"Đúng thế, nhưng mà Trần Vĩnh Hải lại nghĩ rằng tớ thật sự bởi vì hâm mộ hư vinh mà chia tay với anh ấy, sau đó còn đi ra nước ngoài đính hôn với Lanny Hill nữa, đây là nội dung mà Trần Vĩnh Hải điều tra được, mấy ngày nay Lanny Hill lại đột nhiên tới đây, còn quấn lấy tớ, anh ta nói tớ thật sự là vị hôn thê trước của anh ta." đôi tay Nguyễn Quỳnh Anh đang đặt trên đùi đột nhiên siết chặt lại.
Ngô Bảo Ngọc nhíu chặt mày nói: "Không đúng nha, nếu cậu không liên hôn cùng với dòng họ Hy Nhĩ đó, vậy thì Lanny Hill đó tại sao lại nói như thế? Còn nữa, tên Vĩnh Hải kia điều tra được lại là cái quỷ gì thế?"
"Đây chính là một âm mưu, nhà họ Trần có kẻ thù, hắn ta thường mang khẩu trang, tớ vẫn luôn hoài nghi có lẽ chuyện tớ đính hôn với Lanny Hill đó chính là do người đàn ông đeo khẩu trang đó làm ra, mục đích chính là muốn làm tớ và Trần Vĩnh Hải hiểu lầm lẫn nhau."
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi nặng nề rồi lại nói tiếp: "Mà Trần Vĩnh Hải lại không điều tra được chân tướng có lẽ là bởi vì trong tổ điều tra tình báo của anh ấy có nội gián do người đàn ông đeo khẩu trang kia sắp xếp."
"Tớ hiểu rồi!" Ngô Bảo Ngọc sờ cằm, cô ấy nói: "Chỉ là có một chỗ nữa tớ vẫn chưa rõ, nếu người đàn ông mang khẩu trang đó có thù với nhà họ Trần đó vậy thì hắn ta cứ trực tiếp tính lên đầu nhà họ trần hoặc là Trần Vĩnh Hải không phải là được rồi sao? Sao lại muốn làm cho cậu và Trần Vĩnh Hải hiểu lầm nhau làm gì chứ?"
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, cô nói: "Về điểm này, thật ra tớ cũng không rõ lắm."
"Sóng não của người đàn ông đeo khẩu trang đó thật sự hoạt động khác với người bình thường một trời một vực." Ngô Bảo Ngọc chép chép miệng, cô ấy nói tiếp: "Nhưng mà cái tên tên Vĩnh Hải đó cũng thật là, trong phạm vi thế lực của mình bị người ta sắp xếp nội gián vào mà cũng không biết, còn tên Lanny Hill gì đó nữa, nếu anh ta nói cậu là vợ chưa cưới trước đây của anh ta thì cũng có thể chắc chắn rằng anh ta có mối quan hệ nào đó với người đàn ông mang khẩu trang kia rồi."
"Đúng vậy, tớ cũng nghĩ như thế, nhưng mà không biết là mục đích của anh ta là gì?" Nguyễn Quỳnh Anh ngồi dựa vào trên ghế, trong lòng cô thấy rất buồn phiền.
Ngô Bảo Ngọc ngập ngừng vài giây rồi mới nói: "Có cần tớ điều tra giúp cậu một tay không?"
"Không cần đâu." Nguyễn Quỳnh Anh vội phất tay nói: “Tớ không muốn cậu bị quấn vào chuyện này, chuyện này không những dính dáng tới người đàn ông đeo khẩu trang mà còn cả ân oán giữa dòng họ Hy Nhĩ đó và nhà họ Trần nữa, nếu nhà họ Ngô của anh cũng bị kéo vào thì không có chỗ tốt nào cả."
"Nhưng mà…" Ngô Bảo Ngọc vẫn còn muốn nói gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cắn chặt môi dưới, cô hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc là cậu và tên Lanny Hill đó sao lại quen biết nhau?"
"Chính là lần mà tớ gọi điện tới cho cậu đó, nhưng mà anh ta là người chủ động bắt chuyện với tớ trước, lúc đó tớ cảm thấy anh ta rất đẹp trai, cũng không cảm thấy anh ta có vấn đề gì, anh ta cũng nói thân phận thật của anh ta cho tớ, tớ cũng đã tìm người xác nhận rồi, anh ta thật sự là anh cả của dòng họ Hy Nhĩ."
Ngô Bảo Ngọc đang nói thì hình như ý thức được điều gì đó, cô ấy rất áy náy mà nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nói: "Tớ xin lỗi, Quỳnh Anh. Tớ không biết mâu thuẫn giữa cậu và anh ta, nếu như mà tớ biết được thì tới sẽ không gọi anh ta tới đâu. Bây giờ ngẫm nghĩ lại thì tớ mới nhận ra, khi đó anh ta bắt chuyện với tớ là bởi vì muốn tiếp cận cậu, vì chúng ta là bạn thân mà."
"Không sao đâu." khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh nhếch lên, cô kéo ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Điều này cũng không thể trách cậu được, cậu cũng không biết chuyện mà, nhưng mà sau này cậu phải cách anh ta xa một chút, người này, nhất định không phải là một người tốt đâu."
Cô nắm chặt tay Ngô Bảo Ngọc, nghiêm túc cảnh cáo cô ấy.
Ngô Bảo Ngọc cũng nghiêm túc gật đầu, cô ấy nói: "Cậu yên tâm đi, tớ đã nghe cậu nói bao nhiêu chuyện thế rồi, đương nhiên tớ sẽ không qua lại với anh ta tiếp nữa, còn cậu nữa đó, cậu cũng phải cẩn thận hơn một chút, những lời anh ta nói lúc nãy trong quán lẩu cũng đủ để chứng minh rằng, anh ta vì cậu nên mới tới đây đó."
"Tớ biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh thở dài nói.
Nếu như Lanny Hill đó tới đây không phải vì cô thì sao anh ta lại tìm được cô, rồi còn mở miệng ra là em yêu này em yêu nọ chứ.
Hơn nữa anh ta còn nói muốn theo đuổi cô!
Nhớ tới cái tên yêu quái mắt xanh buổi sáng đó, trong dạ dày của Nguyễn Quỳnh Anh liền cảm thấy nhộn nhạo, cô ghê tởm tới mức buồn nôn.
"Xém chút nữa thì quên mất!" Ngô Bảo Ngọc rút bàn tay đang được Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy ra.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ấy móc điện thoại ra rồi kéo tìm tất cả các phương thức liên lạc của Lanny Hill, cái nào xóa được thì xóa, không xóa được thì kéo vào danh sách đen.
Làm xong mấy việc này cô ấy còn đảo mắt qua điện thoại vài cái, dùng ánh mắt tranh công cười cười nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Trong lòng kiều an rất cảm động, cô còn giơ tay tặng cho cô ấy một ngón cái.
"Còn một việc này nữa." Nguyễn Quỳnh Anh thả tay xuống, cô nói: "Bảo Ngọc, cậu nói anh ta tới Hà Nội là để tìm đối tượng hợp tác, điều này có thật không?"
"Nếu dưới tình huống tớ không biết mâu thuẫn giữa cậu và anh ta thì tớ cảm thấy đó là thật, nhưng mà bây giờ thì tớ cũng không rõ nữa, nhưng mà tớ biết một điều, đó chính là xí nghiệp của dòng họ Hy Nhĩ gần đây thật sự đang thực hiện cải cách, chuẩn bị đưa kĩ thuật năng lượng mới vào sản xuất." Ngô Bảo Ngọc nghĩ ngợi rồi nói.
"Nguồn năng lượng mới…" Nguyễn Quỳnh Anh thấp giọng nhẩm lại một lần.
Tập đoàn Nguyễn Thị cũng có kĩ thuật năng lượng mới, hơn nữa đã sắp được nghiên cứu và chế tạo thành công.
Nhưng mà kỹ thuật này, là do Trần Vĩnh Hải đưa cho.
Mà trong tay Trần Vĩnh Hải còn có một kĩ thuật năng lượng mới khác nữa, có lẽ Lanny Hill đó đến Hà Nội thật sự là vì kĩ thuật năng lượng mới, lẽ nào đây là mục đích mà anh ta cứ quấn lấy cô sao?
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Ngô Bảo Ngọc vươn tay huơ huơ trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh phục hồi lại tinh thần, cô cười một cái rồi nói: "Tớ đang nghĩ về mục đích của Lanny Hill."
"Có gì đâu mà phải nghĩ chứ? Cậu có nghĩ nhiều hơn nữa nhưng trước khi cái đuôi hồ ly của anh ta chưa lộ ra ngoài thì tất cả mọi việc đều có thể là biến số, không bằng cậu cứ chờ tới lúc anh ta tự lộ đuôi đi." Ngô Bảo Ngọc trêu ghẹo vò tóc cô một cái rồi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
"Đi thôi, chúng ta đi tới chỗ khác ăn thứ gì đó đi." khi nói thì Ngô Bảo Ngọc cũng bắt đầu khởi động xe.
Hai người tìm một nhà hàng đồ ăn bình thường, gọi vài món ăn.
Ăn được một nửa thì điện thoại Nguyễn Quỳnh Anh lại vang lên, là do Trần Vĩnh Hải gọi tới. Ngô Bảo Ngọc liếc mắt nhìn một cái rồi nói: "Kẻ đáng ghét lại xuất hiện rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh khóc không được mà cười cũng không xong lắc đầu, cô cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.
"Em đang ở đâu?" âm thanh của Trần Vĩnh Hải trầm thấp, bên trong còn mang theo một tia vội vàng không dễ nhận ra.
"Em và Bảo Ngọc đang ăn cơm ở bên ngoài." Nguyễn Quỳnh Anh kẹp điện thoại giữa bả vai và tai mình, một tay còn lại thì tiếp tục gắp đồ ăn trong chén, cô nói tiếp: "Anh hỏi em đang ở đâu, lẽ nào anh đang ở phòng trọ của em sao?"
Cận ngôn lạnh nhạt 'ừ' một tiếng: "Anh đã nói rồi, em không tới biệt thự của anh thì anh sẽ tới phòng trọ của em."
Trời đã tối muộn rồi, cô đi ra ngoài ăn cơm cũng không chịu nói với anh một tiếng.
Khi anh đi tới phòng trọ của cô, anh tìm nhưng không thấy người đâu thì trong lòng lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng không biết có phải cô lại xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Xin lỗi, em nghĩ rằng anh chỉ nói thỉnh thoảng sẽ đến thôi." Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng trả lời.
Ngô Bảo Ngọc nghe thấy cô nói xin lỗi thì nhịn không được nữa mà phun ra một câu: "Quỳnh Anh, cậu xin lỗi gì mà xin lỗi anh ta chứ? Cậu chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, anh ta là cái thá gì chứ? Lẽ nào anh ta còn muốn hạn chế tự do của cậu luôn sao?"
Khi cô ấy nói ra câu này, Nguyễn Quỳnh Anh liền cảm thấy đầu bên kia điện thoại đang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
" Bảo Ngọc, cậu đừng nói thế." khóe miệng cô hơi co rút một chút rồi sau đó lại chỉ chỉ vào điện thoại, cô thấp giọng nói: "Anh ấy nghe thấy đó."
"Xí." khóe môi Ngô Bảo Ngọc run rẩy, rốt cuộc cũng chịu ngậm miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngại ngùng cười với cô ấy.
Bị kẹp giữa người yêu và bạn thân, có những lúc cô thật sự không biết phải làm sao mới tốt nữa.
Đặc biệt là người yêu và bạn thân còn không hợp nhau tí nào.
Cô cảm thấy hơi đau đầu mà than thở một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh nói với người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại: "Xin lỗi Vĩnh Hải, Bảo Ngọc cậu ấy không cố ý đâu, anh ở phòng trọ đợi em thêm một chốc nữa, em sẽ về ngay."
Thấy cô chuẩn bị ra về, Ngô Bảo Ngọc nhíu mày nói: "Cậu không cần ăn nữa sao? Ăn thì ăn chưa no, đi đâu mà đi chứ?!"
Giọng nói của Ngô Bảo Ngọc hơi lớn, Trần Vĩnh Hải cũng nghe thấy được, anh hơi mím cánh môi mỏng, nói: "Không cần đâu, em cứ ăn đi, thuận tiện cũng gửi định vị của em qua cho anh luôn, anh sẽ tới đó đón em."
Nguyễn Quỳnh Anh được cưng chìu mà hơi sợ hãi, cô đáp: "Dạ."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại cô liền gửi định vị của mình qua cho Trần Vĩnh Hải.
Ngô Bảo Ngọc cắn đũa, cô ấy nói: "Nhanh như thế đã xong rồi sao? Anh ta nói gì mà cậu lại đáp lại là được?"
"Anh ấy nói anh ấy sẽ tới đây đón tớ." Nguyễn Quỳnh Anh bỏ điện thoại xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy cô như thế, không cho là đúng mà 'hừ' một tiếng, cô ấy nói: "Không phải chỉ là tới đây đón cậu thôi sao? Làm gì mà lại vui vẻ như thế chứ!"