Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Đây là tấm thiệp kết hôn của Nguyễn Trâm Anh và Lưu Đông Hưng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn sơ lược một cái thì không có hứng thú khép lại: “Nguyễn Trâm Anh phái người đưa đến sao?”

Thư ký Diêm ở bên cạnh đang thu dọn tài liệu nghe được liền lắc đầu: “Không phải, Lưu Đông Hưng sai người đưa đến, nói đến lúc đó để cô đi uống rượu mừng.”

“Không muốn đi.” Vứt thiệp mời vào trong sọt rác, Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt nói.

Cô không thèm đi dự lễ cưới của Liều Vũ Mạt.

Huống hồ lấy sự căm hận của Kiều Vũ An với cô thì cô đi rồi thì hôn thể sẽ xảy ra hỗn loạn thế nào.

“Tôi biết cô không muốn đi nên đã thay cô từ chối, yên tâm đi.” Thư ký Diêm mỉm cười.

Nguyễn Quỳnh Anh chống đầu: “Vậy phải cảm ơn thư ký Diêm rồi, đúng rồi, Lê Diệu Ngọc được thả rồi sao?”

Đã hai ngày rồi, Lê Diệu Ngọc đã được cảnh sát thả rồi nhỉ.

Đúng như dự đoán, thư ký Diên nhớ lại gì đó nên vỗ trán: “Xem tôi quên béng mất, đã được thả ra rồi, vào hôm qua ấy, bà ta còn đến công ty một chuyến.”

“Đến công ty làm cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh chau mày.

Lê Diệu Ngọc bây giờ đã không còn bất kỳ chức vụ gì nữa, trừ khi công ty họp thì bình thường cô không hề để người cho Lê Diệu Ngọc tiến vào.


Thư lý Diêm đặt tài liệu đã xử lý xong qua một bên, trả lời: “Đến lấy túi, hôm trước sau khi bị bảo vệ đưa đến cục cảnh sát thì túi của cô ta vẫn còn để lại ở công ty.”

“Như vậy à.” Nguyễn Quỳnh Anh bừng tỉnh gật đầu, không hỏi nữa. Sau đó cầm lẩy bút chì trong hộp bút, bắt đầu vẽ bản thiết kế của mình.

Hình cô vẽ thu hút sự chú ý của thư ký Diêm.

Thư ký Diêm cầm lấy một tờ lên xem: “Chủ tịch, cô vẽ không tồi nha.”

“Cũng tàm tạm.” Nguyễn Quỳnh Anh khiêm tốn mỉm cười.

Thư ký Diêm đặt bức vẽ xuống, nét mặt nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đó, cô có từng nghĩ sẽ mở một phòng làm việc của riêng mình không?”

“Từng nghĩ.” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt bút chì: “Nhưng mà đó là trước đây, bây giờ tôi chủ muốn vẽ chơi thôi.”

Điều kiện sức khỏe của cô căn bản không cho phép cô mở một văn phòng làm việc.

Huống hồ chi cô cũng chưa từng được bồi dưỡng chính thống, mở văn phòng công ty thì ai sẽ đến chỗ cô để may quần áo?

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Thư lý Diêm tiếc nuối thở dài một hơi.

Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: “Thực ra cũng không có gì đáng tiếc. Trên thế giới này không thể nào xuất hiện chuyện vẹn cả đôi đường, phải luôn từ bỏ một chút gì đó. Lại thêm bây giờ đến că quản lý công ty tôi còn chưa hoàn toàn họ hỏi xong thì làm gì có sức lực để mở một văn phòng công ty chứ.”

“Nói cũng phải.” Thư ký Diêm gật đầu, cảm thấy rất có lý: “Vậy được rồi, cô từ từ vẽ, tôi không làm phiền cô nữa, tôi ôm mấy thứ này ra trước.”


Nói xong thì thư ký Diêm ôm những tài liệu đã dọn dẹp xong, rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi anh ta đi rồi thì Nguyễn Quỳnh Anh đặt bút chì xuống, nét mặt cay đắng lật cuốn sổ thiết kế trong tay.

Cuốn sổ thiết kế đã rất dày, bên trong toàn là những bức vẽ thiết kế cô đã vẽ. Bởi vì không có thầy hướng dẫn nên mặc dù hình thiết kế rất có sức sống nhưng cuối cùng vẫn có khiếm khuyết.

Lúc trước khi không biết bản thân có thể sống bao lâu thì vốn dĩ cô tính rời khói Vĩnh Hải rồi ra nước ngoài bổ túc ở học viện thiết kế, đợi khi nào có năng lực rồi sẽ dần dần chỉnh sửa mấy hình thiết kế này.

Nhưng sau đó biết bản thân mình chỉ có thể sống được mấy năm thì suy nghĩ đi học bổ túc của cô nhạt dần, dự tính khí nào tích lũy được nhiều rồi, không còn sức vẽ nữa thì tặng cho Ngô Bảo Ngọc, coi như là món quà để lại cho Ngô Bảo Ngọc.

Nghĩ đến đây thì Nguyễn Quỳnh Anh lại thở dài một hơi, trong đầu đột nhiên có linh cảm.

Ánh mắt cô nghiêm túc cầm lấy bút chì lên lần nữa, phác họa xoạt xoạt trên tờ giấy trắng tinh, vẽ lên.

Vẽ mãi cho đến buổi chiều tan ca, cô mới lười biếng vươn eo, dừng bút lại.

Lúc này, điện thoại của Ngô Bảo Ngọc gọi đến: “Quỳnh Anh, có biết Trần Cận Phong ở đâu không? Tôi vừa mới đi phòng khám tìm anh ta nhưng phòng khám của anh ta đã đóng cửa nửa tháng rồi.”

“Tôi không biết.” Nguyễn Quỳnh Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, vừa nhìn về phía xa để làm dịu ánh mắt mệt mỏi vừa trả lời: “Cũng nửa tháng rồi tôi không nhìn thấy anh ta. Cô tìm anh ta có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì, là con gái chị họ tôi có chứng tự kỷ muốn tìm anh ta xem thử.” Ngô Bảo Ngọc gãi đầu, có hơi buồn bực nói: “Bây giờ tìm không được người, thật sự là phiền chết mất. Gọi điện thoại anh ta cũng tắt máy rồi.”


“Không thì cô lại đợi thêm hai ngày đi, lần trước tôi đến bệnh viện tái khám nghe nói anh ta xin nghỉ phép nửa tháng, chắc hai ngày nữa sẽ trở về thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ nói.

Ánh mắt Ngô Bảo Ngọc sáng lên: “Thật sao?”

“Chắc là vậy, tôi cũng không chắc chắn.”

“Vậy thì tôi đợi thêm hai ngày nữa.” Ngô Bảo Ngọc bất lực thở dài một hơi, sau đó tinh thần lại hồi phục một trăm phần trăm nói: “ Tối nay cùng nhau đi ăn cơm thế nào?”

“Tối nay?” Nguyễn Quỳnh Anh có hơi do dự.

Tôi nay cô không muốn ra khỏi cửa lắm.

“Đúng vậy, ngày mai tôi đi thăng hỏi một vị trưởng bối cho nên tối nay mới có thời gian đó.” Ngô Bảo Ngọc nhún vai: “Không phải cái tên họ Vĩnh kia không cho phép cô đi cứ?”

“Đương nhiên không phải, được, vậy thì tối nay gặp mặt nhé.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười một tiếng, đáp ứng.

Ngô Bảo Ngọc vui vẻ vỗ đùi: “Quá tốt rồi, vậy bây giờ tôi đặt chỗ, thuận tiện gọi luôn anh chàng đẹp trai ngoại quốc mà lần trước tôi nói với cô đến luôn.”

Nghe thấy mấy từ anh chàng ngoại quốc đẹp trai, Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhăn lại hàng mày xinh đẹp. Điều này khiến cô không khỏi nhớ đến Lanny Hill, người không hề mang ý tốt với cô.

“Hai chúng ta ăn thôi, đừng gọi người khác nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh có hơi chống đối, nói.

Ngô Bảo Ngọc nghe ra được lại không đồng ý lắm: “Có sao đâu gì đâu, quen biết thêm một người bạn cũng có chỗ tốt mà. Vả lại doanh nghiệp gia tộc nhà bọn họ chủ yếu là đề cập đến phương diện năng lượng điện tử thôi, đến Hà Nội là muốn tìm kiếm hợp tác, mở ra con đường vào nội địa. Vừa hay Tập đoàn Nguyễn Thị đã liên quan đến phương diện này, tôi muốn để hai người quen biết một chút xem có thể đi đến hợp tác không.”

Nói đến đây thì Ngô Bảo Ngọc bưng ly trà bên cạnh, uống một ngụm, sau khi là ước cổ họng lại tiếp tục nói: “Trước mắt di động của Tập đoàn Nguyễn Thị các người ở trong nước đã vén lên làn sóng phong trào rất cao, nhưng ở nước ngoài vẫn chưa có. Thị trường trong nước sẽ bị bão hòa, lẽ nào cô không muốn mượn cơ hội này, mở rộng thị trường nước ngoài sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi có hơi động lòng.


Cô vẫn nhớ lúc ba vẫn còn thì muốn phát triển Tập đoàn Nguyễn Thị ra nước ngoài, nhưng sản phẩm của Tập đoàn Nguyễn Thị vẫn luôn quy củ trung bình, không có chỗ nào xuất sắc, cũng không có tư cách để bán ra nước ngoài.

Hiện tại do động của Tập đoàn Nguyễn Thị đã mở ra một thời đại mới của di động, đã có tư cách xuất khẩu. Nếu như đây thực sự là cơ hội, thì cô… không muốn để lỡ mất!

“Bảo Ngọc, cô nói thật chứ? Kinh doanh gia đình của bọn họ thực sự là về phương diện năng lượng điện tử sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi một câu để xác nhận.

Ngô Bảo Ngọc cười: “Đương nhiên, nếu như không phải tôi xác nhận thân phận của anh ta rồi thì sao tôi lại có thể qua lại với anh ta chứ. Vốn dĩ lần trước tôi muốn bảo cô ra nói chuyện. Nhưng cô không cho tôi cơ hội để nói đã ngắt điện thoại rồi.”

Nguyễn Quỳnh Anh xoa mũi: “Lần trước là tôi không đúng.”

“Ha ha, tôi cũng không trách cô, vậy tôi cúp máy trước đâu. Tối nay trước khi đi nói một tiếng nhá, tôi đến đón cô.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi gật đầu.

Kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Quỳnh Anh quay người trở về bàn làm việc.

Vừa mới ngồi xuống thì ánh mắt cô trừng lớn như nhớ đến gì.

Cô lại quên hỏi Ngô Bảo Ngọc danh tính của cái anh chàng đẹp trai nước ngoài kia.

Không biết tên họ thì cô làm sao xác định được là doanh nghiệp gia tộc nào chứ.

Nắn sống mũi, Kiều An vì sự cẩu thả của mình mà cảm thấy ảo não.

Nhưng mà cũng may tối nay sẽ gặp mặt, lúc đó lại hỏi Ngô Bảo Ngọc là được.

Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng điều tiết tâm trạng, gọi thư ký Diêm tiến vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận