Nhìn thấy bộ dạng vừa sợ sệt vừa thấp thỏm không yên đó của cô, Trần Vĩnh Hải có vẻ hơi không vui.
“Có gì đâu mà không dám chứ? Đây chính là váy cưới của em, anh ra lệnh cho em phải thay nó vào!” anh dứt khoát mạnh mẽ phun ra một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi dưới, lúc này cô mới nghe theo lời anh mà nhận lấy bộ váy cưới.
“Anh cho em mười phút.” Nói xong thì Trần Vĩnh Hải liền đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhìn bộ váy cưới trong tay, cô chỉ cảm thấy trọng lượng trong tay làm cô giữ không nổi.
Giờ khắc này, cảm xúc trong lòng cô, cũng là ngũ vị tạp trần.
Từ khi chế tác bộ váy cưới này tới nay cô vẫn luôn nghĩ rằng bộ váy cưới này được chế tác để dành cho Tô Hồng Yên, vì thế nên từ trước tới nay cô cũng chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ mặc bộ váy cưới này trên người.
Nhưng bây giờ cậnt trầm lại nói cho cô biết từ đầu tới cuối bộ váy cưới này đều là được chế tác để dành cho cô mà hoàn toàn không phải là dành cho Tô Hồng Yên. Điều này cứ làm cho cô quay mòng mòng giữa kinh ngạc và ngượng ngùng, thật sự làm cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Nếu như đây thật sự là mơ thì cô nghĩ, có lẽ cô cũng sẽ không muốn tỉnh lại, dù sao thì đây cũng chính là bộ váy cưới mà cô vẫn luôn muốn mặc lên người.
Nghĩ tới đây, chóp mũi Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu trở nên hơi chua sót, hốc mắt cũng đã hơi ươn ướt, xúc động làm cô muốn rơi nước mắt.
“Hô...” cô hít một hơi thật sâu, cũng không do dự thêm nữa mà kéo áo lên lau khóe mắt, cô cẩn thận từng ly từng tý đặt bộ váy cưới sang một bên, bắt đầu vươn tay cởi quần áo trên người mình.
Ngoài cửa, Trần Vĩnh Hải không ngừng nâng cổ tay lên xem đồng hồ, trong lòng cũng âm thầm tính toán thời gian.
Đợi đến khi mười phút trôi qua anh cũng không thèm gõ cửa hay đánh tiếng hỏi thử mà đã trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trong nháy mắt khi bước vào phòng thì anh đã sững sờ đứng im tại chỗ.
Chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang mặc trên người bộ áo cưới đó, đưa lưng về phía anh đứng ở chính giữa căn phòng, cô vẫn chưa đeo cài tóc, mái tóc dài tùy tiện bung xõa trên đầu cô, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn, và cả sau lưng.
Thiết kế của bộ váy cưới này là để lưng trần toàn bộ, toàn bộ lưng của cô đều lộ ra bên ngoài, nhưng lại làm cho người khác không cách nào nảy ra những suy nghĩ xấu xa mà chỉ cảm thấy nó rất thần kì.
Trong chớp mắt này Trần Vĩnh Hải cảm thấy cả người Nguyễn Quỳnh Anh đều đang phát sáng lấp lánh.
Anh lại bước từng bước thật nhanh về phía cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra một chút thấp thỏm không yên, cô hỏi anh: “Có đẹp không?”
Âm thanh của cô nhẹ nhàng như tiếng muỗi vo ve.
“Rất đẹp.” Trần Vĩnh Hải đứng trước mặt cô, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau cô một vòng, cuối cùng anh nghiêm túc gật đầu nói: “Rất đẹp.”
Còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Nghe thấy lời khen ngợi của người đàn ông này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ bừng lên, cô cúi đầu nói: “Cảm ơn...”
“Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải nâng đầu cô lên.
Khóe miệng nhỏ xinh của Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhếch lên, cô nhìn anh hỏi: “Sao thế?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Lời anh nói làm người khác phải kinh ngạc.
Cả người Nguyễn Quỳnh Anh đều sững sờ đứng im không nhúc nhích.
Anh nói cái gì?
Kết hôn?
“Anh...anh đừng có đùa em.” Cô đẩy tay anh ra rồi lui về phía sau một bước.
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím chặt, anh nói: “Anh không nói đùa, anh thật sự nghiêm túc. Nếu không thì tại sao anh lại phải dẫn em tới xem váy cưới, rồi lại sao lại nói sau này em sẽ không bao giờ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai chúng ta có thể kéo dài bao lâu nữa chứ?”
“Thế nên, anh đã có dự định kết hôn từ lâu rồi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nghe hiểu lời anh nói, đôi mắt trừng lớn.
Trần Vĩnh Hải cười kẽ một tiếng, anh đáp: “Đúng thế, ngay khi chúng ta vừa mới quay lại với nhau thì anh đã có ý định kết hôn rồi, vì thế nên, chúng ta kết hôn đi.”
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa thể thoát khỏi cơn khiếp sợ, phản ứng của cô lại càng thêm căng thẳng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô nói: “Đợi một chút, điều này hơi thái quá rồi, em...em có hơi...”
Cô ấp a ấp úng nói không ra lời.
Hơn nữa cô cũng chưa thể tin tưởng, anh vậy mà lại sẽ cầu hôn cô.
“Tại sao em lại cảm thấy nó thái quá? Nguyễn Quỳnh Anh, anh thật lòng muốn kết hôn cùng em.” Trần Vĩnh Hải tiến lên trước một bước, anh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô, anh nói tiếp: “Hơn nữa em cũng đã đồng ý với anh rồi.”
Đồng ý?
Nguyễn Quỳnh Anh hơi giật mình, cô bật thốt: “Em đồng ý với anh khi nào?”
“Tối qua!” khóe miệng anh nhếch lên.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa hoảng hốt vừa nóng nảy: “Em không có mà.”
Tối qua căn bản là cô có đồng ý gì cả.
Không đúng, nên nói là, cô căn bản không nghe thấy lời cầu hôn của anh!
“Em có, sau khi em sắp ngủ, anh hỏi em có chịu gả cho anh không, em cũng đã đồng ý rồi.” Độ cung nơi khóe miệng Trần Vĩnh Hải càng ngày càng sâu, bộ dáng như đã đạt được mục đích.
Nguyễn Quỳnh Anh triệt để sững sờ.
Tối hôm qua khi cô sắp ngủ?
Cũng khó trách sao cô lại không biết!
“Anh chính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!” Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hơi tức giận, cô rướn cổ lên rống anh.
Ngón trỏ Trần Vĩnh Hải vừa dựng lên thì cần cổ vừa rướn lên của cô đã rụt trở lại, anh nói: “Không sao cả, anh chỉ cần kết quả là được rồi. Vì thế nên Nguyễn Quỳnh Anh, gả cho anh đi!”
Anh móc từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ, anh mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn đang sáng lập lòe.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay che miệng, đôi mắt cũng trở nên ngây ngốc.
Sau một lúc lâu cô mới đờ đẫn dời tầm mắt qua nhìn anh, cô hỏi lại: “Trần Vĩnh Hải, anh nghiêm túc sao?”
“Anh vẫn luôn nói, anh rất nghiêm túc.” Anh lấy nhẫn từ trong hộp ra.
Nguyễn Quỳnh Anh giấu tay ra sau lưng, cô nói: “Nếu như em không đồng ý thì sẽ thế nào?”
“Em đã đồng ý rồi.” Trần Vĩnh Hải nhíu mày nói.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu đáp: “Đó không tính, ý của em chính là, nếu em không muốn gả cho anh thì anh...”
“Em không có quyền lựa chọn!” Trần Vĩnh Hải mạnh mẽ siết chặt chiếc nhẫn đang nằm trong tay, đánh gãy lời cô.
“Tại sao em lại không có quyền lựa chọn chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh không cam lòng hỏi lại anh.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô một cái, phun ra từng chữ một: “Bởi vì đời này đã được định sẵn em chỉ có thể là của anh, cũng nhất định phải gả cho anh! Cho dù em có đồng ý hay không thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một mà thôi, đương nhiên anh càng hy vọng nghe thấy em chính miệng nói đồng ý hơn.”
Anh sẽ không cho cô cơ hội chạy thoát.
Lời nói cứng rắn của người đàn ông này làm trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh hơi kháng cự.
Cô nhăn mũi, ánh mắt ảm đạm nói: “Xin lỗi Trần Vĩnh Hải, em không thể kết hôn cùng anh được, em không sống được mấy năm nữa.”
Thật ra cô cũng muốn được gả cho anh, nhưng điều kiện thân thể cô thật sự không cho phép cô làm điều đó.
Mặc dù nói cô vẫn có thể sống được thêm mấy năm nữa, nhưng loại chuyện liên quan đến sống chết này không ai có thể nói ra được chắc chắn, lỡ như đến cả vài năm nữa cô cũng không sống nổi thì sao đây?
“Vì thế nên em không đồng ý gả cho anh chính là bởi vì đang lo lắng về vấn đề này sao?” Trần Vĩnh Hải hơi nhíu mày hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nói với anh: “Gần như là như thế.”
Đôi mày đang nhíu chặt của Trần Vĩnh Hải hơi giãn ra, anh nói: “Nếu như em có thể sống tiếp thì em sẽ đồng ý gả cho anh sao?”
“Cứ cho là thế đi.” Cô trả lời.
Trần Vĩnh Hải mở lòng bàn tay ra để lộ chiếc nhẫn đang nằm trong đó, anh nói: “Vậy thì được rồi, anh đã tìm được trái tim mới rồi.”
Chỉ cần Bảo Quốc liên hệ được với người giám hộ của người có quả tim đó thì anh có thể nắm chắc, có thể lấy được trái tim đó.
Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trừng to mắt, cô hỏi: “Anh tìm được trái tim mới rồi sao? Của ai?”
Cô nghĩ rằng là trái tim của mẹ Trần Cận Phong.
Cận nam phong đã từng nói, trên thế giới này người biết trái tim của mẹ anh ấy đang bị đóng băng chỉ có mấy người mà thôi.
Mà trong đó, tuyệt đối không bao gồm Trần Vĩnh Hải.
“Là của một cô gái trẻ.” Trần Vĩnh Hải nghĩ đến tuổi tác của chủ nhân trái tim đó khi qua đời, anh nhỏ giọng trả lời cô.
Lòng bàn tay đang siết chặt của Nguyễn Quỳnh Anh bởi vì quá căng thẳng nên đổ rất nhiều mồ hôi, cô nói: “Vậy thì trái tim đó, thật sự thích hợp với em sao?”
Còn nữa, bắt đầu từ khi nào anh đã giúp cô tìm trái tim mới?
“Không thích hợp thì anh cũng sẽ không nói với em như thế, Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ em không còn lý do gì để từ chối rồi đúng không?” Trần Vĩnh Hải giơ chiếc nhẫn trong tay lên.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chiếc nhẫn đó, cô thở dài một hơi rồi mới nói với anh: “Em vẫn còn một câu hỏi cuối cùng.”
Trần Vĩnh Hải phiền cô dong dài nên mi tâm cũng nhíu lại, anh bảo: “Hỏi.”
“Em không thể sinh con, đã vậy rồi mà anh vẫn muốn kết hôn với em sao?”
“Chính là câu hỏi này?” Trần Vĩnh Hải híp mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh ‘ừ’ một tiếng, trả lời: “Chính là câu hỏi này.”
Cô biết có rất nhiều người phụ nữ, bởi vì không sinh được con mà bị đàn ông bỏ rơi.
Anh cũng sẽ vì lý do đó mà bỏ rơi cô sao?
Nhận ra nét bất an trong ánh mắt cô, Trần Vĩnh Hải chỉ cảm thấy trong lòng mình hơi tức giận.
Cô coi anh là một người đàn ông tầm thường như thế sao?
“Anh nghĩ rằng ít nhất em cũng sẽ hỏi một vài câu hỏi sâu sắc hơn đó.” Trần Vĩnh Hải than nhẹ một tiếng, anh kéo lấy cánh tay đang giấu sau lưng của cô ra, đồng thời còn kéo ngón tay của cô ra, anh chậm rãi mang nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của cô.
Sau khi đeo lên thì anh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô một cái.