Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức phản ứng lại được anh đang ám chỉ điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đỏ lên, cô nói: “Đương nhiên có thể!”

“Vậy thì em mặc vào đi rồi đi ra ăn sáng.” Trần Vĩnh Hải đưa quần áo cho cô rồi liền đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Quỳnh Anh lật qua lật lại quần áo anh đưa, cô phát hiện ra cả đồ lót của cô anh cũng đều lấy đủ.

Cô cúi thấp đầu cười khẽ, cô không nghĩ rằng anh lại tỉ mỉ đến thế.

Nguyễn Quỳnh Anh mặc quần áo vào rồi xốc chăn bước xuống giường.

Khi chân cô vừa chạm tới đất, một cảm giác chua xót đến nhũn chân đánh úp lại cô, thiếu chút nữa thì cô đã ngã nhào ra đất, may mà đúng lúc bắt được đầu giường nên mới không ngã xuống.

Sau khi đứng vững cơ thể, Nguyễn Quỳnh Anh kinh hồn táng đảm vẫn chưa dứt mà thở phào một hơi.

Xem ra tối qua hai người thật sự hơi điên cuồng, thế cho nên bây giờ toàn thân cô đều bủn rủn.

Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ mặt, cô bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng.

Trần Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm một cái điều khiển từ xa, anh đang xem tin tin tức mới buổi sáng.

Thấy xô đi ra, anh đặt điều khiển từ xa trong tay mình xuống rồi đứng dậy, anh kéo cô ngồi vào bàn ăn, anh nói: “Ăn đi, ăn xong thì anh chở em tới tập đoàn Nguyễn Thị.”

“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng gật đầu đáp.

Trần Vĩnh Hải giúp cô kéo ghế ra, đợi sau khi cô ngồi xuống rồi thì anh mới đi tới ngồi vào vị trí đối diện cô.

Bữa sáng trôi qua rất yên tĩnh, gần như trong toàn bộ quá trình hai người không ai nói lời nào.

Thẳng cho tới khi ăn xong rồi thu dọn bát đũa thì Trần Vĩnh Hải mới mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh đó, anh bảo: “Để anh.”

Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một lát rồi hỏi lại: “Anh sao?”


“Không được sao?” Trần Vĩnh Hải xắn tay áo lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là em quá kinh ngạc.”

“Có gì đâu mà kinh ngạc chứ.” Trần Vĩnh Hải dịu dàng nhéo mặt cô một cái rồi mới đi thu dọn bát đũa trên bàn ăn.

Trong toàn bộ quá trình Nguyễn Quỳnh Anh đều nhìn anh làm.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng bằng thân phận của anh thì anh sẽ không làm những việc này, không ngờ rằng đối với những việc như rửa bát thế này, anh hoàn toàn không lạ tay tí nào cả.

“Anh vậy mà lại biết làm những việc này.” Cô nhịn không được mà nói ra khỏi miệng.

Trần Vĩnh Hải lau tay, anh nói: “Anh biết làm những việc này thì rất kì lạ sao?”

“Cũng hơi hơi.” Cô gật đầu nói.

Ít nhất bốn năm trước khi anh rời nhà đi thì cô cũng chưa từng thấy anh làm những việc này bao giờ.

Trần Vĩnh Hải vắt chiếc khăn tay mà mình mới lau tay xong lên giá ở bên cạnh, anh thản nhiên nói: “Năm anh mười hai tuổi thì mẹ anh bởi vì chuyện của cận tây minh mà tức giận mang theo anh bỏ nhà đi, để có thể chăm sóc bà ấy, nấu cơm rửa bát đều là do anh làm cả.”

Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được, hỏi: “Mười hai tuổi?”

Thì ra anh vẫn còn một đoạn quá khứ như thế.

Hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động đề cập với cô về việc trong nhà anh.

Hơi nữa còn là về mẹ ruột anh.

“Ừm.” Trần Vĩnh Hải gãi cằm nói.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới, cô to gan lớn mật hỏi tiếp: “Mẹ anh, vì sao lại tức giận bỏ nhà đi?”


“Đây không phải là chuyện em nên hỏi, đi thôi, anh chở em tới tập đoàn Nguyễn Thị.” Trần Vĩnh Hải hơi híp mắt nhìn cô một cái rồi liền lướt qua bên người cô đi ra khỏi phòng bếp.

Ánh mắt đó, chứa đầy ý muốn cảnh cáo, hơn nữa còn lạnh lùng vô cùng.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng ở cửa phòng bếp, khuôn mặt nhỏ của cô hơi trắng bệch.

Vừa nãy, thái đội của anh đối với cô, giống như lại trở về mấy tháng kia.

Quả nhiên giữa bọn họ vẫn còn có rất nhiều điểm mấu chốt cô không thể chạm vào được.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cười tự giễu một tiếng, cô quay người cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng.

Sau khi đến tập đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa xe chuẩn bị xuống xe.

Giọng nói của Trần Vĩnh Hải vang lên từ sau lưng cô, anh nói: “Đừng quên rằng trưa nay anh sẽ đợi em ở đây đấy.”

Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh hơi cứng lại một chút, cô quay đầu nhìn anh nói: “Em biết rồi.”

Thật lòng mà nói thì cô đối với những kinh ngạc và vui mừng hôm qua anh đã nói không hề có một chút chờ mong nào, ngược lại còn cảm thấy hơi thấp thỏm không yên.

Chỉ sợ kinh ngạc và vui mừng biến thành kinh ngạc và hoảng sợ.

“Ừm, em đi vào đi.” Trần Vĩnh Hải hơi hất cằm nói.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, cô đóng cửa xe lại rồi đi thẳng vào đại sảnh của tập đoàn Nguyễn Thị.’

Trần Vĩnh Hải cũng lái xe đi về phía tập đoàn Vĩnh Phát.

“Chủ tịch.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa mới bước vào phòng làm việc thì thư kí Diêm đã gấp không chờ nổi nữa mà hỏi ngay: “Tối qua nói chuyện thế nào rồi?”


Điều anh ấy muốn hỏi chính là chuyện hợp tác với xí nghiệp nước ngoài.

Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đen như đáy nồi, cô nói: “Bể rồi.”

“Sao lại thế?” sắc mặt thư kí Diêm trở nên nghiêm túc.

Nguyễn Quỳnh Anh không muốn nói cho anh ấy biết nguyên do thật sự, nên cô chỉ đành tìm bừa một lý do: “Anh ta không coi tập đoàn Nguyễn Thị ra gì.”

Diêm ngôn, thư kí Diêm vừa cười khổi rồi lại thở dài một tiếng, anh ấy nói: “Không coi ra gì thì cứ không coi ra gì đi, cũng là vì tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta chưa có được tiếng tăm gì lớn, đợi sau này thì sẽ tốt lên thôi.”

Anh ấy lại an ủi ngược Nguyễn Quỳnh Anh.

Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hơi có lỗi với anh ấy, cô chỉ dám liếc nhìn anh ấy một cái rồi không nói gì tiếp nữa.

Cô biết tình cảm của thư kí Diêm đối với tập đoàn Nguyễn Thị rất sâu đậm.

Lúc ấy khi tập đoàn Nguyễn Thị vừa được thành lập thì thư kí Diêm đã phụ tá cha cô, có thể nói rằng thư kí Diêm chính là một trong những nguyên lão lâu đời nhất của công ty nên đương nhiên anh ấy hy vọng công ty càng ngày càng phát triển hơn nữa.

Bây giờ lại mất đi một cơ hội xâm nhập vào thị trường nước ngoài, trong lòng thư kí Diêm có bao nhiêu thất vọng, cô không cần nghĩ cũng có thể hiểu được.

“Thư kí Diêm, thật xin lỗi...” cô nhỏ giọng nói.

Thư kí Diêm nghe thấy cô nói như thế thì hơi sửng sốt một chút, anh ấy nghĩ rằng cô xin lỗi là bởi vì chuyện hợp tác với xí nghiệp nước ngoài thất bại nên chỉ cười cười xua tay, nói: “Xin lỗi gì mà xin lỗi chứ, hợp tác thất bại cũng là chuyện bình thường, dù sao thì thực lực bây giờ của tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta vẫn còn chưa đủ, đợi đến khi tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta ăn nên làm ra rồi thì đến bọn họ cũng phải tới cầu xin chúng ta hợp tác cùng. Vì thế nên chủ tịch cũng đừng để thất bại này trong lòng mãi.”

Nghe xong lời của thư kí Diêm, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh càng không biết là cảm giác gì.

Nhưng cô lại không thể nói sự thật ra được nên chỉ có thể căng da đầu đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi.”

“Biết là được rồi.” Thư ký diêm vỗ vỗ bả vai cô nói: “Được rồi mà chủ tịch, cô cứ làm chuyện của mình đi, tôi đi ra ngoài đây.”

Sau khi anh ấy cười với cô một cái thì liền đi ra ngoài.

Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô bắt đầu xử lý văn kiện của ngày hôm nay.

Văn kiện cũng không nhiều lắm, chỉ hai tiếng đồng hồ sau thì cô đã xử lý xong rồi.


Dưới tình huống đã không có chuyện gì làm, cô lấy bản thiết kế ra, tiếp tục vẽ bản thiết kế mà ngày hôm qua vẫn chưa vẽ xong.

Nhưng mà giờ phút này cô lại không có linh cảm, thẳng cho đến buổi chiều khi tan làm thì bản thiết kế vẫn còn ở trạng thái chưa hoàn thành như cũ.

Nguyễn Quỳnh Anh hơi đau đầu mà day day huyệt thái dương, cô thu dọn bản thiết kế lại rồi cầm túi xách đi ra cửa, bước vào thang máy đi xuống lầu.

Khi đến cửa lớn của tập đoàn Nguyễn Thị, cô nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn thấy xe của Trần Vĩnh Hải liền biết rõ hôm nay anh vẫn chưa tới.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đứng ở cửa chờ Trần Vĩnh Hải tới, kết quả là vẫn chưa đợi được Trần Vĩnh Hải mà lại đợi được cái đồ quỷ đáng ghét Lanny Hill.

“Em yêu.” Lanny Hill thân mật hô lên một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh cứ nhìn thẳng về phía trước, coi như chính mình không nghe thấy tiếng, cũng không nhìn thấy anh ta.

Nhưng cô đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Lanny Hill.

Anh ta giống như không hề nhận ra cô không muốn nhìn thấy anh ta, tự biên tự diễn đi tới chỗ cô rồi nói: “Quỳnh Anh, em đứng ở chỗ này đợi anh sao? Sao em lại biết anh sẽ đến đây tìm em thế?”

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi co rút, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống không thèm quan tâm đến anh ta.

Lanny Hill gãi mũi một cái rồi lại cười nói: “Quỳnh Anh, chúng ta cùng nhau đi ăn tối được không? Hôm qua em đột nhiên bỏ đi mất, anh muốn gọi em dừng lại cũng gọi không kịp.”

Vừa nói anh ta vừa muốn đi tới nắm tay cô.

Nguyễn Quỳnh Anh hơi híp mắt lại, cô trực tiếp lùi về phía sau một bước, tránh khỏi động tác của anh ta.

“Anh Lanny Hill, xin anh tôi trọng tôi một chút!” sắc mặt cô lạnh như băng nói.

Lanny Hill như bị tổn thương mà cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Quỳnh Anh, em thay đổi rồi, trước đây em đâu phải như thế này.”

Nguyễn Quỳnh Anh tức quá hóa cười, cô nói: “Tôi trước kia sao? Xin hỏi anh Lanny Hill đây, trước kia chúng ta có quen biết nhau sao? Thậm chí trước kia chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt, người vợ chưa cưới trước trong miệng của anh rốt cuộc làm sao mà có được thế? Tôi nghĩ rằng trong lòng anh cũng hiểu rất rõ!”

Đôi con ngươi màu xanh lam âm u của Lanny Hill hơi lóe lên, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát rồi anh ta lại bày ra bộ dáng rất đau lòng nói: “Quỳnh Anh, anh biết em vẫn còn trách anh vì sao khi ấy lại từ hôn em, vì thế nên em mới nói trước đây chúng ta không quen biết nhau. Là lỗi của anh, em thật sự không thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em sao?”

“Anh ngậm miệng lại đi có được không?!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt ta, cô tức giận tới mức khó thở mà quát lớn: “Bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh cần gì phải diễn kịch như thế nữa? Anh nói ra mục đích anh muốn tiếp cận tôi luôn đi không được sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận