Vĩnh Hải chẳng thèm để tâm đến cô ấy, kéo cổ tay Nguyễn Quỳnh Anh, đi ra khỏi phòng bao.
Ngô Bảo Ngọc thong dong đi theo sau bọn họ, đi thẳng đến bãi đổ xe.
Lúc Vĩnh Hải ấn xuống chìa khóa xe thì đột nhiên Ngô Bảo Ngọc lại tiến lên cản trước mặt anh: “Tổng giám đốc Hải, tôi có thể nói với anh mấy câu không?”
“Bảo Ngọc?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Ngô Bảo Ngọc đầy vẻ bất ngờ.
Ngô Bảo Ngọc mỉm cười với cô: “Quỳnh Anh, cô có thể tránh đi một chút không? Yên tâm, chỉ mấy câu mà thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Vậy tôi lên phía trước nhé.”
Nói xong thì muốn nâng bước rời đi.
Vĩnh Hải lại kéo cánh tay cô lại: “Cô ở trong xe đợi đi.”
Anh kéo cửa xe, nhét Nguyễn Quỳnh Anh vào bên trong.
Mặc dù xe có hiệu quả cách âm tốt nhất nhưng đó chỉ là đối với người ngoài xe mà thôi.
Người ngồi trong xe vẫn có thể nghe rõ âm thanh của bên ngoài.
Ngô Bảo Ngọc vừa nhìn chiếc xe đã biết điều đó, cũng không để ý. Dù sao chỉ cần lúc nữa nói chuyện Nguyễn Quỳnh Anh không ra ngăn cản thì nghe hay không cũng đều được.
“Cô muốn nói cái gì?” Tay Vĩnh Hải đút vào trong túi, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
Ngô Bảo Ngọc nhìn về phía cửa xe, mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ muốn khuyên răn Tổng giám đốc Hải anh một câu. Dù sao Quỳnh Anh đã lựa chọn ở cùng anh lần nữa vậy thì xin anh hãy đối xử với cô ấy thật tốt. Đừng làm tổn thương trái tim của cô ấy nữa.”
Trong xe, Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy những lời này thì trên gương mặt lộ ra nụ cười cảm động: “Bảo Ngọc...”
Thì ra Ngô Bảo Ngọc muốn nói những lời này với Vĩnh Hải.
Trong lòng còn một dòng ấm áp chảy qua, khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh không nhiệm được mà gương lên.
Ngoài xe, Vĩnh Hải nhướng mắt lạnh lùng: “Đây là đương nhiên. Nhưng mà cũng không cần cô nhắc nhở tôi phải làm như thế nào.”
“Tôi cũng không muốn nhắc nhở.” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi: “Tôi biết, để người khác nhắc nhở anh phải tốt với người phụ nữ của chính mình là một chuyện mất mặt. Nhưng anh có thể cho tôi một chút xíu tin cậy, khiến tôi cảm thấy anh thật sự có thể đối xử tốt với Quỳnh Anh thì đương nhiên tôi sẽ không nhắc nhở anh. Đáng tiếc anh không có.”
“Cô có ý gì?” Vĩnh Hải híp đôi mắt nguy hiểm lại.
Ngô Bảo Ngọc cười lạnh: “Ý là, tất cả những hành động của anh trước đây khiến tôi không thể nào tin tưởng anh thật sự sẽ đối xử tốt với Quỳnh Anh. Nhưng mà Quỳnh Anh cứ nhất quyết muốn ở cùng anh nên tôi cũng không còn lời nào để nói. Chuyện duy nhất tôi có thể làm là nhắc nhở anh đối xử với cô ấy tốt một chút.”
“Tất cả những hành động trước đây của tôi?” Môi mỏng của Vĩnh Hải mím lại thành một đường thẳng.
Ngô Bảo Ngọc vén tóc: “Không sai, tin rằng trong lòng anh cũng rất rõ, mấy tháng trước anh đã đối xử với Quỳnh Anh như thế nào. Tôi không biết tại sao anh đột nhiên muốn làm lại từ đầu với Quỳnh Anh. Nhưng nếu như anh dám làm tổn thương cô ấy một lần nữa thì tuyệt đối tôi sẽ mang Nguyễn Quỳnh Anh đi, để cả đời này anh không gặp lại cô ấy nữa.”
“Chuyện này sợ rằng cô làm không được, cũng chẳng có cơ hội làm.” Vĩnh Hải khinh thường quét mắt nhìn cô.
Ngô Bảo Ngọc nhúng vai: “Mong là như vậy, tôi cũng hy vọng tôi cũng không có cơ hội đó. Suy cho cùng thì tôi càng muốn nhìn thấy Quỳnh Anh hạnh phúc hơn. Cho nên Tổng giám đốc Hải, tự giải quyết ổn thỏa nhé.”
Nói xong, cô ấy đánh bạo tiến lên trước vỗ vào vai Vĩnh Hải, sau đó vẩy tay về phía cửa xe rồi đi về phía xe của chính mình.
Vĩnh Hải đầy ghét bỏ phủi vai của mình, kéo cửa xe lên xem.
“Lời vừa nãy cô đều nghe cả rồi?” Anh cởi áo khoác nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đang chơi đùa với ngón tay mình: “Ừm.”
“Nể tình cô ta là bạn tốt của cô cũng thật lòng muốn tốt cho cô nên tôi không so đo sự mạo phạm của cô ta.” Vĩnh Hải nới cà vạt.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: “Được, tôi thay Bảo Ngọc cảm ơn anh.”
Vĩnh Hải hừ một tiếng không nói gì nữa. Lấy điện thoại ra gọi cho Bảo Quốc, bảo anh ta đến lái xe.
Bảo Quốc đến rất nhanh, sau khi chào hỏi xong thì khởi động xe.
Xe dừng dưới tòa nhà Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nguyễn Quỳnh Anh nói từ chào Vĩnh Hải, mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.
Lúc chỉ mới một chân cô bước ra ngoài thì Vĩnh Hải đột nhiên kéo cô trở lại, đồng thời cửa xe đóng lại ‘Phập’ một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc đến ngây ngốc, trừng to hai mắt: “Anh muốn là gì ưm…”
Lời còn chưa nói xong thì cằm đã bị kẹp chặt.
Vĩnh Hải cúi đầu tóm chặt chuẩn xác môi của cô, nuốt toàn bộ lời nói của cô vào trong bụng.
Bảo Quốc ngồi trên ghế lái nghe thấy động tĩnh ở ghế sau thì gương mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước, đồng thời vô cùng bình tĩnh ấn xuống nút khóa.
Một tấm bảng cách màu đen nâng lên, ngăn cách hàng ghế lái với hàng ghế sau.
Vĩnh Hải rất hài lòng với động tác của Bảo Quốc, vì vậy cũng không quan tâm gì nữa là càng thêm sức hôn lấy Nguyễn Quỳnh Anh,
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh hôn đến mơ hồ, thân thể không biết từ lúc nào đã bị ép trên ghế sau, gương mặt nhỏ ửng đỏ, trong đôi mắt hiện lên sự mơ màng.
Cũng may Vĩnh Hải vẫn còn nhớ đây là đâu nên không tiếp tục dấn sâu nữa. Sau khi hôn những nơi cần hôn, sờ những nơi cần sờ một phen thì buông Nguyễn Quỳnh Anh ra, còn chủ động thay cô chỉnh sửa quần áo và đầu tóc có chút lộn xộn.
“Ngày mai đến biệt thự.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn, nói.
Động tác tô son môi của Nguyễn Quỳnh Anh chợt dừng: “Có chuyện gì sao?”
“Tặng quà cho cô.” Anh chống đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh nhảy dựng, vừa có chút thấp thỏm vừa có chút vui mừng: “Quà gì?”
“Ngày mai cô sẽ biết. Buổi trưa ngày mai tôi đến đón cô.” Anh nhìn đồng hồ.
Nguyễn Quỳnh Anh biết không thể hỏi thêm được gì nên chỉ đành ép xuống tò mò trong lòng mà gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”
Cô cất son môi, lại soi gương, sau xác định trên người không có gì không ổn thì lại mở cửa xe lần nữa.
Lần này Vĩnh Hải không kéo cô trở lại nữa, cô đứng ở bên ngoài vẩy tay với anh, đi ngang qua đầu xe tiếng vào trong cửa Tập đoàn Nguyễn Thị.
Đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng cô nữa thì Vĩnh Hải mới gõ vào vách ngăn: “Lái xe trở về công ty.”
Bản ngăn hạ xuống, Bảo Quốc gật đầu cung kính: “Dạ.”
Từ cửa Tập đoàn Nguyễn Thị khởi hành, chiếc xe lái lên đường lớn.
Trên đường, Vĩnh Hải cúi đầu loay hoay với di động, cũng không biết nhìn cái gì và mắt mũi lại mang theo ý cười cùng với sự mong chờ.
Bảo Quốc không tiếng động quét mắt nhìn kính chiếu hậu, sau khi nhìn thấy thì tròng mắt chớp sáng, nhưng không để ý mà nói: “Đúng rồi Tổng giám đốc Hải, tôi nghe được một tin tức có liên quan đến cô Quỳnh Anh.”
“Tin gì?” Vĩnh Hải ngẩng đầu, thu lại ý cười.
Khóe miệng Bảo Quốc hơi giương lên, nhưng chỉ trong thoáng qua: “ Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe nhân viên của công ty nói, người nhân viên đó có người thân làm việc ở Tập đoàn Nguyễn Thị, nói là gần đây có một một người đang theo đuổi cô Quỳnh Anh, còn tặng cho cô Quỳnh Anh một bó hoa lớn nữa.’
Tay cầm di động siết chặt lại, sắc mặt Vĩnh Hải đen lại, trong lòng có một ngọn lửa không tên dâng lên: “Ai?”
“Không rõ.” Bảo Quốc lắc đầu.
Mí mắt Vĩnh Hải rũ xuống, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc trong mắt anh.
Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
“Cậu Hải, có cần tôi giúp anh điều tra không?” Bảo Quốc đề nghị.
Vĩnh Hải giơ tay lên: “Không cần đâu, ngày mai tôi hỏi cô ấy.”
Trong lòng anh đối với sự giấu diếm của Nguyễn Quỳnh Anh có chút gì đó không hài lòng.
Cô tìm người thân không nói với anh thì thôi. Bây giờ có người theo đuổi cũng không nói với anh.
Rốt cuộc cô có đặt anh vào trong lòng mình không?
Bầu không khí trong xe bị đèn nén, không khí trong xe cũng trở nên lạnh lẽo rất nhiều.
Bảo Quốc co rút cổ lại, yên tĩnh lái xe, cũng không nói gì thêm.
Trở về công ty, Vĩnh Hải lập tức liên hệ với quản gia Hoàng để ông ta dùng đến nguồn thế lực kia đi điều tra người bên nhà mẹ của mẹ Quỳnh Anh.
Nói vậy, anh mới phát hiện dường như đối với tình huống gia đình của cô anh chẳng hề biết gì cả. Chí ít bây giờ anh mới biết người nhà mẹ của mẹ cô ấy vẫn còn. Anh vẫn luôn cho rằng người nhà mẹ của mẹ cô ấy đã chết hết rồi.
Nghĩ vậy, Vĩnh Hải gửi một tin nhắn thoại cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Người nhà của mẹ em tôi đang điều tra rồi.”
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh không hề tin kết quả điều tra của anh nhưng vẫn nghiêm túc hồi âm hai từ: “Cảm ơn!”
Sau khi hồi âm, đợi hai phút sau cũng chẳng có tin nhắn gì của Vĩnh Hải thì cô đặt di động xuống, cầm lấy tấm thiệp mời trên bàn.