Liều Quỳnh Anh cầm túi xách ở bên cạnh lên, cô lấy thiệp mời kết hôn từ trong đó ra, đưa cho anh bằng hai tay.
Trần Cận Phong thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt nghiêm túc nhận lấy.
“Của ai?” anh ấy không lật ra mà chỉ nhìn cô hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bưng ly nước nói: “Của em.”
Con ngươi đằng sau kính mắt trầm xuống, Trần Cận Phong mím môi mở thiệp mời ra, khi nhìn thấy tên cô và tên Trần Vĩnh Hải thì đồng tử của anh ấy đột nhiên co rụt lại, quanh người cũng tỏa ra hơi thở tăm tối.
“Quỳnh Anh, em đang nói thật sao?” Trần Cận Phong siết chặt thiệp mời, âm thanh hơi lạnh lùng hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đáp: “Vâng.”
“Khi nào?” anh híp mắt hỏi.
Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh có vẻ hơi khó hiểu: “Cái gì?”
“Anh nói, hai người quay lại với nhau khi nào?” giọng nói của anh càng ngày càng lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt ly nước trong ly xuống, nói: “Tuần trước.”
“Vì thế nên, chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà hai người đã muốn kết hôn rồi sao?” Trần Cận Phong cười lạnh nói.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu, cô không nói lời nào cả.
Trần Cận Phong đặt thiệp mời lên bàn, trên mặt anh ấy toàn là sự giận dữ: “Quỳnh Anh, em có biết là em đang làm gì không? Trước kia Trần Vĩnh Hải làm tổn thương em nhiều như thế, tại sao em vẫn muốn ở bên cạnh anh ta? Thậm chí còn muốn kết hôn cùng anh ta, em thật sự cảm thấy làm như thế này là đúng sao?”
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi vểnh lên, sắc mặt cũng có hơi mê mang nói: “Em không biết như thế này có đúng hay không, nhưng có một chuyện em rất rõ ràng, đó chính là em biết bản thân em đang làm gì.”
“Nếu như đã biết thì em không nên làm như thế mới phải, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, bản tính của một người không thay đổi được đâu, trước đây Trần Vĩnh Hải làm tổn thương em một lần thì anh ta sẽ làm tổn thương em lần nữa. Quỳnh Anh, em thế này thì sẽ không hạnh phúc đâu.” Trần Cận Phong vươn tay ấn lên bả vai của cô, lời nói thấm thía khuyên răn.
Loại lời nói như vậy cô đã được nghe hai lần rồi.
Lần thứ nhất là do Ngô Bảo Ngọc nói.
Có lẽ là bọn họ nói không sai, nhưng cô cũng không nghĩ rằng lựa chọn của cô là sai.
“Cận Phong.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm tay anh, cô cười nói: “Em không biết sau này em có hạnh phúc hay không, nhưng mà ít nhất thì bây giờ em rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc ngắn ngủi như vậy thì có tác dụng gì chứ?” Trần Cận Phong lạnh mặt nói: “Quỳnh Anh, lẽ nào em thật sự muốn bị tổn thương thêm một lần nữa thì em mới bằng lòng chấp nhận sự thật sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc đầu nói: “Em tin tưởng Trần Vĩnh Hải.”
“Vậy anh ta có tin tưởng em không?” đôi con ngươi dưới kính mắt của Trần Cận Phong sáng quắt, anh ấy nói: “Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng năm đó em chia tay với anh ta là vì ham vinh hoa phú quý, đến cả việc anh ta bị người khác công kích thì anh ta cũng nghĩ rằng đó là do em làm.”
“Em biết.” Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi.
“Vậy mà em còn...”
Nguyễn Quỳnh Anh đánh gãy lời anh, cô nói: “Tụi em đã nói với nhau rồi, cho dù là hiểu lầm cũng được, thù hận cũng không sao, tụi em sẽ bỏ tất cả những ân oán trong quá khứ xuống, bọn em sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Đó căn bản chính là tự lừa mình dối người, nói bỏ xuống nhưng thật sự có thể bỏ xuống được sao?” Trần Cận Phong, anh đặt tay lên vai cô, vô tình nói toạc ra sự thật: “Hiểu lầm giữa hai người chính là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần chưa hoàn toàn tháo gỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhắc lại, một khi số lần nhắc lại nhiều lên thì hai người sẽ trở lại mối quan hệ như mấy tháng trước vậy thôi.”
“Em...” Nguyễn Quỳnh Anh ngày càng cúi thấp đầu xuống.
Sao cô lại không biết mỗi một câu của Trần Cận Phong đều là sự thật được cơ chứ.
Trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ, nhưng bởi vì tình yêu với Trần Vĩnh Hải mà cô cam tâm tình nguyện tự lừa mình dối người mà thôi.
“Quỳnh Anh, em nghe lời anh, em cắt đứt với Trần Vĩnh Hải đi, anh sẽ dẫn em đi ra nước ngoài.” Trần Cận Phong vươn tay về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, cứ nhìn như vậy thật lâu, cuối cùng cô lắc đầu nói: “Cận Phong, em biết anh muốn tốt cho em, bất kể là anh hay là Bảo Ngọc, ai cũng đều khuyên em như thế, nhưng những thứ đó đều không phải là cái em muốn, thứ em muốn rất đơn giản, chính là được ở bên cạnh người mà mình vẫn yêu, bây giờ nguyện vọng của em đã được thực hiện rồi, cho dù trước mặt là đường chết thì em cũng muốn tiến lên thêm một bước.”
Thấy cô bướng bỉnh như thế, mi tâm Trần Cận Phong cũng nhíu chặt lại, nói: “Sao em lại cố chấp như thế? Trần Vĩnh Hải có gì tốt chứ? Em một hai yêu anh ta sâu sắc như thế, vậy thì anh ta có yêu em không?”
“Anh ấy nói, anh ấy yêu em.” Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh cong lên.
Trần Cận Phong xoa huyệt thái dương của mình, nói: “Có lẽ là thế, nhưng anh dám đảm bảo rằng tình yêu của anh ta tuyệt đối không sâu sắc như tình yêu của em, thật sự yêu một người thì sẽ luyến tiếc không nỡ là tổn thương người đó mảy may, nhưng anh ta...”
“Được rồi Cận Phong!” Nguyễn Quỳnh Anh lại đánh gãy lời anh lần nữa, cô cũng đứng dậy nói: “Em biết anh muốn nói gì, em cũng rất cảm ơn anh vì vẫn luôn hết lòng suy nghĩ cho em, nhưng mà chuyện này em đã quyết định rồi, em cũng hy vọng anh có thể chúc phúc cho em.”
Nói xong thì cô hơi khom lưng xuống trước mặt anh, sau đó liền cầm túi xách lên, xoay người rời đi.
Thấy cô không hề do dự mà rời đi như vậy, Trần Cận Phong tháo kính mắt xuống, lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài.
Giờ khắc này trong đôi mắt phượng ấy toàn là vẻ nham hiểm, hung ác và điên cuồng khiến người khác phải hoảng sợ.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh rời khỏi phòng khám của Trần Cận Phong thì liền gọi một chiếc taxi quay về phòng trọ của mình.
Trên đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh gửi cho Ngô Bảo Ngọc một tin nhắn, nói cho cô ấy biết Trần Cận Phong đã về nước rồi.
Ngô Bảo Ngọc lập tức trả lời lại ngay, cô ấy nói muốn đi tìm Trần Cận Phong khám bệnh cho cháu trai mình.
Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, cô cất điện thoại đi rồi ngồi dựa vào trên ghế, chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
Khi về tới phòng trọ thì đã là năm giờ rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh ra, khi cô vừa đi tới ngồi xuống trước sofa mở TV lên thì điện thoại liền reo lên.
Cô cầm lên nhìn một cái, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, vậy mà lại là Nguyễn Trâm Anh gọi tới.
Cô biết cuối cùng Trần Vĩnh Hải cũng bỏ qua cho Nguyễn Trâm Anh, không phế bỏ cô ta, nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì bốn năm trước Nguyễn Trâm Anh đã ‘cứu’ cô.
Mặc dù cô cũng không muốn nhận ân cứu mạng này của cô ta lắm, nhưng cô nghĩ, nếu như lúc đó Nguyễn Trâm Anh không kêu cô lại thì có lẽ thật sự cô đã chết từ bốn năm trước.
Bởi vậy nên cô cũng âm thầm chấp nhận chuyện Trần Vĩnh Hải bỏ qua cho Nguyễn Trâm Anh, cô chỉ nghe nói Nguyễn Trâm Anh bị Lưu Đông Hưng nhốt trong biệt thự, ngay cả cửa cũng không thể bước ra.
“Có chuyện gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhấn nút nghe điện thoại, cô thản nhiên hỏi.
Âm thanh chất vấn đầy kích động của Nguyễn Trâm Anh truyền tới: “Nguyễn Quỳnh Anh, chuyện trên tin tức nói là thật sự thật sao?”
“Tin tức?” Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút.
Giọng nói của Nguyễn Trâm Anh vô cùng bén nhọn nói: “Vĩnh Hải đăng lên trang của tập đoàn tập đoàn Nguyễn Thị, anh ấy nói rằng hai người sắp kết hôn rồi...”
Thì ra là cái này!
Tối qua Trần Vĩnh Hải đã nói là muốn tuyên bố, không ngờ rằng lại thật sự công bố với bên ngoài rồi.
Lông mày Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhếch lên, cô nói: “Là sự thật.”
“Tôi không tin!” Nguyễn Trâm Anh điên cuồng rống to.
Nguyễn Quỳnh Anh để điện thoại ra xa một chút, cô nói: “Tin hay không thì mặc cô.”
“Đây không phải là sự thật, Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói cho tôi đây không phải là sự thật đi. Vĩnh Hải sao lại có thể kết hôn với cô được chứ? Rõ ràng người anh ấy yêu là Tô Hồng Yên mà, cho dù có kết hôn thì người đó cũng nên là Tô Hồng Yên mới đúng, mà không phải là cô!” hai tay Nguyễn Trâm Anh siết chặt điện thoại, đôi mắt thì đỏ như máu, hiển nhiên là cô ta không muốn thừa nhận việc này chính là sự thật.
Lúc nãy khi cô ta lên facebook thì nhìn thấy đoạn tin tức đó, cả người cô ta đều sắp phát điên.
Nguyễn Quỳnh Anh sắp kết hôn với Trần Vĩnh Hải? Kể chuyện cười xuyên quốc gia chắc!
Cô ta tình nguyện tin rằng người kết hôn với Trần Vĩnh Hải là Tô Hồng Yên cũng không muốn người đó là Nguyễn Quỳnh Anh.
“Tại sao lại không thể là tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh mở loa ngoài rồi để điện thoại qua một bên, cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Còn nữa, để tôi sửa lại cho cô một chỗ này, người Trần Vĩnh Hải yêu không phải là Tô Hồng Yên, người anh ấy yêu là tôi!”
“Không thể như thế được!” Nguyễn Trâm Anh gào khàn cả họng: “Người mà Vĩnh Hải yêu là cô? Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói dối thì cũng có mức độ thôi, rõ ràng cô chỉ là thế thân của Tô Hồng Yên mà thôi, cô dựa vào cái gì mà nói người anh ấy yêu là cô chứ!”
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy điều khiển từ xa, vừa chuyển kênh vừa trả lời cô ta: “Dựa vào việc anh ấy chính miệng nói ra, nếu không thì tại sao anh ấy không kết hôn cùng với Tô Hồng Yên mà lại muốn kết hôn cùng một thế thân như tôi đây chứ?”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra hai từ thế thân.
Trong nháy mắt Nguyễn Trâm Anh liền ngây người, nét mặt cũng bắt đầu vặn vẹo nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang lừa tôi! Tôi không tin, tôi tuyệt đối sẽ không tin cô!”
Người mà Trần Vĩnh Hải yêu không phải Tô Hồng Yên mà là Nguyễn Quỳnh Anh sao?
Vậy thì tại sao trước kia anh ấy lại đối xử dịu dàng với Tô Hồng Yên, lại đối xử với Nguyễn Quỳnh Anh tồi tệ như thế?”
Lẽ nào là anh ấy muốn kích thích Nguyễn Quỳnh Anh sao?