Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Thấy giọng nói không chút khách sáo của Nguyễn Quỳnh Anh thì Tô Hồng Yên cảm thấy khó chịu. Tô Hồng Yên đặt mạnh ly cà phê lại chiếc đĩa, nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, có phải vì cô kết hôn với Trần Vĩnh Hải rồi nên ngày càng thích thể hiện không vậy?”

“Cô có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.

Tô Hồng Yên khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Tôi nói vậy mà còn chưa rõ ý sao? Lúc cô còn là tình nhân của Trần Vĩnh Hải, không phải cô rất e dè khi đứng trước mặt tôi sao? Sao bây giờ cô trở nên ghê gớm quá vậy? Trước khi nói chuyện, cô không biết chào hỏi tôi một tiếng à, có phải cô vừa mới trở được mình nên đắc ý quên luôn bản thân là ai rồi phải không?”

“Tôi chưa nói đến chuyện liệu tôi có đắc ý quên mất mình là ai hay không.” Nguyễn Quỳnh Anh vén mấy sợi tóc bên cạnh tai, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ thấy mình không cần phải giả vờ trước mặt cô, diễn vai chị em tình cảm tốt với cô nữa. Nên tôi không cần thiết phải chào hỏi, đưa đẩy gì nữa. Cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng, rốt cuộc cô tìm tôi là có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có chuyện gì.” Tô Hồng Yên gõ đầu móng tay màu hồng rực: “Hôm nay tôi tìm cô là để chúc mừng cô, chúc mừng cô toại nguyện vì lấy được Trần Vĩnh Hải.”

“Chúc mừng?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi híp đôi mắt hạnh của mình lại, cô nhìn Tô Hồng Yên đầy cảnh giác.

Cô biết rõ rằng Tô Hồng Yên là tình địch của cô.

Tình địch của cô lại chúc mừng cô, tình huống này rõ ràng có gì đó sai sai.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhìn xuống: “Cô tốt bụng như vậy sao?”

“Đương nhiên là không.” Tô Hồng Yên cười xấu xa, cô ta thẳng thắn thừa nhận lời chúc mừng của mình là giả dối.

Nguyễn Quỳnh Anh không hề bất ngờ với câu trả lời này, cô nói bằng giọng hơi châm biếm: “Tôi biết ngay từ đầu rồi, cô nói đi cô muốn làm gì?”

“Bây giờ tôi vẫn chưa muốn làm gì.” Tô Hồng Yên ngẩng cao đầu, giọng nói băng giá, lạnh lùng: “Đúng là tôi không thể ngăn được anh Hải kết hôn với cô. Nhưng sau khi hai người kết hôn, tôi có thừa cách để phá hoại tình cảm của hai người. Mặc dù anh Hải không yêu tôi nhưng anh ấy vẫn để ý đến tôi, chắc cô biết rõ điều này nhỉ?”


Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mím môi rồi im lặng chứ không tiếp lời.

Làm sao cô có thể không biết được chuyện này?

Từ mấy tháng trước, cô đã nhìn thấy rõ sự quan tâm của Trần Vĩnh Hải dành cho Tô Hồng Yên.

Nhưng hiện tại…

Nghĩ lại chuyện tối qua, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi mỉm cười nhưng nụ cười của cô chỉ dừng lại trong thoáng chốc rồi lập tức biến mất.

Tô Hồng Yên không hề thấy Nguyễn Quỳnh Anh cười, cô ta còn tưởng cô bị mình đả kích cho tới mức không nói nên lời.

Cô ta cười vang thành tiếng, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ đắc ý không buồn che đậy: “Với sự quan tâm mà anh Hải dành cho tôi thì lúc nào tôi cũng có thể gọi được anh ấy ra ngoài. Ví dụ như tối qua chẳng hạn.”

“Tối qua?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi cau mày, cô giả vờ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì và cố tình hỏi lại.

Tô Hồng Yên bưng ly cà phê lên và nhấp một ngụm: “Không sai, tối qua tôi uống say, tôi gọi điện thoại cho anh Hải tới đón tôi thì anh ấy tới ngay. Cô nói xem, nếu như sau khi hai người kết hôn tôi thường xuyên làm như vậy thì cô có cảm thấy khó chịu không?”

Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu để che lấy miệng, cô ngăn mình không bật cười: “Cô có chắc người tối qua đón cô là Trần Vĩnh Hải không?”

Tô Hồng Yên hứ một tiếng: “Đương nhiên là chắc rồi.”

Mặc dù cô ta uống rượu say nhưng cô ta vẫn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước lúc mình ngủ.


Sau khi cô ta tỉnh lại, cô ta cũng đã xác nhận đúng là mình đã gọi điện cho Trần Vĩnh Hải nên chắc chắc người đến quán bar đón cô ta chính là anh.

“Thế này nhé, chuyện này chỉ cần cô vui là được.” Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười lịch sự.

Bây giờ thì cô đã nhìn ra rõ ràng Tô Hồng Yên tới để khiêu khích.

Cô ta cố tình nói những điều đó ra để phá hoại quan hệ của hai người.

Nhưng đáng tiếc cho Tô Hồng Yên là cô ta đã tính toán sai, tối hôm qua Trần Vĩnh Hải không hề ra khỏi nhà.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh bê cốc nước lọc trước mặt lên và nhấp một ngụm. Cô cố để không bật ra nụ cười trong lòng.

“Cô không tức giận sao?” Tô Hồng Yên híp mắt lại và nhìn cô chằm chằm.

Phản ứng của cô quá bình tĩnh, như vậy thì quá không hợp lý.

Bất kể là người phụ nữ nào nghe tin bạn trai mình nửa đêm nửa hôm còn đi đón một cô gái khác thì đều không vui mới phải.

Những Tô Hồng Yên không hề nhìn ra một chút tức giận nào của Nguyễn Quỳnh Anh. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt của Tô Hồng Yên, ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh hơi lóe lên rồi cố ý trầm mặt xuống và gật đầu: “Tôi đang rất tức giận.”


Không biết vì cô diễn quá đạt hay vì Tô Hồng Yên quá kiêu ngạo mà cô ta không hề nhìn ra vẻ tức giận của cô là giả vờ.

“Về sau cô còn tức giận hơn nữa đấy.” Tô Hồng Yên bĩu môi khinh thường.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa đi xoa lại chiếc cốc trong tay: “Vậy sao? Cô định làm thế nào vậy?”

“Tôi đã nói rồi đấy, đợi đến khi hai người kết hôn rồi tôi sẽ thường xuyên kiếm cớ để gọi anh Hải ra ngoài, chọc phá quan hệ của hai người. Cô nói xem liệu một ngày nào đó cô có nhìn thấy tôi và anh ấy nằm chung trên một chiếc giường không nhỉ?” Nói đến đây, Tô Hồng Yên áp người sát lại Nguyễn Quỳnh Anh, khuôn mặt cô ta hiện rõ vẻ điên rồ.

Đột nhiên, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, cô lùi lại dựa vào phía sau để tránh khỏi khuôn mặt của Tô Hồng Yên. Cô lạnh giọng nói: “Cô Yên, cô còn nhớ mình là ai không?”

Tô Hồng Yên ngây người ra một lúc.

Nguyễn Quỳnh Anh lại nói: “Là con gái trưởng của tập đoàn Tô thị, cô không làm được chuyện đàng hoàng hẳn hoi thì thôi đi, vậy mà lại nghĩ cách để đi làm tiểu tam. Tôi thấy cô sa đọa đến mức quá thảm hại rồi đấy.”

Cô không hề nghi ngờ những lời mà Tô Hồng Yên nói.

Với sự cố chấp mà Tô Hồng Yên dành cho Trần Vĩnh Hải, cô tin việc cô ta làm tất cả những gì mình vừa nói không phải là không thể xảy ra.

Chính vì như thế mà Nguyễn Quỳnh Anh mới cảm thấy ghê tởm và càng coi thường Tô Hồng Yên hơn.

Tô Hồng Yên bị câu nói đó của Nguyễn Quỳnh Anh làm cho tức điên lên.

Cô ta xoa xoa nắm đấm, vặn cổ qua trái qua phải rồi thấp giọng gầm lên: “Đúng, tôi sa đọa đấy. Từ giây phút tôi biết được cô và anh Hải ở cạnh nhau lúc 4 năm trước, tôi đã biến thành loài ma quỷ rồi. Nhưng như thế thì có sao làm chứ? Tôi chỉ cần đuổi cô đi, rồi cướp anh Hải lại là được. Tôi cũng không quan tâm mình phải dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào.”

“Cướp?” Nguyễn Quỳnh Anh bị từ “cướp” này làm cho bật cười.

Tô Hồng Yên nghiến răng nghiến lợi: “Cô cười cái gì?”


Không phải Tô Hồng Yên không biết Nguyễn Quỳnh Anh đang cười nhạo cô ta.

Tô Hồng Yên chỉ tay vào đầu mình.

Đột nhiên cô ta bị chọc điên lên, hai mắt long lên sòng sọc, đỏ au ghê người: “Cô dám cười tôi ngu sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai: “Phải, tôi cười cô ngu ngốc. Cô Yên, nếu như tôi nhớ không nhầm thì Trần Vĩnh Hải chưa từng ở bên cô. Thế nên cô dùng hai từ “cướp lại” kia có vẻ hơi gượng ép rồi.”

“Sao lại gượng ép?” Tô Hồng Yên kích động đến mức cả người đều run lên: “Tôi và anh Hải là thanh mai trúc mã, hai gia đình cũng có hôn ước với nhau. Nếu như cô không xuất hiện thì bây giờ người kết hôn với anh ấy phải là tôi.”

“Thế thì làm sao nào?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên, giọng cô lạnh như băng: “Đúng như cô nói đấy, hai người là thanh mai trúc mã, lại có hôn ước với nhau. Tất cả những điều ấy cho thấy cô có một cơ hội không thể tốt hơn để có thể ở bên Trần Vĩnh Hải và kết hôn với anh ấy. Nhưng kết quả mọi chuyện ra thành như bây giờ thì cô có thể trách ai? Chỉ trách bản thân cô thôi.”

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô dựa vào đâu mà dám nói như thế?” Tô Hồng Yên đập bàn đứng dậy.

Cũng may lúc đó trong quán cà phê cũng vắng khách, chỉ có mấy người nên không khiến nhiều người chú ý đến lắm.

Nguyễn Quỳnh Anh từ từ đặt cái cốc trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Dựa vào việc bây giờ tôi là vợ chưa cưới của anh Hải.”

“Cô…” Tô Hồng Yên bị chẹn ngang họng, không nói được tiếp nữa. Sự ghen tức trong mắt của cô ta thật sự có thể biết thành một lưỡi dao.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không hề sợ hãi: “Cô lúc nào cũng nói là tôi cướp mất Trần Vĩnh Hải của cô, rồi cho rằng việc tôi và anh ấy ở bên nhau là lỗi của tôi nên lúc nào cô cũng đối phó với tôi, căm hận tôi. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng nguyên nhân lớn nhất của mọi chuyện nằm ở phía cô không?”

“Tôi?” Tô Hồng Yên cười lạnh: “Tôi có sai ư?”

“Cô có sai đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ ngực: “Cô tự hỏi chính mình đi, cô đã bao giờ nói với anh Hải là cô yêu anh ấy chưa? Cô đã bao giờ chủ động theo đuổi anh ấy chưa? Lúc hai gia đình đính hôn với nhau cô có đứng ra tranh giành không? Không hề, cô không làm gì cả. Cô rõ ràng có cả một đống cơ hội nhưng tự cô đánh mất, rồi lại oán trách người đến sau như tôi.”

Nói đến đây, cô nhìn Tô Hồng Yên đầy mỉa mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận