Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Tô Hồng Nhan siết chặt nắm đấm: “Anh biết chuyện đó?”

“Người đó nói với tôi rằng, anh ta đứng trong bóng tối quan sát thấy hết mọi thứ. Bốn năm trước, cô sai người đi tấn công Trần Vĩnh Hải nhưng rồi lại đổ tội lên người của Nguyễn Quỳnh Anh. Điều này khiến Trần Vĩnh Hải càng căm hận Nguyễn Quỳnh Anh hơn. Nói ra thì cô đang gián tiếp giúp đỡ người kia đấy.” Lanny Hill chế nhạo.

Tô Hồng Yên cũng mím môi không trả lời.

Lanny Hill lại nói: “Tôi cũng rất tò mò không hiểu vì sao lúc đó cô lại rat ay vậy được? Không phải cô rất yêu Trần Vĩnh Hải sao? Vậy mà lại sai người đi tấn công anh ta, làm anh ta suýt nữa không tỉnh lại được. Lòng dạ đàn bà độc ác thật đấy.”

“Chuyện đó không phải việc của anh.” Tô Hồng Yên lạnh lùng nói, hiển nhiên là cô ta không muốn nói tiếp về chuyện này nữa.

Lanny Hill nhún vai: “Tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ thấy tiếc thay cho Trần Vĩnh Hải thôi. Đáng tiếc cho anh ta lại bị một người phụ nữ tâm địa độc ác như vậy yêu.”

“Buồn cười thật đấy, anh bắt tay với người khác để hãm hại Trần Vĩnh Hải, vậy mà bây giờ lại còn giả vờ kêu ca oan ức thay cho anh ấy?”

“Cũng chẳng còn cách nào khác, một trong những mục đích tôi đến Hà Nội chính là vì tôi cần công nghệ năng lượng mới của anh ta. Tất nhiên tôi phải đỡ cho anh ta vài câu rồi.” Hill đỡ lấy trán, ra vẻ khó xử.

Tô Hồng Yên nghe được ẩn ý trong câu nói đó của anh ta: “Một trong những mục đích? Anh vẫn còn mục đích gì sao?”

“Vẫn còn một cái nữa. Người kia nghe nói Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh đã làm hòa với nhau nên bảo tôi đến Hà Nội, dùng thân phận chồng chưa cưới cũ, cố tình xuất hiện trước mặt của Nguyễn Quỳnh Anh, rồi làm hai người bọn họ lại hiểu lầm nhau. Tốt nhất là khiến bọn họ lại chia tay nhau lần nữa, nhưng đáng tiếc là không thành công.” Lanny Hill dang tay tỏ vẻ bất lực.

Nghe xong những lời Lanny Hill nói, Tô Hồng Yên bắt đầu cắn môi suy nghĩ, ánh mắt của cô ta chốc chốc lại lóe sáng lên.

Một lúc sau, Tô Hồng Yên cười: “Chúng ta hợp tác thì sao? Tôi cũng muốn quan hệ của hai người đó lại rạn nứt một lần nữa. Tôi cam kết, cả hai mục đích của anh sẽ đều thành sự thật.

Ban đầu Tô Hồng Yên định đợi sau khi Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh kết hôn thì giở thủ đoạn, phá hoại tình cảm của hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ cô ta lại có một trợ thủ, nhất định không thể để lãng phí được.

Chỉ cần người này đồng ý hợp tác thì Tô Hồng Yên hoàn toàn có thể khiến cho hai người bọn họ không lấy được nhau.

“Ồ?” Lanny Hill hứng thú: “Cô định làm gì vậy?”


Tô Hồng Yên vẫy tay, ra hiệu cho Lanny Hill lại gần, rồi tựa gần vào tai anh ta kể cho anh ta kế hoạch của cô.

Sau khi nghe xong, Lanny Hill giơ ngón tay cái lên: “Cô tàn nhẫn thật đấy, nhưng thế cũng tốt, hợp tác vui vẻ.”

Anh ta đưa tay ra.

Tô Hồng Yên bắt tay với anh ta.

Sau đó, để thực hiện kế hoạch này, Tô Hồng Yên đã lái xe đến biệt thự của Trần Vĩnh Hải.

Khi đến nơi, cô ta thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại.

“Sao cô lại ở đây?” Tô Hồng Yên hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ta khó hiểu nhưng cũng không trả lời. Cô tiếp tục cuộc điện thoại với đầu dây bên kia: “Được rồi,tôi biết rồi. Chú Vương, chú cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”

Nói xong, cúp điện thoại rồi cô mới trả lời lại Tô Hồng Yên: “Tôi ở đây thì có gì sai không?”

Rời khỏi quán cà phê, cô định trở về căn hộ của mình.

Nhưng giữa đường, Trần Vĩnh Hải gọi điện thoại tới bảo cô tối nay tới đây ăn cơm.

Thế nên, cô có mặt ở đây lúc này.

Tô Hồng Yên bị câu hỏi vặn lại của Nguyễn Quỳnh Anh làm cho bất ngờ. Bây giờ cô ta mới nhớ ra, Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải kết hôn với nhau thì sau này nơi này sẽ trở thành nhà của cô.

Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên đương nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ta cũng chỉ biết cố kìm nén lại.

“Chẳng có gì sai cả, anh Hải đâu?” Nụ cười của Tô Hồng Yên vô cùng gượng gạo.


“Ở trên phòng thay quần áo.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ sang cái thang máy.

“Thay quần áo?” Ba từ này làm cô ta liên tưởng đến một chuyện khác, lòng đố kỵ trong ánh mắt trở nên vô cùng rõ ràng.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhìn đã biết là Tô Hồng Yên hiểu lầm.

Vừa rồi trên ghế sô pha, Trần Vĩnh Hải muốn hôn cô, cô giằng co với anh một lúc thì lại vô tình làm đổ cốc nước trên bàn trà.

Nước đổ ra làm áo anh bị ướt nên anh phải lên lầu thay quần áo.

Nhưng cô lười không muốn giải thích những điều này, cũng cảm thấy không cần giải thích với Tô Hồng Yên.

Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh cười tủm tỉm, rồi nói: “Thôi, nếu cô có việc thì lên gặp anh ấy đi.”

Nói xong, cô cầm một tờ tạp chí tài chính lên xem, rõ ràng là cô không muốn nói chuyện với Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên cũng không muốn quan tâm đến cô, cô ta nở một nụ cười mỉa mai rồi đi vào thang máy.

Tô Hồng Yên vừa bước đến gần thang máy thì cửa thang đã mở ra.

Trần Vĩnh Hải bước nhanh từ bên trong ra, nhìn thấy Tô Hồng Yên, anh hơi cau mày: “Sao em lại ở đây?”

Hỏi xong, anh nhìn sang người phụ nữ đang ngồi trên sofa.

Cô đang ngồi quay lưng lại phía anh, nghe thấy tiếng của anh cô cũng không có phản ứng gì cả.

Anh không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác khó chịu vì không được chú ý tới.

Không đợi Tô Hồng Yên trả lời, Trần Vĩnh Hải mím môi rồi đi về phía của Nguyễn Quỳnh Anh.


Tô Hồng Yên nhìn theo bóng lưng anh, cô ta suýt cắn vào lưỡi vì tức giận.

Anh cứ đi thẳng mà không quan tâm gì tới cô sao?

“Em đang xem gì vậy?” Trần Vĩnh Hải bước đến sau lưng của Nguyễn Quỳnh Anh và hỏi nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh đưa quyển tạp chí sang cho anh xem: “Tạp chí của anh, em xem được không?”

Cô hỏi lại anh.

Trần Vĩnh Hải cau mày: “Cái gì của anh thì cũng là của em, về sau em không cần hỏi anh những chuyện này đâu.”

Cô khách sáo như vậy thật sự khiến anh rất không vui.

Giống như cô đang coi mình là một người người ngoài vậy.

Lẽ nào cô không biết về sau nơi này chính là nhà của cô sao?

Nguyễn Phương Anh đặt cuốn tạp chí xuống: “Em biết rồi.”

“Biết là được rồi.” Trần Vĩnh Hải thôi không nhíu mày nữa, anh vòng qua chiếc sofa và ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau khi ngồi xuống, tự nhiên anh hỏi: “Em đọc có hiểu không?”

“Em hiểu một chút thôi.” Cô ảo não thở dài.

Kiến thức kinh doanh của cô vẫn còn quá ít.

Trần Vĩnh Hải kéo cuốn tạp chí qua: “Chỗ nào em không hiểu anh sẽ dạy em.”

“Nhiều lắm, anh có muốn dạy hết không?” Cô cười và hỏi.

Cô không ngờ là anh trả lời rất nghiêm túc: “Muốn chứ.”

“Vậy anh nói cho em về cái này đi.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào một từ vựng chuyên ngành trong quyển tạp chí.


Hai người tựa sát đầu vào nhau, một tay của anh vòng qua lưng cô, đặt lên trên ghế sô pha. Người khác nhìn vào không khỏi nghĩ là anh đang ôm cô từ phía sau.

Thấy cảnh tượng thân mật này, Tô Hồng Yên cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Cô ta cảm thấy chua xót nên hai mắt đỏ au lên.

Cô ta nghiến răng và nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nguyễn Quỳnh Anh. Ánh mắt đó của cô ta như muốn đục thủng hai cái lỗ trên lưng cô luôn vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh nhận ra điều đó và ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy oán hận trong mắt của Tô Hồng Yên.

Cô giật mình hiểu ra điều gì đó. Cô dùng khuỷu tay đẩy người đàn ông bên cạnh: “Có phải anh quên mất cô Yên rồi không? Cô ấy mất công tới đây tìm anh đấy.”

Trần Vĩnh Hải nhướng mày lên nhìn Tô Hồng Yên: “Em tìm anh có việc gì không?”

Sắc mặt của Tô Hồng Yên thay đổi rất nhanh, thu hết tất cả những nỗi oán hận ban nãy vào trong, nở ra một nụ cười ngây thơ vô hại: “Em tới để cảm ơn anh.”

Cô ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh của Trần Vĩnh Hải, kẹp anh vào giữa hai người phụ nữ. Sau đó, cô ta còn nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng một ánh mắt đầy khiêu khích.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu cười một cái rồi cô cũng không thèm để ý đến nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục xem quyển tạp chí trong tay.

Sự hờ hững của cô khiến cho Tô Hồng Yên không có cảm giác trút được giận.

“Cảm ơn?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt: “Cảm ơn cái gì?”

“Đương nhiên, cảm ơn anh tối qua đã đưa em về nhà rồi.” Tô Hồng Yên cười vui vẻ.

Cô ta thực sự đến đây để cảm ơn anh.

Ngoài ra, cô ta còn có một mục đích khác, đó chính là thực hiện kế hoạch với Lanny Hill. Anh ta muốn cô tới đây một chuyến để thuyết phục Trần Vĩnh Đông bảo Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng chuyển đến đây.

Mặc dù bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh cũng đang ở đây nhưng điều đó không làm cản trở kế hoạch của cô.

“Hóa ra là chuyện này.” Trần Vĩnh Hải nâng cằm, nhẹ giọng nói: “Em không cần phải cảm ơn anh, mà em cảm ơn nhầm người rồi. Người em nên cảm ơn là Khánh Minh, người đưa em về là cậu ấy chứ không phải anh.”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt của Tô Hồng Yên lập tức đông cứng lại.

Nguyễn Quỳnh Anh hình như nghe được thấy tiếng đổ vỡ gì đó, cô không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận