"Nếu như em nghĩ rằng anh kết hôn cùng em chính là vì muốn sinh một đứa con, vậy thì không bằng em cứ nghĩ anh bất lực đi."
Nghe thấy lời của anh, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh mặc dù rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lo lắng không yên, cô nói: "Nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì anh cũng phải có một đứa con nối dõi, mà em thì lại không thể sinh được cho anh."
Đôi tay Trần Vĩnh Hải nâng mặt cô lên, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô chăm chú, anh nói: "Anh muốn có một đứa con nối dõi không phải rất đơn giản sao?"
"Anh có ý gì?" Nguyễn Quỳnh Anh hơi mím môi, trong mắt cũng toàn là vẻ mù mờ.
Trần Vĩnh Hải để trán mình cụng vào trán cô, anh nói: "Thụ tinh ống nghiệm, mang thai hộ, chỉ cần có gen của chúng ta thì muốn có một đứa con rất khó sao?"
Thì ra là anh muốn nói tới cái này.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên trở nên thoải mái hơn.
Giống như lời anh nói, chỉ cần có gien của bọn họ thì sợ gì việc đứa con không được sinh ra từ bụng cô chứ, đứa bé vẫn như cũ là con ruột của cô.
"Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?" Trần Vĩnh Hải tách trán khỏi trán cô, anh chăm chú nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô khẽ khàng lắc đầu.
Điều cô lo lắng nhất chỉ có hai chuyện, hai chuyện đó anh đều đã có biện pháp giải quyết cả rồi.
Nên đương nhiên cô cũng không còn gì để nói nữa.
"Nếu đã không còn gì muốn nói, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc em đã đồng ý gả cho anh." Trần Vĩnh Hải mân mê một nhúm tóc nên tai Nguyễn Quỳnh Anh, chất giọng trầm thấp nói bên tai cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đỏ mặt gật đầu, cô đáp: "Vâng."
"Hôn lễ là vào mười ngày sau." Trần Vĩnh Hải buông tóc cô ra nói.
Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trừng to mắt, hỏi lại: "Nhanh như vậy sao?"
"Nhanh sao?" Trần Vĩnh Hải hỏi lại.
Anh còn cảm thấy như thế là quá chậm đây này.
Vốn dĩ là bốn năm trước cô đã nên gả cho anh rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi đáp: "Hơi nhanh, em…em vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Vừa rồi cô mới đồng ý gả cho anh.
Nhưng anh thì đã quyết định xong ngày kết hôn từ lâu.
Thật sự là quá nhanh, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
"Em không cần phải chuẩn bị gì cả." tay Trần Vĩnh Hải thong dong rong ruổi trên tấm lưng trần của cô.
Cảm thấy sau lưng hơi nhột, thân thể Nguyễn Quỳnh Anh cũng căng chặt theo, cô hỏi: "Không chuẩn bị?"
"Ừ, anh đã thay em chuẩn bị xong mọi thứ rồi, đến khi đó em chỉ cần mặc lên người bộ váy cưới này, có mặt trong tiệc cưới để gả cho anh là được rồi." vừa nói thì Trần Vĩnh Hải vừa tăng thêm sức lực trên tay làm cơ thể cô càng cứng ngắc.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngửa cổ ra sau nhìn anh, cô hỏi:" Anh chuẩn bị xong từ khi nào thế?"
"Khi chúng ta vừa mới quay lại với nhau thì anh đã bảo chú hoàng đi chuẩn bị những thứ này rồi." khóe miệng Trần Vĩnh Hải cong lên, anh nói.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt nói: "Vì thế nên, bắt đầu từ khi đó thì anh đã có ý nghĩ muốn kết hôn cùng em rồi sao?"
"Không phải." Trần Vĩnh Hải lắc đầu nói.
Lòng Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hơi trầm xuống một chút, cô hỏi tiếp: "Vậy thì là khi nào?"
"Bốn năm trước." Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cảm thấy không thốt nên lời.
Đúng thế, trước kia anh đã từng nói, từ bốn năm trước anh đã có ý muốn kết hôn cùng cô, thậm chí ngay cả nhẫn anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Vì thế nên chiếc nhẫn đó, chính là chiếc nhân đang trên tay cô giờ này đây sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, anh mắt phức tạp mà nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Hình dáng của chiếc nhẫn này rất đơn giản, mộc mạc nhưng lại không mất đi vẻ ưu nhã và quý phái, hơn nữa kích thước của nó nhỏ, vô cùng phù hợp với bàn tay cô, hiển nhiên chính là được làm theo kích cỡ đặt trước.
Mà bây giờ cô mới biết được ở một nơi nào đó mà cô không hề hay biết, anh vậy mà lại làm nhiều việc cho cô như vậy.
“Đang nghĩ gì thế?” Trần Vĩnh Hải đột nhiên dán tới bên tai Nguyễn Quỳnh Anh, anh thấp giọng hỏi một câu.
Khi anh nói chuyện, khí nóng trong miệng phả vào bên tai cô, làm cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô theo bản năng mà hơi rụt cổ lại, cô đáp: “Không nghĩ gì cả, chỉ là em cảm thấy rất ngoài ý muốn vì hôm nay anh lại cầu hôn em, thế cho nên bây giờ em cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.
“Nằm mơ?” Trần Vĩnh Hải thấp giọng cười nhẹ một tiếng, sau đó anh vươn tay nhéo lên mặt cô một cái rồi mới hỏi: “Đau không?”
“Hơi đau một tí.” Cô vươn tay kéo bàn tay của anh ra khỏi mặt cô.
“Đau là đúng rồi, chứng minh rằng đây không phải là em đang nằm mơ.” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười một cái, cô nói: “Em biết đây không phải là mơ, nhưng em vẫn cảm thấy nó không chân thật lắm.”
Bắt đầu từ bốn năm trước cô không giây phút nào là không nghĩ tới việc gả cho anh.
Nhưng sau đó giữa bọn họ lại xảy ra quá nhiều việc như thế, cô vẫn luôn cảm thấy rằng cả đời này cô cũng không còn hy vọng có thể gả cho anh được nữa, nên cũng không dám có suy nghĩ có ngày sẽ được gả cho anh trong đầu.
Nhưng không ngờ rằng trải qua nhiều chuyện quanh co như vậy, kết quả là nguyện vọng của cô vẫn có thể được thực hiện.
Nghĩ tới đây thì Nguyễn Quỳnh Anh hít thở một hơi thật sâu, cô kéo bàn tay đang đặt trên eo cô của Trần Vĩnh Hải ra, cô nói: “Em đi thay quần áo ra.”
“Đừng thay!” Trần Vĩnh Hải giữ lấy cánh tay cô, anh nói: “Em mặc nó lên rất đẹp, để cho anh nhìn nhiều thêm một lát đi.”
Được người đàn ông đó khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh hơi đỏ lên.
Cô nhấc làn váy nói: “Nhưng mà cứ mặc như thế này mãi thì nặng lắm.”
“Vậy thì không mặc nữa.” Anh đột nhiên phun ra một câu như thế.
Ngay khi Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa thể hiểu được câu này của anh là có ý gì thì anh đột nhiên bế cô lên đi về phía chiếc sofa duy nhất trong gian phòng này.
Lúc này thì Nguyễn Quỳnh Anh đã triệt để hiểu rõ toàn bộ, anh vậy mà lại muốn ‘muốn’ cô ở nơi này.
“Trần Vĩnh Hải!” cô vội vàng hô lên.
Trần Vĩnh Hải dừng bước chân lại nhìn cô, anh hỏi: “Sao thế?”
“Ở đây không được.” Cô nói.
Trần Vĩnh Hải cười khẽ một tiếng, nói: “Tại sao lại không được?”
“Ở đây...” đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh đảo láo liên vài vòng, cô nói: “Ở đây không có giường.”
Trong mắt anh xẹt qua một tia hứng thú, đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở: “Ai nó làm cái đó thì nhất định phải có giường? Tối hôm qua trong phòng tắm không phải em cũng rất hưởng thụ đấy sao?”
“Anh...” khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh trong nháy mắt đã đỏ bừng lên tới tận mang tai.
Trần Vĩnh Hải dứt khoát cúi đầu bắt đầu gặm cắn trên cổ cô một cái.
Nguyễn Quỳnh Anh rên rỉ một tiếng, âm thanh như một con mèo nhỏ mê người.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải trở nên u ám, anh tiếp tục nhất chân đi về phía chiếc sofa trước mặt, anh đặt cô trên đó, bản thân anh thì sau khi tự nới lỏng caravat trên cổ mình thì cũng cúi người áp xuống.
“Cứ giao cho anh.” ngón tay anh nhẹ nhàng mân mê trên mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh mê hoặc mờ mắt, cô theo bản năng mà gật đầu đáp lại: “Vâng.”
Có được sự cho phép của cô, Trần Vĩnh Hải thấp giọng cười vài tiếng, anh vươn tay kéo khóa kéo áo cưới nằm trên vùng eo cô.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, ngoài trời cũng trở nên đen thui.
Thân thể Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, cô nằm trong lồng ngực Trần Vĩnh Hải, chầm chậm mở mắt ra.
“Ưm...” Nguyễn Quỳnh Anh dụi mắt, cô ngồi dậy khỏi lòng anh, nói: “Mấy giờ rồi?”
Trần Vĩnh Hải nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ một cái rồi mới trả lời: “Tám giờ rồi!”
Trong chớp mắt Nguyễn Quỳnh Anh đã trở nên tỉnh táo hản, cô nói: “Đã trễ thế này rồi, em phải đi về đây.”
Cô vội vội vàng đi khỏi sofa, bắt đầu mặc lại quần áo đang để bên cạnh.
Trần Vĩnh Hải biếng nhác ngồi dựa trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng cô, anh nói: “Em muốn cứ quay về như thế?”
Nhận ra được sự không vui từ trong giọng điệu của anh, động tác mặc quần áo của Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngừng lại một giây rồi lại tiếp tục lần nữa, cô nói: “Em sẽ không ở lại đây, dù sao thì cũng phải quay về.”
“Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, sau này đằng nào em cũng phải chuyển vào ở đây, tối nay ở lại đây một hôm thì có làm sao?” Trần Vĩnh Hải đứng dậy đi tới phía sau lưng cô, anh ôm lấy Nguyễn Quỳnh Anh từ phía sau.
Nguyễn Quỳnh Anh hạ mi mắt nhìn cánh tay đang đặt trên eo cô của anh, hỏi lại: “Tối nay ở lại đây sao?”
“Ừm, ở lại đây.” Trần Vĩnh Hải cọ qua cọ lại sau lưng cô.
Dưới sự lôi kéo của anh, Nguyễn Quỳnh Anh không hề có chút cứng rắn nào mà buông vũ khí đầu hàng ngay, cô nói: “Được.”
Chút không vui trong lòng Trần Vĩnh Hải ngay lập tức bay biến đi mất, anh hỏi cô: “Đói chưa?”
Anh dùng chất giọng trầm khàn hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi sờ bùng, đáp: “Hơi đói.”
“Đợi anh một lát.” Trần Vĩnh Hải buông cô ra, anh quay lại chỗ ghế sofa, đem từng kiện, từng kiện quần áo mặc lại trên người.
Sau khi mặc xong thì liền kéo lấy tay cô, hai người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Khi đến phòng khách, quản gia Hoàng nhìn thấy hai người tay trong tay đi ra khỏi thang máy, ông nghĩ về chuyện hai người cùng ở trong căn phòng trên lầu hai sáu, bảy tiếng đồng hồ thì không nhịn được mà cười rộ lên, ông ấy hỏi: “Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh, hai người nghỉ ngơi có tốt không?”
Nghe ra được sự trêu ghẹo từ trong lời nói của ông, Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống, cô không hé răng mà còn lui về phía sau lưng Trần Vĩnh Hải né tránh.
Trần Vĩnh Hải rất hưởng thụ cảm giác được cô dựa dẫm, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, nói: “Chú hoàng, bữa tối đã được chuẩn bị xong chưa?”