Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Lần này ngược lại đến phiên Nguyễn Quỳnh Anh tò mò, cô hỏi: “Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy?”

“Tới lúc đó rồi em sẽ biết.” Anh vẫn không chịu nói cho cô biết.

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh dẩu lên.

Trần Vĩnh Hải nhịn không được mà vươn tay nhéo cô một cái.

Nguyễn Quỳnh Anh vội vã đánh bay tay anh, cô nói: “Anh lái xe nhanh lên đi, xe phía sau đều phải kẹt hết rồi kìa.”

“Ừm, vậy thì anh đi lái xe.” Trần Vĩnh Hải xuống xe, trở lại ghế lái của anh.

Khi đến biệt thự thì đã thấy quản gia Hoàng đang đứng ở cửa biệt thự nghênh đón.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa xuống xe thì ông đã cười ha ha vẫy tay chào hỏi: “Cô Quỳnh Anh.”

“Chú hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu nhẹ đáp lại.

Quản gia Hoàng nhận lấy túi xách của cô, ông ấy nói: “Chúng ta đi vào nhà trước đi, cậu Vĩnh Hải còn phải đi đỗ xe nữa.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải một cái rồi nói: “Vâng.”

Cô đi vào biệt thự cùng với quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng bảo cô ngồi xuống trên ghế sofa rồi lại đi rót cho cô một ly nước, cô nói: “Cô Quỳnh Anh đã an cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Cô nhận lấy ly nước từ tay ông rồi nhẹ giọng trả lời.

Quản gia Hoàng cười cười nói: “Vậy cũng vừa hay, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cậu Vĩnh Hải về rồi cùng nhau ăn cơm mà thôi.”

Còn không đợi Nguyễn Quỳnh Anh đáp lời thì bóng dáng của Trần Vĩnh Hải đã xuất hiện ở hiên nhà.

“Đang nói gì thế?” anh mở miệng hỏi.

Quản gia Hoàng trả lời: “Tôi đang hỏi cô Quỳnh Anh đã ăn cơm chưa thưa cậu Vĩnh Hải.”


“Em ấy vẫn chưa ăn.” Trần Vĩnh Hải nói.

Sau đó anh đi tới trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, anh đoạt lấy ly nước cô đang cầm trong tay rồi uống một hơi cạn sạch.

Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dốc nói: “Ly nước đó em đã uống rồi.”

“Anh biết.” Trần Vĩnh Hải nhét ly nước vào lại trong tay cô, anh nói: “Anh không chê.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ly nước đã trống rỗng trong tay, khóe miệng cô hơi co rút một chút.

Tuy là anh không chê nhưng thật ra trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Nhưng mà anh đưa ly nước đã hết sạch lại cho cô làm gì cơ chứ?

Nguyễn Quỳnh Anh dẩu dẩu môi, cô bỏ ly nước xuống bàn trà nhỏ trước mặt.

Quản gia Hoàng thấy thế thì dở khóc dở cười, ông ấy nói: “Cô Quỳnh Anh, tôi sẽ rót cho cô một ly khác.”

“Không cần đâu chú hoàng, cháu cũng không khát ạ.” Cô lắc đầu đáp.

Trần Vĩnh Hải kéo cô đứng dậy khỏi ghế sofa, anh nói: “Nếu như em không khát vậy thì đi ăn tối thôi, ăn tối xong thì anh sẽ dẫn em đi xem bất ngờ.”

Nói xong thì anh liền dắt tay cô đi vào trong nhà ăn.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, mặt quản gia Hoàng đầy vẻ vui mừng.

Xem ra tình cảm giữa cậu Vĩnh Hải và cô Quỳnh Anh đã sắp có thể khôi phục lại như lúc ban đầu rồi.

Nghĩ tới đây thì quản gia Hoàng lại vuốt cằm cười tủm tỉm, ông cũng đi theo hai người đó vào nhà ăn.

Bữa tối rất phong phú, Nguyễn Quỳnh Anh cũng ăn được rất nhiều, ăn tới khi bụng cô cũng căng phồng lên thì cô mới buông đũa xuống, cô tựa người vào ghế, hơi khó chịu mà hừ hừ vài tiếng.

“Chú hoàng.” Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu lên gọi.

Quản gia Hoàng đi tới chỗ anh.


“Đi lấy thuốc tiêu thực tới đây.” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh rồi dặn quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng bật cười nói: “Vâng, tôi đi ngay đây.”

Nguyễn Quỳnh Anh có hơi ngượng ngùng mà mặt đỏ bừng, cô nói: “Sao anh lại biết em...”

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải rơi xuống trên bụng cô.

Bởi vì ăn quá no nên bụng cô đã nhô lên thành một khối.

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng ngồi thẳng cơ thể dậy để che giấu bụng đã căng lên của mình.

Trong ánh mắt Trần Vĩnh Hải xẹt qua ý cười, anh cũng không vạch trần dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của cô mà chỉ chậm rãi bưng bát canh trước mặt lên uống một ngụm.

Quản gia Hoàng đi lấy thuốc tiêu thực rất nhanh đã quay trở lại, ông ấy lấy hai viên ra đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh.

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy thì liền bỏ vào trong miệng, chậm rãi uống nước nuốt thuốc xuống.

Một lát sau thì dạ dày cô đã thoải mái hơn rất nhiều, cô thở phào một hơi, sắc mặt cũng không còn có vẻ khó chịu như vừa rồi nữa.

“Tốt hơn chưa?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày hỏi cô.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ khàng gật đầu trả lời: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì đi thôi.” Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Quỳnh Anh biết anh muốn dẫn cô đi xem thứ mà anh vẫn luôn gọi là bất ngờ đó nên nhanh nhẹn đuổi theo anh.

Khi đi tới trước cửa một căn phòng trên lầu hai, Nguyễn Quỳnh Anh hơi không chắc chắn mà chỉ vào cửa phòng, hỏi: “Bất ngờ ở trong này sao?”

Căn phòng này, chính là phòng làm việc trước kia của cô.

Trần Vĩnh Hải khẽ vuốt cằm đáp: “Đúng thế.”


“Trong này có gì vậy?” cô nhìn anh hỏi.

Trước kia cô ở trong căn phòng này làm áo cưới, lẽ nào bất ngờ mà anh muốn dẫn cô đi xem chính là áo cưới sao?

Nghĩ như thế tim gan cô đều đập thình thịch không yên, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn bình thường rất nhiều.

Trần Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi của cô, anh vươn tay nắm lấy nắm cửa rồi đẩy cửa phòng ra, anh bước vào đó trước cô.

Nguyễn Quỳnh Anh do dự một lúc rồi vẫn theo anh đi vào.

Cô vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy bộ áo cưới trắng tinh khiết đang tỏa ra ánh hào quang lấp lánh ở chính giữa căn phòng làm việc trống rỗng.

Vừa nhìn thấy nó thì tầm mắt của cô liền không thể dời đi được nữa, mà chân của cô cũng không chịu sự điều khiển của đại não mà đi về phía nó.

Thẳng đến khi Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phía trước, cách bộ áo cưới đó chưa đến một mét thì cô mới dừng bước chân lại.

Cô nhẹ nhàng vươn tay ra, cô muốn đi tới chạm vào bộ váy cưới đó, nhưng hình như nghĩ tới gì đó mà cô lại thu tay trở về.

Đây, không phải là váy cưới của cô, cô không có tư cách chạm vào nó.

“Bất ngờ mà anh muốn dẫn em đi xem chính là cái này sao?” cô vẫn nhìn chằm chằm vào bộ váy cưới, hỏi người đàn ông đang đứng sau lưng mình.

Người đàn ông đó nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Đúng.”

“Nó được hoàn thành khi nào?” cổ họng cô hơi chuyển động, giọng nói cũng khô khốc hỏi anh.

“Năm ngày trước.” Trần Vĩnh Hải đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bộ váy cưới đó từ trên xuống dưới một lần rồi lại nói: “Bọn họ làm rất tốt, không có bất kỳ vấn đề nào cả, em nghĩ có lẽ cô tô sẽ rất thích nó.”

“Cô tô?” Trần Vĩnh Hải tóm được ba chữ này, đầu lông mày anh nhíu lại thật chặt, anh hỏi: “Em vẫn không hiểu sao? Anh dẫn em tới xem bộ váy cưới này chính là muốn nói với em, bộ váy cưới này dành cho em.”

Nguyễn Quỳnh Anh bị lời nói của anh làm cho vô cùng kinh ngạc, cô nghĩ rằng mình nghe lầm rồi nên thật lâu sau mới phản ứng lại, cô tự chỉ vào chính mình rồi hỏi: “Dành...dành cho em sao?”

“Nếu không thì em nghĩ là dành cho ai?” Trần Vĩnh Hải liếc xéo cô một cái.

Nguyễn Quỳnh Anh thở hổn hển nói: “Không phải dành cho Tô Hồng Yên sao?”

“Tại sao anh lại phải chuẩn bị váy cưới cho cô ta?” Trần Vĩnh Hải mím môi hỏi lại.

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy, cô nói: “Bởi vì lúc trước anh muốn đính hôn cùng Tô Hồng Yên, Tô Hồng Yên nhìn bản thiết kế do em vẽ thì liền bảo em giúp cô ấy thiết kế lễ phục đính hôn, anh nói so với thiết kế lễ phục thì không bằng trực tiếp thiết kế váy cưới luôn...”


“Anh đã từng nói thế, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng nói là váy cưới đó thiết kế để dành cho Tô Hồng Yên.” Trần Vĩnh Hải nâng mí mắt nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, cô nói: “Nhưng anh cũng đâu có phủ nhận.”

“Anh chỉ là không muốn giải thích mà thôi.” Trần Vĩnh Hải hơi vuốt ve làn váy, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn bình thường rất nhiều, anh nói: “Bộ váy cưới này, từ trước tới nay đều là chuẩn bị vì em.”

Thời điểm đó, anh vẫn chưa nhận rõ lòng mình rằng anh thật sự vẫn còn yêu cô gái này.

Nhưng từ sâu trong nội tâm anh vẫn luôn có suy nghĩ muốn nhìn thấy cô mặc bộ váy cưới này, vì thế nên khi Tô Hồng Yên bảo cô thiết kế lễ phục đính hôn anh mới cố ý đưa ra yêu cầu muốn cô trực tiếp thiết kế váy cưới luôn.

Sau đó anh cũng rõ ràng, cô và Tô Hồng Yên đều nghĩ rằng bộ váy cưới này được chuẩn bị cho Tô Hồng Yên, bởi vì khi đó anh rất hận cô nên mới không chịu giải thích cho cô rõ.

“Chuẩn bị cho em sao...” Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng vươn tay ra chạm vào bộ váy cưới đó.

Trần Vĩnh Hải cũng biết rằng có thể cô vẫn chưa cách nào hoàn toàn tin tưởng được nên anh cũng không thất vọng, anh buông làn váy ra rồi nắm chặt lấy tay cô, anh lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa: “Đúng, là chuẩn bị cho em.”

“Vậy Tô Hồng Yên có biết không?” cô hỏi.

Trần Vĩnh Hải híp mắt nói: “Tại sao cô ta lại phải biết?”

Bộ váy cưới này không có bất kỳ liên quan nào với Tô Hồng Yên cả!

Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên không biết phải nói sao mới được, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi nặng nhọc, cô nói: “Bởi vì cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng bộ váy cưới này là của cô ấy.”

“Bộ váy cưới này là của em, không phải là của cô ấy, anh sẽ tìm thời gian thích hợp để nói rõ ràng với cô ấy.” Lúc nói anh cũng thả tay cô ra, chuẩn bị gỡ bộ áo cưới từ trên người manocanh xuống.

“Anh đang làm gì thế?” Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng ngăn cản anh lại.

Cạn trần căn bản không hề ngừng lại động tác, rất nhanh anh đã gỡ bộ váy cưới xuống, nói: “Em thích nó không?”

Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng mà gật đầu.

Bộ váy cưới này là do cô thiết kế, quá trình chế tác cô cũng tham gia, nó cũng đã từng là bộ váy cưới lý tưởng mà cô muốn mặc khi gả cho anh, sao cô có thể không thích nó được chứ.

“Thích thì mặc nó vào đi.” Trần Vĩnh Hải đưa bộ váy cưới cho cô.

Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút: “Mặc nó sao?”

“Đúng vậy, em mặc nó lên cho anh nhìn xem.” Trần Vĩnh Hải khẽ mở đôi môi bạc, trong ánh mắt chứa đầy sự cổ vũ.

“Em...em thật sự có thể mặc nó sao?” cô cứ nhìn bộ váy cưới đó, hơi lo lắng không dám nhận lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận