Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Đối mặt với ánh mắt đó của Nguyễn Quỳnh Anh, Tô Hồng Yên cũng cảm thấy hơi chột dạ.

Dường như tấm màn che đậy sự xấu hổ của Tô Hồng Yên đã bị Nguyễn Quỳnh Anh xé đi mất.

Điều này làm cho Tô Hồng Yên không thể chấp nhận được. Cô ta lùi lại một bước, cô ta thẹn quá hóa giận, giận dữ hét lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô im mồm đi. Cô không có tư cách gì để nói tôi như vậy cả, cô chẳng biết cái gì cả.”

Lẽ nào cô ta không muốn chủ động theo đuổi Trần Vĩnh Hải hay sao?

Hoàn toàn không phải, cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng lúc đó cô ta chỉ là một cô gái có ngoại hình hết sức bình thường. Ngoại trừ việc gia đình cô ta có chút thế lực thì cô ta hoàn toàn là một cô gái không có chút ưu điểm nào cả.

Không dễ dàng gì để cô ta hạ quyết tâm thay đổi mình, Tô Hồng Yên định đợi sau khi mình trở nên hoàn mỹ thì sẽ tỏ tình với Trần Vĩnh Hải. Nhưng không ngờ cô ta lại biết được tin anh đã thích người phụ nữ khác rồi.

“Cô nói đúng, tôi không biết gì cả, mà tôi cũng chẳng muốn biết.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mọi chuyện vậy thôi cô Yên, tôi ngồi đây với cô cũng được một lúc rồi, những gì cần nói tôi cũng nói gần hết rồi. Tôi còn có việc, chào cô tôi đi trước.”

Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy túi xách và bước ra ngoài.

Nhưng cô vừa đi được mấy bước thì đột nhiên có một người rất cao xuất hiện trước mặt cô và chắn đường cô đi ra ngoài.

“Này anh, anh đang chắn đường của tôi đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh có vẻ không vui khi ngẩng đầu lên.

Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là anh sao? Sao anh lại ở đây?”

Cô cau mày, cảm giác phiền toái bực bội xuất hiện thoáng qua trong ánh mắt cô.


Tô Hồng Yên đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận, cô ta dùng ánh mắt đầy nghi ngờ đánh giá người đàn ông vừa đột ngột xuất hiện kia.

Anh ta là ai nhỉ?

Nhìn cách ăn mặc và khí chất của anh ta, Tô Hồng Yên biết ngay đây không phải là người tầm thường.

Từ bao giờ mà Nguyễn Quỳnh Anh lại quen được với một soái ca người nước ngoài vậy?

“Là tôi đây.” Người đàn ông kia cười vui vẻ, nói: “Tôi đến đây gặp một vài người bạn.”

Người đàn ông này là Lanny Hill.

Anh ta cúi người xuống trước mặt của Nguyễn Quỳnh Anh, nói bằng vẻ rất bất ngờ: “Baby, trùng hợp thật đấy. Anh vừa đi vào thấy một người có bóng lưng giống em, không ngờ lại là em thật, đây có được coi là duyên phận không?”

Duyên phận?

Nguyễn Quỳnh Anh chưng hửng.

Đây là nghiệt duyên thì có.

“Anh Lanny, anh tránh đường được không?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, cô nói chuyện bằng giọng điệu không mấy vui vẻ và thân thiện.

Lanny Hill thấy chiếc túi xách trên vai cô thì nói: “Baby, em muốn đi à? Đừng mà, tôi mới đến thôi. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau được một lần, em ở lại uống cùng anh ly cà phê được không?”


Nói xong Lanny Hill định đưa tay ra cầm lấy túi xách của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng tránh sang một bên, cô lạnh mặt nói: “Anh Lanny, tôi với anh không thân thiết với nhau. Nếu anh muốn tìm người uống cà phê cùng thì rất nhiều người sẵn lòng đi cùng anh, mong anh đừng mời tôi và cũng đừng gọi tôi là baby gì đó nữa.”

Cô cầm dây túi xách lên và đi qua từ phía bên cạnh của Lanny Hill.

“Baby…” Lanny Hill cuống quýt khi thấy cô bỏ đi, anh ta lại định vươn tay ra bắt lấy cổ tay cô.

Từ nãy tới giờ Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn đề phòng anh ta, cô thấy anh ta lại dám chạm vào người mình một lần nữa thì cả khuôn mặt cô đanh lại. Cô nhấc cao chân, dùng đế giày cao gót dẫm lên chân anh ta.

Cô không chỉ giẫm rất mạnh mà có nghiến qua nghiến lại vài cái. Đến khi anh ta gào lên đau đớn thì cô mới hứ một tiếng và bỏ ra ngoài, trên mặt cô không chút biểu cảm nào cả.

“Đúng là một màn kịch hay.” Tô Hồng Yên chứng kiến hết mọi chuyện, cô ta vỗ tay vui mừng.

Lanny Hill đang tức giận vì hành động của Nguyễn Quỳnh Anh thì nghe thấy tiếng cười cợt của ai đó nên ai đó nên cảm giác căm tức trong lòng anh ta càng dâng lên mạnh mẽ hơn.

Đôi mắt màu xanh lam nhạt của anh ta chớp vài cái. Anh ta ngẩng mặt lên, vẻ mặt âm u vô cùng đáng sợ.

Anh ta muốn xem xem ai không sợ chết mà dám cười nhạo mình.

Khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Tô Hồng Yên thì vô cùng kinh ngạc: “Cô thế này là…”


Anh ta chỉ vào Tô Hồng Yên, ngón tay anh ta khẽ run lên, biểu cảm như khi nhìn thấy ma vậy: “Hai người sinh đôi sao?”

Nghe vậy thì Tô Hồng Yên lập tức phản ứng lại được, anh ta đang ngạc nhiên bởi sự giống nhau trong vẻ bề ngoài của cô ta và Nguyễn Quỳnh Anh.

Khóe miệng Tô Hồng Yên khẽ nhếch lên, cô ta không trả lời câu hỏi của Lanny Hill về chuyện sinh đôi. Tô Hồng Yên chỉ nhìn anh ta đầy thâm sâu: “Vừa nãy tôi nghe thấy Nguyễn Quỳnh Anh gọi anh là anh Lanny, anh là Lanny Hill sao? Cậu cả của nhà Lanny, chồng chưa cưới trước đây của Nguyễn Quỳnh Anh?”

“Cô biết chuyện của tôi sao?” Lanny Hill cảm thấy thú vị, anh ta nở một nụ cười xấu xa.

Tô Hồng Yên khẽ cau mày, trong đầu cô chợt nảy ra một cảm giác rằng cô ghét người này.

Đặc biệt là đôi mắt nhìn chằm chằm của người này khiến cho cô cảm thấy như mình đang bị một con rắn độc quan sát.

Tóm lại đây là một người rất nguy hiểm.

Tô Hồng Yên âm thầm trở nên vô cùng cảnh giác nhưng ngoài mặt thì cô ta vẫn cười rất bình tĩnh: “Đương nhiên là tôi biết, tôi không chỉ biết những chuyện đó mà tôi còn biết anh không phải là chồng chưa cưới trước đây của Nguyễn Quỳnh Anh. Giữa hai người chẳng có chút quan hệ nào cả. Tôi nói vậy có đúng không hả cậu Lanny?”

“Cô…” Lanny Hill nheo mắt lại, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên: “Làm sao cô biết được những chuyện đó?”

Người kia không phải nói rồi sao?

Những người biết chuyện này không vượt qua con số 3.

Vậy thì vì sao người phụ nữ này lại biết được?

Tô Hồng Yên đối mặt với sát ý phát ra từ người của Lanny Hill thì trong lòng cũng hơi sợ hãi mà run lên. Mặt cô ta vì thế nên cũng tái nhợt đi.


Nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, tự bắt mình bình tĩnh lại và nói: “Nguyễn Quỳnh Anh là tình địch của tôi, tôi đương nhiên biết rõ mọi chuyện của cô ta rồi. Thế nên tôi biết được những điều này cũng không có gì quá đặc biệt, kể từ bốn năm trước khi cô ta ra nước ngoài tôi đã theo dõi cô ta rồi. Tôi biết thừa cô ta ở bệnh viện trong 4 năm đó và không hề đính hôn với anh, thậm chí có khi cô ta còn không quen biết anh.”

Bốn năm trước, Trần Vĩnh Hải điều tra ra Nguyễn Quỳnh Anh tham giàu chê nghèo nên mới chia tay với anh, để ra nước ngoài kết hôn với cậu chủ nhà Lanny. Lúc đó, vì muốn xác minh chân tướng của chuyện này nên Tô Hồng Yên đã đi điều tra, cuối cùng thì phát hiện ra Nguyễn Quỳnh Anh không hề đính hôn với ai cả. Cô ta vì bị bệnh tim mà phải ở lại bệnh viện để điều trị.

Cũng chính từ lúc đó, Tô Hồng Yên mới phát hiện ra luôn có người đứng sau chuyện này, cố tình tạo ra hiểu lầm giữa Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải. Thậm chí người kia còn cài nội gián vào trong thế lực của anh. Nếu không thì Tô Hồng Yên không thể giải thích được vì sao kết quả điều tra của anh và cô lại không giống nhau.

Cô ta không biết người kia là ai và cũng không biết lý do vì sao đối phương lại làm như vậy. Nhưng cô không nói cho Trần Vĩnh Hải biết chuyện này, cô chỉ mong anh và Nguyễn Quỳnh Anh luôn đối địch với nhau.

“Tình địch?” Lanny Hill hơi nhướng mày, rồi chợt nhận ra: “Tôi biết cô là ai rồi. Cô là người của tập đoàn Tô thị. Người kia đã từng kể về cô với tôi, nói rằng cô là người có thủ đoạn rất tàn nhẫn.”

“Người kia?” Tô Hồng Yên bắt được từ khóa trong câu nói của Lanny Hill, ánh mắt cô ta trầm xuống.

Lanny Hill xua tay: “Chuyện này cô không cần phải biết. Tôi còn không dám động vào người kia đâu, cho dù tôi đã cứu anh ta đấy. Nhưng có chuyện này thì tôi phải nói cho cô biết, chính người kia đã bảo tôi giả danh làm chồng chưa cưới của Nguyễn Quỳnh Anh.”

Nghe được tin tức quan trọng này, Tô Hồng Yên đảo mắt qua lại, phán đoán: “Thế nên anh không có thù với Nguyễn Quỳnh Anh? Hay là anh không có thù với Trần Vĩnh Hải. Người thật sự có thù với hai người bọn họ chính là “người kia” mà anh đang nhắc tới?”

“Không, không, không.” Lanny Hill xua tay: “Người đó chỉ có thù với Trần Vĩnh Hải thôi. Người kia tạo ra một màn kịch này cũng chỉ muốn Trần Vĩnh Hải chịu cảm giác bị người mình yêu phản bội.”

Thì ra là như vậy.

Tô Hồng Yên hừ lạnh một tiếng: “Anh nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy, anh không sợ tôi sẽ nói lại cho Trần Vinh Hải biết sao?”

“Cô sẽ nói sao?” Lanny Hill khoanh tay trước ngực rồi cười nhạt. “Không phải cô vừa nói, bốn năm trước cô đã biết Nguyễn Quỳnh Anh không hề phản bội Trần Vĩnh Hải nhưng không phải cô vẫn luôn không nói cho anh ta biết sao? Rõ ràng cô rất vui khi thấy mọi chuyện thành ra như thế.”

Tô Hồng Yên cười: “Anh nói đúng, tôi thật sự rất vui khi thấy chuyện đó xảy ra. Chỉ khi bọn họ hiểu lầm nhau, thì tôi mới có thể ngư ông đắc lợi. Nếu như bốn năm trước các anh không làm gì thì tôi cũng sẽ ra tay.”

“Không phải cô đã từng ra tay rồi sao?” Lanny Hill mỉm cười nhìn Tô Hồng Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận