Vừa nghĩ đến sự thật có thể chính là như thế, Nguyễn Trâm Anh đã hoàn toàn không thể tiếp thu được, cô ta vươn tay quơ hết đồ trang điểm trên bàn xuống đấy, giống như đã phát điên mà vừa gào vừa thét.
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá, Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày hỏi cô ta: “Nếu đã không tin rồi thì cô cần gì phải hỏi tôi nữa? Nếu cô gọi điện thoại cho tôi chỉ vì muốn nói với tôi mấy lời này, vậy thì không cần phải tiếp tục nữa đâu, bởi vì cô sẽ càng thêm không cách nào chấp nhận được mà thôi.”
Nói xong thì cô hoàn toàn không do dự mà treo điện thoại.
Nguyễn Trâm Anh quăng điện thoại đi, nét mặt dữ tợn rống lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi nguyền rủa cô, tôi nguyền rủa cô cả đời này cũng không có được hạnh phúc!”
Từ khi cô ta biết mình và Nguyễn Quỳnh Anh là chị em ruột thì cô ta bắt đầu âm thầm phân cao thấp với Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô ta không cách nào chọn thân phận mà mình sinh ra, điều duy nhất cô ta có thể làm chính là nơi nơi đều phải hơn Nguyễn Quỳnh Anh một bậc, đoạt hết tất cả những đồ của Nguyễn Quỳnh Anh vào tay, chỉ có như thế thì cô ta mới có thể chứng minh cô ta không thấp kém hơn Nguyễn Quỳnh Anh chỗ nào!
Nhưng kết quả là cô ta vẫn thua trong tay Nguyễn Quỳnh Anh! Dù là di sản của bố để lại hay là Trần Vĩnh Hải, bây giờ đều đã rơi vào trong tay Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm!
Móng tay ghim thật chặt vào lòng bàn tay, trong mắt Nguyễn Trâm Anh xẹt qua một tia độc ác và tàn nhẫn, cô ta nhặt điện thoại từ dưới đất lên rồi gọi điện thoại cho Lê Diệu Ngọc, cô ta nói: “Mẹ, mẹ phải giúp con, Nguyễn Quỳnh Anh đó sắp kết hôn với Trần Vĩnh Hải rồi. Con biết mẹ có cách mà, mẹ nhất định phải giúp con, mẹ cũng đừng quên trong tay con vẫn còn đang nắm giữ một bí mật tày trời! Một bí mật có thể hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ giữa bọn họ!”
Bây giờ cô ta đã kết hôn với Lưu Đông Hưng rồi, không có cách nào có thể gả cho Trần Vĩnh Hải được nữa.
Nhưng cho dù là như thế đi nữa thì cô ta cũng tuyệt đối không cho phép Nguyễn Quỳnh Anh gả cho Trần Vĩnh Hải!
Thứ mà cô ta không thể đoạt được thì cô ta cũng sẽ không cho phép Nguyễn Quỳnh Anh có được! Cô ta nhất định phải làm cho hai người bọn họ coi nhau như kẻ thù, vĩnh viễn không thể ở bên nhau!
Lê Diệu Ngọc cúp điện thoại, trên mặt không có một chút biểu tình nào mà nhìn chằm chằm bản tin thời sự trên TV!
Thời sự đang thông tin về chuyện kết hôn của Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh, chuyên mục này hot tới mức có thể sánh bằng khi một ngôi sao nổi tiếng bị tung ra tin xấu.
Cũng đúng, một người là một trong năm trăm tổng giám đốc mạnh nhất thế giới, một người là chủ tịch của một công ty cũng hơi có tiếng tăm ở Hà Nội, nay hai người đó lại sắp kết hôn thì độ hot cũng có thể tưởng tượng được, đặc biệt là hai người này trước đây không lâu mới công khai quan hệ vợ chồng chưa cưới.
“Trâm Anh nói không sai, hai người này tuyệt đối không thể kết hôn được!” Lê Diệu Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào TV, ánh sáng âm u trong mắt lúc hiện lúc tắt.
Một khi hai người này kết hôn thì cũng đồng nghĩa với việc Nguyễn Quỳnh Anh đã có Trần Vĩnh Hải làm một chỗ dựa vững chắc, nếu như thế thì chuyện bà ta muốn đoạt lại tập đoàn Nguyễn Thị từ trong tay Nguyễn Quỳnh Anh có khả năng thành công gần như là số không.
Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, lỡ như cận tràm giúp Nguyễn Quỳnh Anh điều tra nguyên do thật sự mà mẹ cô ta chết, vậy thì chắc chắn bà ta sẽ chạy không thoát.
Bây giờ bà ta còn có thể an ổn ngồi ở đây chính là bởi vì Nguyễn Quỳnh Anh không có bản lĩnh lớn như thế để điều tra ra chân tướng, nhưng Trần Vĩnh Hải thì lại có, vì thế nên bất kể là như thế nào thì bà ta cũng không thể để bọn họ kết hôn được, cho dù là bà ta không cách nào ngăn cản hai người kết hôn thì bà ta cũng phải phá hoại tình cảm hôn nhân của hai người đó, để cho bọn họ nghi ngờ và đề phòng lẫn nhau.
Nghĩ xong, Lê Diệu Ngọc cầm túi xách lên, sắc mặt âm trầm đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết sau khi cô cúp điện thoại thì hai mẹ con Nguyễn Trâm Anh đã bàn bạc những gì.
Lúc này, cô đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu bữa tối, cô nghĩ có lẽ Trần Vĩnh Hải sẽ tới đây nên còn đặc biệt làm nhiều thêm một ít đồ ăn.
Ngay khi cô mang cơm bày hết lên bàn xong thì liền nghe thấy phòng khách vang lên tiếng động.
Lẽ nào là Trần Vĩnh Hải tới sao?
Nghĩ thế, Nguyễn Quỳnh Anh liền lau tay rồi đi ra khỏi nhà bếp.
Vừa nhìn, quả nhiên là anh.
“Đang nấu ăn?” còn chưa đợi cô mở miệng thì Trần Vĩnh Hải đã dẫn đầu hỏi trước.
Nguyễn Quỳnh Anh tháo tạp dề nấu ăn trên người mình xuống, trả lời: “Đúng thế, anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”
“Vẫn chưa, vừa tan làm thì anh liền trực tiếp tới đây luôn.” Trần Vĩnh Hải bỏ chiều khóa xe xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh đi đến trước bàn trà rót cho anh một cốc nước.
Trần Vĩnh Hải nhận lấy rồi uống một ngụm, anh đột nhiên hỏi: “Em đã nhìn thấy tin tức chưa?”
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ đến cuộc gọi cách đây không lâu của Nguyễn Trâm Anh, cô nói: “Là tin tức mà anh công bố chuyện chúng ta kết hôn sao?”
“Ừm.” Trần Vĩnh Hải gật đầu.
“Em vẫn chưa xem, nhưng mà đã có người gọi điện thoại tới chúc mừng em rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cười khẽ một tiếng, hai chữ chúc mừng đó được cô nói ra còn mang theo ý nghĩa sâu xa nữa.
“Ai?” đuôi lông mày của Trần Vĩnh Hải nhướng lên thật cao.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún nhún vai đáp: “Một người râu ria không liên quan đến chúng ta.”
Thấy cô không muốn nói, Trần Vĩnh Hải cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi không quấn lấy đề tài này nữa, anh hỏi: “Em làm những món gì thế?”
“Em vẫn chưa bắt đầu làm nữa, anh muốn ăn món gì?” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở phía đối diện anh hỏi.
“Sao cũng được!” Trần Vĩnh Hải bỏ ly nước xuống, trong giọng nói mang theo một tia nghiền ngẫm nói với cô: “Dù sao thì em cũng chỉ biết làm có vài món đó thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh dẩu môi nói: “Anh nói thế cũng hơi quá đáng rồi đó.”
Thật sự thì cô chỉ biết nấu mấy món như thế mà thôi.
Nhưng mấy món đó gần như đều là món mà anh thích ăn cả.
Hơn nữa năm đó cô còn cố tình đi học để nấu cho anh.
“Là anh không đúng.” Trần Vĩnh Hải vội vàng xin lỗi, ngay sau đó anh liền xoa tóc cô, nói: “Có cần anh giúp không?”
“Không cần, phòng bếp nhỏ lắm, hai người xoay qua xoay lại cũng không tiện, em tự làm là được rồi, anh cứ xem TV một lát đi, khi muốn ăn cơm rồi thì gọi em.” Nói xong thì Nguyễn Quỳnh Anh liều quay người đi vào nhà bếp.
Khóe môi Trần Vĩnh Hải hơi cong lên, anh cười nhẹ một tiếng rồi cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà.
Bữa tối không lâu sau đã được làm xong, Nguyễn Quỳnh Anh gọi Trần Vĩnh Hải tới an cơm.
Món ăn rất đơn giản, chính là bốn món mặn bình thường nhất và một món canh, nhưng Trần Vĩnh Hải lại ăn vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong thì Trần Vĩnh Hải chuẩn bị giúp cô thu dọn bát đũa, kết quả là điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Anh cầm ra liếc nhìn một cái, trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới là Tô Hồng Yên, ánh mắt anh hơi lóe lên, sắc mặt cũng hơi do dự, có vẻ như không muốn nhận lắm.
Nếu như là trước kia thì tuyệt đối anh sẽ không do dự mà trực tiếp nghe máy.
Nhưng bây giờ...
Trần Vĩnh Hải nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng người mà anh yêu chính là Tô Hồng Yên, có thể thấy được trong lòng cô có khúc mắc với Tô Hồng Yên.
Khóe mắt Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn lên điện thoại trong tay anh một cái, đương nhiên là cô cũng nhìn thấy người gọi tới là ai, đồng thời cô cũng đọc được ý dò hỏi trong ánh mắt anh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp, trong mắt cũng hiện ra ý cười.
“Giờ này mà cô tô còn gọi điện thoại tới, chắc là có chuyện gì đó, anh nghe máy đi.” Cô hơi gật đầu nói với anh.
Giờ khắc này anh vẫn có thể để ý đến cảm nhận của cô, cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
“Được.” Trần Vĩnh Hải cầm điện thoại đi ra ngoài ban công nghe máy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo bóng lưng của anh một hồi rồi mới bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn.
Ngoài ban công, Trần Vĩnh Hải dựa lên lan can nhận điện thoại của Tô Hồng Yên.
“Vĩnh Hải...” giọng nói của Tô Hồng Yên kèm theo tiếng khóc nức nở truyền vào trong màng tai anh, cô ta nói: “Sao tới bây giờ anh mới nhận điện thoại của em, ợ...”
“Em làm sao thế?” Trần Vĩnh Hải nhận ra giọng nói của cô ta không bình thường nên đầu lông mày cũng nhíu lại.
Tô Hồng Yên khóc càng thêm lợi hại hơn, cô ta nói: “Em rất khó chịu, anh có thể tới đây cùng em không, bây giờ em đang ở quán bar...”
“Em ở quán bar uống rượu sao?” đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hơi mím lại.
Giờ đã là giờ nào rồi, vậy mà cô ấy vẫn còn đang uống rượu!
Tô Hồng Yên không trả lời anh, chỉ nghe thấy cô ta không ngừng nức nở.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa mi tâm mình, anh hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang...ợ, em cũng không biết...” giọng nói của Tô Hồng Yên ậm ờ không rõ.
Không biết?
Xem ra đã uống không biết bao nhiêu rượu rồi!
Trần Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, cố gắng đè ép cơn giận trong lòng mình, anh tiếp tục hỏi: “Anh biết rồi, anh sẽ bảo Bảo Quốc tra định vị của em rồi sẽ tới đón em.”
“Ừm, em chờ anh, anh phải tới nhanh lên đó...” Tô Hồng Yên đột nhiên ngừng khóc nói, giọng điệu rất là mong chờ.
Trần Vĩnh Hải vẫn còn muốn nói gì đó, kết quả là đầu bên kia điện thoại đã đổi người nghe, bên đó truyền đến giọng nói Khánh Minh: “Vĩnh Hải.”
“Cậu đang ở bên cạnh Hồng Yên sao?” Trần Vĩnh Hải trầm giọng hỏi.
Khánh Minh cúi đầu nhìn cô gái đã say tới mức không còn phân biệt được đông tây nam bắc đang dựa vào lòng mình, trong đôi mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, rồi lại lộ ra đau lòng nói: “Ừ, tớ đang ở bên cạnh Hồng Yên, cô ấy uống say rồi, vô cùng say luôn.”
“Tớ biết rồi.” Trần Vĩnh Hải gật đầu.
Khánh Minh cười một lát rồi nói: “Cậu không cần phải tới đón cô ấy đâu.”
“Tớ cũng không định tới đó.” Trần Vĩnh Hải nhìn về phía phòng bếp, khóe miệng anh hơi nhếch lên.