Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

"Cậu không hiểu đâu!" Nguyễn Quỳnh Anh lại cầm đũa lên ăn tiếp.

Trần Vĩnh Hải lái xe từ phòng trọ của cô tới đây thì phải mất khoảng một tiếng đồng hồ, cô cũng có đủ thời gian để an xong.

Ngô Bảo Ngọc đoạt mất miếng thịt Nguyễn Quỳnh Anh đang kẹp trong đũa, cô ấy nói: "Tớ không hiểu, tớ cũng không muốn hiểu đấy! Ai ya, tớ ngửi thấy mùi tình yêu chua lè chết tiệt!"

Nghe được câu này, Nguyễn Quỳnh Anh cười phụt ra, cô cười lắc đầu nói: "Đợi đến khi cậu tìm được chàng trai của đời mình thì cậu cũng sẽ có mùi chua chết tiệt đó thôi."

"Còn chưa biết là tới lúc nào tớ mới tìm được đây này." Ngô Bảo Ngọc cụp mí mắt chán chường.

Nguyễn Quỳnh Anh nhận ra mình mới nói sai rồi, cô cắn môi nói: "Bảo Ngọc, tớ xin lỗi mà, không phải tớ cố ý đâu…"

"Không sao!" Ngô Bảo Ngọc phất tay nói: "Ăn tiếp thôi."

"Ừm." Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng nhếch khóe môi lên đáp.

Sau khi hai người ăn xong, lại ở lại nhà hàng chờ thêm một lát nữa thì Trần Vĩnh Hải đã tới.

Anh đi xuống mở cửa đón Nguyễn Quỳnh Anh lên xe.

Ngô Bảo Ngọc đứng bên cạnh xe của bọn họ nói: "Trần Vĩnh Hải! Anh đừng có mà lừa dối Quỳnh Anh đấy."

"Cút!" Trần Vĩnh Hải không thèm khách khí tí nào mà phun ra một từ.

Ngô Bảo Ngọc trừng lớn đôi mắt, cô ấy rống lên: "Anh đừng có mà quá đáng!"

Trần Vĩnh Hải không thèm để ý tới cô ấy nữa, anh kéo cửa trước rồi ngồi vào ghế lái, sau đó liền khởi động xe đi một mạch.

Ngô Bảo Ngọc phải ngửi khói xe, cô ấy tức giận tới mức toàn thân đều run rẩy.

"Cái tên khốn nạn!" cô ấy cắn răng nghiến lợi nói.

Trong xe, Nguyễn Quỳnh Anh ngoảnh đầu nhìn Ngô Bảo Ngọc đằng sau xe đang đứng bên vệ đường, trong lòng cô cảm thấy hơi xấu hổ.


Ngô Bảo Ngọc vì tốt cho cô nên mới nói những lời đó với Trần Vĩnh Hải, kết quả là còn phải chịu tức giận thế này nữa.

"Trần Vĩnh Hải." Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hô lên.

Trần Vĩnh Hải thông qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, anh hỏi: "Sao thế?"

"Anh có thể…"

Nói tới đây cô đột nhiên lại không nói tiếp nữa.

Trần Vĩnh Hải hơi nhíu mày hỏi: "Anh có thể cái gì cơ?"

"Không có gì." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra cô muốn nói, sau này anh có thể dùng thái độ tốt hơn một chút đối với Ngô Bảo Ngọc được không.

Nhưng cô lại nghĩ tới mỗi lần đều là vì Ngô Bảo Ngọc không khách khí với anh trước nên cô cũng không có lập trường gì để nói với Trần Vĩnh Hải những lời đó cả.

Điều duy nhất mà cô có thể làm là xin lỗi Ngô Bảo Ngọc sau, dù sao đi nữa thì Ngô Bảo Ngọc cũng vì tốt cho cô nên mới phải hứng chịu sự tức giận của Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải thấy bộ dạng lời tới bên miệng rồi lại nuốt ngược trở về của Nguyễn Quỳnh Anh thì vẻ mặt hơi không vui.

Nhưng mà anh cũng không cứng rắn ép buộc cô phải nói ra.

Một đường đi không ai nói chuyện, hai người bình an trở về phòng trọ của cô.

Vừa bước vào cửa thì Trần Vĩnh Hải đã ôm lấy Nguyễn Quỳnh Anh đi về phía phòng ngủ rồi trực tiếp đẩy cô lên giường, mình thì cúi người đè lên: "Anh đói rồi!" anh nhìn chằm chằm cô nói.

"Anh vẫn chưa ăn tối sao?" Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt, có hơi kinh ngạc hỏi anh.

Bây giờ đã là mấy giờ rồi chứ, vậy mà anh vẫn chưa ăn tối sao?


Trần Vĩnh Hải vẫn tiếp tục nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nhưng không nói lời nào.

Nguyễn Quỳnh Anh đẩy đẩy ngực anh nói: "Vậy thì anh đứng dậy trước đi, đi tới phòng bếp nấu món gì đó cho anh ăn."

Trần Vĩnh Hải vẫn nằm yên bất động, ngược lại còn nắm tay cô kéo lên đỉnh đầu, anh nói: "Không cần, em để anh ăn em là được rồi."

Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới phản ứng lại được, cái mà anh gọi là đói không phải là trong bụng đói, mà chính là…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, cô chuyển ánh mắt đi chỗ khác, nói: "Em…em vẫn chưa tắm rửa."

"Anh cũng chưa tắm." Trần Vĩnh Hải nói, anh còn cúi thấp đầu cắn lên cổ cô một cái.

Nguyễn Quỳnh Anh bị anh cắn hơi đau, rồi lại hơi ngứa.

Cô rụt cổ lại, hừ nhẹ một tiếng nói: "Vậy mà anh còn chưa chịu đứng dậy."

"Đợi lát nữa…" giọng nói của Trần Vĩnh Hải hơi khàn khàn.

Anh không những dựa gần trên người cô không chịu đứng dậy mà còn ra sức vừa hôn vừa cắn lên cổ và xương quai xanh của cô.

Thẳng cho đến khi trên cổ và xương quay xanh của cô có thêm mấy vệt hồng ngân thì anh mới vừa lòng đứng dậy khỏi người cô.

“Anh bế em đi tắm.” Trần Vĩnh Hải nói rồi chặn ngang ôm lấy em cô, đi thẳng vào phòng tắm.

Sau khi tới phòng tắm thì anh mới thả cô xuống, còn giúp cô mở nước nóng lên.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm khăn tắm nhìn anh, cô hỏi: “Sao anh còn chưa đi ra ngoài?”

“Cùng nhau tắm.” Anh vươn tay tháo caravat vẫn đang đeo trên cổ xuống, động tác vô cùng mê người.

Tim gan của Nguyễn Quỳnh Anh đều nhảy loạn cả lên, cô theo bản năng nắm chặt khăn tắm trong tay hỏi: “Cùng...cùng nhau sao?”


“Có gì không thể sao?” Trần Vĩnh Hải cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp nói: “Giữa anh và em còn chuyện thân mật nào chưa từng làm sao? Cùng nhau tắm không phải là rất bình thường luôn sao?”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì cả.” Trần Vĩnh Hải tự cởi áo sơ mi của mình ra rồi tiện tay ném vào trong sọt đồ tắm bên cạnh.

Sau đó anh lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, đuôi lông mày của anh không khỏi nhếch lên, anh nói: “Em thất thần gì chứ? Em không cởi, vậy thì để anh cởi.”

“Không cần không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh liên tục xua tay, khăn tắm đang cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất.

Trần Vĩnh Hải thấp giọng cười một tiếng, nói: “Vậy em còn không nhanh lên, nước cũng sắp nguội cả rồi.”

“À, ừm...” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, sau đó bàn tay cô hơi run rẩy, đặt lên quần áo của mình.

Cho đến khi món quần áo cuối cùng trên người cô rơi xuống đất, ánh mắt Trần Vĩnh Hải bỗng nhiên tối sầm, anh mạnh mẽ giơ tay ra túm lấy cánh tay cô, sau khi bị xoay tròn một vòng thì cô đã bị áp lên tường, anh còn dùng tay còn lại nâng cằm co lên rồi cúi thấp đầu hôn một cái thật mạnh lên môi cô.

Quỳnh Anh biết cái anh gọi là tắm đó chỉ là một cái cớ mà thôi, cũng biết hôm nay mình nhất định là chạy không thoát nên liền dứt khoát mặc kệ, cô quấn lấy cổ anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn như vũ bão của anh, trong lòng chỉ thầm hy vọng lát nữa anh có thể dịu dàng một chút.

Hai tiếng đồng hồ sau, tất cả trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Trong phòng tắm, Nguyễn Quỳnh Anh mệt đến nỗi mắt cũng mở không ra, cô đang dựa vào lồng ngực của Trần Vĩnh Hải mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, vẫn còn nhẹ nhàng thở hổn hển.

Trần Vĩnh Hải như có như không mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ướt đẫm của cô, trên mặt treo lên biểu tình trông có vẻ rất thỏa mãn.

“Nguyễn Quỳnh Anh.” Giọng nói của anh trầm thấp hô lên một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh lơ mơ hồ nghe thấy tiếng anh gọi cô, âm thanh của cô giống một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng ngọt ngào lại mê người ‘ừ’ một tiếng.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lại tối sầm, anh kéo một nhúm tóc của cô tới trước mặt, còn khe khẽ hôn lên đó một cái rồi mới nói: “Gả cho anh đi có được không?”

“Ừm...” Nguyễn Quỳnh Anh đã sắp ngủ tới nơi, cô căn bản là không nghe thấy anh đang nói gì, chỉ theo bản năng mà đáp lại anh.

Trần Vĩnh Hải cũng rất rõ tình huống bây giờ, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý.

Trong mắt anh thì cô đã đồng ý với anh rồi.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh nói: “Em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đó.”


“Ừm...” Nguyễn Quỳnh Anh cọ cọ vào lồng ngực anh.

Cô rất buồn ngủ, nhưng anh cứ ở bên tai cô nói này nói nọ mãi làm cô chỉ cảm thấy hơi ồn ào.

“Được rồi, ngủ đi.” Đã đạt được mục đích rồi, Trần Vĩnh Hải cũng không dày vò Nguyễn Quỳnh Anh thêm nữa, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, dỗ cô ngủ.

Cô vốn dĩ là đã nửa mê nửa tỉnh, dưới sự vỗ về của anh thì không bao lâu sau cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cũng có thể là vì hơi mệt nên tiếng hít thở của cô lớn hơn bình thường rất nhiều.

Trần Vĩnh Hải vươn tay kéo khăn tắm đang móc trên giá bên cạnh trùm lên người cho cô, sau đó thì bế cô lên bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến phòng ngủ.

Trần Vĩnh Hải đặt người lên giường, anh kéo chăn đắp lên chân Nguyễn Quỳnh Anh, để nửa người trên của cô dựa vào lồng ngực anh rồi dùng khăn tắm chà lau nước trên tóc cho cô, sau khi lau sắp khô thì anh mới cầm máy sấy tóc bên cạnh sấy tóc cho cô.

Thẳng cho đến khi sấy khô rồi thì anh mới ôm cô cùng nằm xuống trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh vì ngửi được một cỗ hương thơm nên mới thức dậy.

Cô mở mắt ra, ngửi đi ngửi lại trong không khí hai lần, sau khi xác nhận là mình không ngửi nhầm thì cô mới đứng dậy muốn bước xuống giường.

Thuận theo động tác của cô, chăn đang đắp trên người cũng theo đó mà trượt xuống, trượt thẳng xuống tới hông.

Lúc này cô mới chú ý tới, thân thể dưới tấm chăn của cô vậy mà lại hoàn toàn trần trụi.

“A!” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc thét lên một tiếng, cô vội vã kéo chăn lên che người mình lại.

Trong phòng khách, Trần Vĩnh Hải nghe thấy âm thanh của cô thì vội bước vào, anh hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

“Anh vẫn chưa đi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, hơi kinh ngạc mà hỏi một câu.

Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hơi mím lại, anh nói: “Em muốn anh cứ bỏ đi như thế sao?’

“Không phải, chỉ là mỗi lần anh qua đêm ở đây thì đều đi rất sớm, vì thế nên em mới...” cô kéo chăn lên trên thêm một chút.

Trần Vĩnh Hải biết mình hiểu lầm ý cô rồi, anh đi tới trước tủ quần áo giúp cô chọn một bộ đồ: “Có thể tự mặc được không?”

Ánh mắt anh rơi xuống trên người cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận