấy ngày nữa sẽ có kết quả.”

Kìm chế không nổi cảm xúc kích động, Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay Ngô Bảo Ngọc, cảm kích từ tận đáy lòng: “Cảm ơn cô, Bảo Ngọc.”

“Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn tốt mà, nên làm cả.” Ngô Bảo Ngọc dùng bàn tay còn lại véo lấy mặt của Nguyễn Quỳnh Anh.

Hành động thân thiết của hai người khiến Vĩnh Hải xem mà nhăn giữa chân mày lại, trên mặt viết đầy sự không vui.

Anh kéo Nguyễn Quỳnh Anh ra: “Đừng để người khác tự ý đụng vào cô.”

Nghe được ý ghen trong lời nói của anh, đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh hơi sững sờ, sau đó lại không biết nên khóc hay người.

Ngô Bảo Ngọc lại trợn trắng mắt hừ lạnh: “Tổng giám đốc Hải, không phải anh lại ghen chứ?”

Ghen?

Vĩnh Hải không thay đổi sắc mặt thừa nhận: “Vậy thì sao!”

Anh nhìn thấy các cô thân mật như vậy thì trong lòng không thoải mái,

Cho dù hai người bọn họ là nữ.

Ngô Bảo Ngọc không ngờ Vĩnh Hải lại sảng khoái thừa nhận như vậy thì kinh ngạc trong chốc lát.

Đến Nguyễn Quỳnh Anh cũng như vậy.

“Không phải chứ Tổng giám đốc Hải, anh đến cả một người phụ nữ như tôi cũng ghen?” Ngô Bảo Ngọc dí dỏm nhìn và nói với Vĩnh Hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận