Khóe mắt Khánh Minh giật giật, anh ấy nói: “Vậy thì sao vừa nãy cậu lại nói là sẽ tới đón Hồng Yên?”
“Tớ sẽ để Khánh Minh tới đón, tớ vẫn chưa nói là tớ sẽ tới mà.” Trần Vĩnh Hải hừ nhẹ một tiếng.
Khánh Minh dở khóc dở cười mà sờ mũi, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, anh ấy nói: “Vĩnh Hải, cậu thật sự muốn kết hôn với Nguyễn Quỳnh Anh sao?”
“Tớ cũng đã công khai rồi, cậu nghĩ tới nói chơi thôi sao?” Trần Vĩnh Hải hơi không vui nhăn mày lại.
Khánh Minh lắc lắc đầu nói: “Vậy thì không phải, tớ chỉ cảm thấy tốc độ của cậu quá nhanh mà tôi, nhưng mà cũng chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.” Đôi lông mày nhíu chặt của Trần Vĩnh Hải giãn ra.
Trong điện thoại đột nhiên trở nên im lặng.
Vài giây sau Khánh Minh đột nhiên thở dài nói: “Vĩnh Hải, cậu có biết tối nay tại sao Hồng Yên lại uống rượu không?”
“Tại sao?” Trần Vĩnh Hải thản nhiên hỏi, sắc mặt cũng không có bao nhiêu hứng thú, rất hiển nhiên là anh không quá tò mò về nguyên nhân mà Tô Hồng Yên đi uống rượu.
Khánh Minh chỉ cảm thấy hơi chạnh lòng.
Mặc dù anh ấy vẫn luôn biết tình cảm của Trần Vĩnh Hải đối với Tô Hồng Yên không phải là tình cảm nam nữ, nhưng Trần Vĩnh Hải thật sự đối xử với Tô Hồng Yên rất tốt.
Mà bây giờ, sau khi Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh đến với nhau thì thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với Tô Hồng Yên nhanh chóng tụt dốc so với trước.
Nếu như đổi lại là trước kia, vừa nghe thấy Tô Hồng Yên uống rượu thâu đêm thì Trần Vĩnh Hải tuyệt đối sẽ không hỏi nguyên nhân mà sẽ đi tới đón người ngay, cũng sẽ không để cho cấp dưới tới đón cô ấy.
Nghĩ tới đây, Khánh Minh siết chặt điện thoại, anh ấy thương tiếc sờ đầu Tô Hồng Yên đã đi vào giấc ngủ.
Vẻ mặt khi ngủ của Tô Hồng Yên rất an ổn, còn mang theo một nụ cười thản nhiên, là bởi vì cô ấy cảm thấy Trần Vĩnh Hải sẽ tới đây đón cô ấy sao?
Thật đáng tiếc, Trần Vĩnh Hải sẽ không tới đây, hơn nữa từ khi vừa bắt đầu thì Trần Vĩnh Hải đã không hề nghĩ tới việc sẽ tới đây đón cô ấy.
“Hồng Yên, chỉ sợ là em phải thất vọng rồi.” Trần Vĩnh Hải nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhỏ đến mức chỉ có bản thân anh ấy mới có thể nghe rõ.
Anh ấy thu tay lại rồi điều chỉnh tư thế nằm cho Tô Hồng Yên một chút, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, có lẽ thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với cô trở nên lạnh nhạt cũng là một chuyện tốt, để cô ấy có thể nhìn rõ rằng Trần Vĩnh Hải không yêu cô ấy, cô ấy và Trần Vĩnh Hải không có khả năng ở bên nhau, nói không chừng như thế thì cô ấy sẽ có thể bỏ xuống tình cảm đối với Trần Vĩnh Hải.
Bởi vì cô ấy yêu Trần Vĩnh Hải, yêu đến mức như sắp nhập ma, không còn là một cô gái ngây thơ, hoạt bát như lúc trước nữa mà lại trở nên hơi điên cuồng làm người khác phải sợ hãi.
Tối nay, bởi vì nhìn thấy tin tức Trần Vĩnh Hải sắp kết hôn với Nguyễn Quỳnh Anh mà cô ấy mới sụp đổ lôi kéo anh đi tới đây uống rượu, uống rượu rồi thậm chí còn muốn nói phải dồn Nguyễn Quỳnh Anh vào đường chết, nếu không phải anh canh giữ kĩ càng thì có lẽ trong cơn mơ hồ cô ấy đã nói ra những lời này cho Trần Vĩnh Hải nghe rồi.
“Khánh Minh?” thấy thẩm giật chậm chạp không nói lời nào, đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, anh hô lên một tiếng.
Khánh Minh nhanh chóng thu lại cảm xúc của bản thân, anh ấy phục hồi lại tinh thần nói: “Xin lỗi, tớ nghĩ đến một vài việc trong lòng.”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải hơi gật đầu.
Khánh Minh thở dài một hơi nói: “Hồng Yên uống rượu chính là bởi vì cô ấy biết người mà mình thích đã có bạn gái, còn sắp kết hôn với cô gái đó nữa, tạm thời cô ấy vẫn chưa chấp nhận được nên...”
Những lời phía sau anh ấy không nói ra.
Nhưng trong lòng Trần Vĩnh Hải lại cảm thấy hơi vi diệu một chút, người mà cô ấy thích sắp kết hôn?
Sao anh lại cảm thấy Khánh Minh hình như đang nói tới anh vậy?
Là trùng hợp sao?
Hay là người mà Tô Hồng Yên thích kia thật ra là...
Trần Vĩnh Hải hơi mím môi, anh trực tiếp hỏi: “Người mà Hồng Yên thích là ai?”
Ánh mắt Khánh Minh lập lòe, anh ấy tự nhiên nhưng lạnh nhạt cười đáp: “Sao tớ biết được? Người đó rất thần bí, Hồng Yên không nói cho tớ biết, trong ba người chúng ta thì hai người là thân nhau nhất, tớ nghĩ rằng cô ấy sẽ nói với cậu chuyện này chứ.”
“Không có.” Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Khánh Minh cười ha ha đáp: “Xem ra Hồng Yên giấu người đó rất kĩ, đến cả cậu mà cô ấy cũng không nói.”
Trên mặt Trần Vĩnh Hải không có biểu tình gì mà tiếp lời: “Tớ không có hứng thú.”
“Đúng đúng đúng, cậu chỉ có hứng thú với mỗi mình Nguyễn Quỳnh Anh thôi được chưa.” Khánh Minh trợn trắng mắt, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc nói: “Được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu, tớ đưa Hồng Yên về trước đã. Hai ngày sau chúng ta tụ tập một hồi đi, dẫn theo Nguyễn Quỳnh Anh tới cùng để cô ấy ra mắt mọi người luôn, thuận tiện chúc mừng cậu thoát khỏi cảnh độc thân luôn được không?”
“Được.” Trần Vĩnh Hải hơi nâng cằm, anh đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải bỏ điện thoại lại vào túi rồi ngước đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài một lát, sau đó anh mới quay người trở về phòng khách.
Sau khi đi tới phòng khách thì anh cũng không dừng lại giây nào mà trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn đang rửa bát, cô nghe thấy sau lưng có tiếng động thì quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô chăm chú một cái.
Cô bị anh nhìn chằm chằm như thế thì có hơi mất tự nhiên, cô dứt khoát quay đầu đi không nhìn nữa, tiếp tục làm việc đang làm dở trong tay, cô vừa rửa bát vừa tùy ý hỏi một câu: “Nghe điện thoại xong rồi sao?”
“Ừm.” Trần Vĩnh Hải gật đầu đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh ‘ồ’ một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy hơi bất mãn, anh nhấc chân đi tới sau lưng cô, ôm lấy cô từ đằng sau rồi nói: “Sao em lại không hỏi một chút xem Hồng Yên và anh nói gì với nhau?”
Động tác trong tay Nguyễn Quỳnh Anh hơi dừng lại một lát, không biết là cô nghĩ tới điều gì mà ánh mắt hơi ảm đạm, cô nói: “Em hỏi thì anh sẽ nói sao?”
Trước kia anh tuyệt đối khinh thường chuyện phải giải thích bất cứ một chuyện gì với cô.
Chỉ bởi vì khi đó anh vẫn còn hận cô, cô khi đó vẫn là người tình của anh.
Mặc dù bây giờ thân phận đã thay đổi nhưng cô vẫn nghĩ rằng anh sẽ không tùy tiện nói cho cô về bất cứ chuyện gì riêng tư của anh, bởi vì biết được điểm này nên cho dù trong lòng rất tò mò, vô cùng tò mò thì cô cũng biết được cách đè ép sự tò mò đó xuống, không hỏi, bởi vì không biết thì sẽ không thất vọng.
“Tại sao lại không nói?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc chớp mắt, nói: “Nếu em hỏi, thì anh có nói không?”
Trần Vĩnh Hải xoay đầu cô qua chỗ mình, hỏi: “Nguyễn Quỳnh Anh, anh ở trong lòng em rốt cuộc có hình tượng thế nào?”
Anh có hơi tò mò.
Hình như từ trước đến giờ cô đều xem anh như một người đàn ông sẽ đẩy cô ra cách mình xa ngàn dặm.
“Đương nhiên là một hình tượng vô cùng vĩ đại!” Nguyễn Quỳnh Anh giãy khỏi tay anh, cô quay cổ đi chỗ khác, sau đó lại mở vòi nước, như không có chuyện gì mà nói với anh: “Được rồi, là do em đã nghĩ sai. Vậy thì bây giờ em hỏi anh, tối như thế rồi mà cô ấy còn gọi điện thoại cho anh làm gì?”
Câu hỏi của cô có vẻ hơi có lệ, hiển nhiên là cô thái độ có biết hay không cũng chẳng sao cả.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải hơi không vui nhưng vẫn cố nhịn sự không vui đó lại, anh nói: “Cô ấy uống say, muốn anh đi tới đón cô ấy.”
“Uống say?” nét mặt Nguyễn Quỳnh Anh có hơi kinh ngạc.
Trần Vĩnh Hải dán mặt vào cổ cô, giọng nói trầm thấp nói tiếp: “Người mà em ấy thích sắp kết hôn nên cô ấy chạy đi uống rượu giải sầu.”
Lúc này thì Nguyễn Quỳnh Anh đã hoàn toàn hiểu rõ, cô bĩu môi cười nhạo: “Thế sao, vậy thì cô ấy thật sự là quá đáng thương.”
Người mà Tô Hồng Yên thích không phải chính là Trần Vĩnh Hải sao.
Trước đây cô vẫn luôn nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên yêu nhau, hai người cũng thấu hiểu tấm lòng của đối phương.
Thẳng cho tới bây giờ cô mới biết được, từ trước đến nay Trần Vĩnh Hải đều không biết người Tô Hồng Yên thích chính là anh, mà tôi yên cũng chưa từng nói cho anh biết, chỉ dưới tình huống mà Trần Vĩnh Hải không biết cố ý làm ra những hành động không bình thường để người khác hiểu lầm hai người bọn họ yêu nhau.
“Không có gì mà phải đáng thương cả.” Trần Vĩnh Hải đột nhiên trả lời một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc xéo anh một cái, trong mắt cô toàn là vẻ kinh ngạc nói: “Thật kinh ngạc, anh vậy mà lại nói như vậy.”
“Anh nói sai chỗ nào sao?” Trần Vĩnh Hải cúi thấp đầu hôn lên mặt cô một cái, anh nói: “Nếu như Hồng Yên đã thích người ta thì tại sao không chủ động theo đuổi chứ? Bản thân cô ấy không biết tranh thủ thì nhận được kết quả như thế này, đối với anh mà nói thì mới là chuyện bình thường nhất.”
Nghe xong lời anh nói thì Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt vài giây, sau đó cô cười nói: “Anh nói đúng.”
Thật sự giống như lời anh nói, Tô Hồng Yên thích anh nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động theo đuổi, sau khi biết được cô và Trần Vĩnh Hải ở bên nhau thì còn bắt đầu hãm hại sau lưng cô.
Tô Hồng Yên thà rằng làm những việc này cũng không chịu tự mình tranh thủ cơ hội, nói một câu đáng đời cũng không quá đáng!
Rõ ràng là Tô Hồng Yên có điều kiện tốt như thế, lại là thanh mai trúc mã của Trần Vĩnh Hải, nếu như từ khi bắt đầu Tô Hồng Yên đã bộc bạch tình cảm của mình cho Trần Vĩnh Hải biết, hoặc là cùng nhau bỏ nhà đi với Trần Vĩnh Hải bốn năm trước thì người bên cạnh Trần Vĩnh Hải lúc này còn chưa biết là ai đâu, nhưng mà cũng may là Tô Hồng Yên không làm gì cả, nếu không thì có lẽ cô và Trần Vĩnh Hải cũng sẽ không ở bên nhau lúc này.
Nghĩ như vậy, động tác rửa bát trong tay Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm lưu loát, cô hỏi: “Đúng rồi, không phải cô ấy nói anh đi đón cô ấy sao? Sao anh vẫn còn chưa đi?”