Tô Hồng Yên nghe thấy tiếng cười này thật chói tai, tràn ngập sự chế nhạo với cô.
Chả trách khi Nguyễn Quỳnh Anh hỏi cô: "Cô có chắc người đưa cô về là Vĩnh Hải không?" '
Hóa ra Nguyễn Quỳnh Anh đã sớm biết, người thực sự đưa cô ta về, là Khánh Minh hay là Vĩnh Hải!
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên tức giận muốn giết người, cả người khẽ run lên.
Nhưng vì ngại có Vĩnh Hải ở đây, cô chỉ có thể chịu đựng mà hít thở sâu mấy hơi rồi mới miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, mạnh miệng cười nói: “Làm sao có thể là Khánh Minh được, tối hôm qua rõ ràng là anh đã hứa đưa em về mà."
"Anh chỉ nói là sẽ sai Bảo Quốc đưa em về." Vĩnh Hải không hề phát hiện thấy sự kỳ lạ của Tô Hồng Yên, nhàn nhạt đáp lại.
Tô Hồng Yên cụp mi xuống, che đi vẻ hung ác trong mắt mình, cô nói với giọng bực bội, hờn dỗi: "Là như vậy sao, vậy thì xem ra là em hiểu lầm rồi."
“Không sao đâu.” Trần Vĩnh Hải gác chéo chân lại.
Tô Hồng Yên xấu hổ cười lên hai tiếng hì hì, rồi cũng không nói gì thêm.
Trần Vĩnh Hải cũng không để ý đến cô ta nữa, sau khi dời ánh mắt đi, anh tiếp tục giải thích những thuật ngữ chuyên môn đó cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh lắng nghe rất cẩn thận, còn có thể nghe một mà hiểu mười.
Trần Vĩnh Hải không ngần ngại mà xoa đầu cô để thể hiện sự khen ngợi.
Thấy vậy, Tô Hồng Yên nắm chặt tay lại, khiến móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay.
Ngày xửa, Trần Vĩnh Hải đã nhẹ xoa đầu cô trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, khiến Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể đứng một bên ngước nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đến bây giờ, người bên cạnh đứng nhìn lại trở thành cô!
Không cam tâm và sự ganh ghét, đố ký bây giờ đã ngập tràn trong lòng cô ta, Tô Hồng Yên đứng ngồi không yên, nheo mắt lại, mở miệng cắt ngang "lớp học" của hai người họ: "Anh Hải à, cô Quỳnh Anh đây đã chuyển về rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày nhìn Tô Hồng Yên, cướp lời của Vĩnh Hải: "Không, cô Hồng Yên hỏi vấn đề này nghĩa là sao?"
Trần Vĩnh Hải nhìn về phía Tô Hồng Yên.
Ánh mắt của Tô Hồng Yên vẫn như cũ không có chút lo lắng nhìn cô ta, tự nhiên thoải mái mà cười nói: "Cũng không có ý gì. Thấy cô Quỳnh Anh ở đây tôi còn tưởng rằng cô đã chuyển về đây rồi chứ."
"Chưa." Nguyễn Quỳnh ANh đáp lại một câu.
Ánh mắt Tô Hồng Yên lóe lên: "Vậy khi nào cô mới chuyển đến?"
“Sau này rồi hẳn nói.” Nguyễn Quỳnh Anh thản nhiên cười nói.
Sau này là bao lâu thì đều theo ý của Vĩnh Hải.
Cô ấy sẽ không chủ động đề cập đến việc đó.
“Sau này là bao lâu chứ hả?” Tô Hồng Yên nhướng mày, nhìn Trần Vĩnh Hải: “Có lẽ sẽ không đợi đến sau khi hai người kết hôn chứ."
Trần Vĩnh Hải giang rộng hai vai gác tay lê ghế sô pha, tựa đầu, trả lời lại với giọng đầy lười biếng: "Không được sao? Dù sao cũng chỉ có vài ngày nữa."
"Không phải là không được, nhưng..." Tô Hồng Yên kéo dài chữ "nhưng" ra, không nói hết câu, cố ý trêu ngươi.
Nguyễn Quỳnh Anh đóng sổ ghi chép lại: "Cô Hồng Yên muốn nói cái gì?"
Không biết có phải tại cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô cảm thấy Tô Hồng Yên đột nhiên nhắc đến vấn đề này, chắc là đã mưu tính gì trước rồi.
Nhưng là mưu tính gì cô không thể biết được.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là đó là Tô Hồng Yên hình như có vẻ rất nóng lòng muốn cô chuyển đến, nhưng liệu điều này có gì tốt cho Tô Hồng Yên sao?
Trần Vĩnh hải lại không hề có chút nghi ngờ Tô Hồng Yên, nhưng cũng giống như Nguyễn Quỳnh Anh, anh cũng muốn biết rốt cuộc Tô Hồng Yên muốn nói gì.
Vì vậy anh liền dời ánh mắt sang Tô Hồng Yên, chờ đợi câu trả lời của cô ta.
“Thật ra cũng không có gì.” Tô Hồng Yên tự rót cho mình một cốc nước, sau đó mới lười biếng đáp lại: “Em chỉ nghĩ rằng vì hai người sắp kết hôn, việc ở chung nên sớm thẳng thắn, làm rõ ràng với nhau mới ổn chứ, tranh thủ mấy ngày này, hai người có thể sửa đổi, sắp xếp lại biệt thự một chút. Dù sao thì biệt thự này của anh Hải quá lạnh lẽo và buồn tẻ, trông không giống một ngôi nhà tí nào cả. "
“Sửa đổi?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Tô Hồng Yên uống một ngụm nước: "Đúng vậy, sau này đây sẽ là phòng tân hôn của hai người, nên không thể không bày trí lại một chút, sửa đổi dựa theo sở thích của anh và cô Quỳnh Anh Cô, biến nơi đây trở thành tổ ấm của hai người. Không phải là chuyện tốt sao?"
Nghe đế đây, Trần Vĩnh Hải hơi nâng cằm lên, cảm thấy rằng đề xuất này cũng không tồi.
Ngay cả Nguyễn Quỳnh Anh cũng thấy có chút cảm động trong lòng.
Không có người phụ nữ nào, không thích trang trí ngôi nhà mới của mình.
“Em thấy thế nào?” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, hỏi ý kiến của cô ấy.
Nguyễn Quỳnh Anh cứ ngón tay miết nhẹ bìa cuốn sổ: "Em không có ý kiến gì ạ."
“Vậy thì xem như cô Quỳnh Anh đã đồng ý rồi.” Tô Hồng Yên mỉm cười.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ta một cách thâm sâu, không trả lời lại.
“Vậy quyết định thế nha.” Trần Vĩnh Hải đập tay xuống bàn: "Thế tối nay em chuyển đến.”
“Vội như vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc.
Trần Vĩnh Hải khẽ cười: "Lúc trước anh muốn em chuyển đến đây, em không đồng ý, bây giờ em đồng ý rồi, anh lại muốn chuyển em đến hơn một chút."
Nguyễn Quỳnh Anh hơi đỏ mặt, cũng không có phản bác.
Trần Vĩnh hải điều chỉnh tư thế ngồi của mình, nói: "Em muốn trang trí biệt thự như thế nào?"
“Em không biết, từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ tới.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt cuốn sổ lại trên bàn.
Trần Vĩnh Hải suy nghĩ một lúc: "Còn mấy ngày nữa là đến đám cưới của chúng ta, bây giờ trang trí lại chắc sẽ không kịp. Bày trí đơn giản một chút là được rồi, em cứ suy nghĩ kỹ trước đi, có yêu cầu gì cứ nói với chú Hoàng một tiếng, chú ấy sẽ đi mua."
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy hai người lại trở nên thân mật, ánh mắt Tô Hồng Yên như muốn bùng cháy, cô muốn thiêu chết Nguyễn Quỳnh Anh.
“Anh Hải.” Tô Hồng Yên đảo mắt rồi lại ngắt lời hai người.
Trần Vĩnh Hải cau mày: "Làm sao vậy?"
"Lần trước không phải anh nói muốn cùng ba em bàn bạc chuyện hợp tác phát triển mới sao? Trước khi tới, em đã nói chuyện với bố, ông ấy đồng ý sẽ giao vụ này cho em, để em lấy thêm kinh nghiệm sau khi tiếp nhận quản lý tập đoàn Tô thị." Tô Hồng Yên khều khều ngón tay, nói.
Không ai biết rằng lúc cô căng thẳng khi nói dối, cô ta thích khều móng tay.
Vì không biết điều này, nên Trần Vĩnh Hải không nghi ngờ lời nói của cô một chút nào, khẽ gật đầu: "Anh biết rồi, đến thư phòng cùng anh đi. Tài liệu kỹ thuật của năng lượng mới và kế hoạch phát triển đều nằm trong két sắt."
“Được.” Tô Hồng Yên cười, đứng dậy đi theo Trần Vĩnh Hải đến thang máy.
Nhìn thấy cửa thang máy đang đóng lại, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nói: "Vĩnh Hải, em về căn hộ trước nha."
Trần Vĩnh Hải nhấn nút mở cửa thang máy: "Được, tối nay em đến đón em."
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Buổi tối, như lời của Vĩnh Hải đã nói, anh tự mình lái xe đến giúp cô chuyển đồ.
Đồ đạc của cô cũng không có nhiều, lúc đầu đến đây chỉ là một chiếc vali, bây giờ chuyển đi vẫn như cũ chỉ có một chiếc vali/
Đối với việc này, Trần Vĩnh Hải khá hài lòng với, dù sao anh cũng có tiền, đồ của cô anh sẽ chuẩn bị chu đáo hết.
Tối hôm đó chuyển đến biệt thự, Nguyễn Quỳnh Anh đã bị Trần Vĩnh Hải ép phải chuyển vào phòng của anh ấy.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không phản đối, đối với cô mà nói, dù sao sau khi kết hôn sẽ sống chung, chăng qua bây giờ ở sớm hơn vài ngày thôi mà.
Buổi sáng, Vĩnh Hải đưa cho cô một ly sữa: "Sau hôn lễ hai ngày chúng ta sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn."
Đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh hơi sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu, trong lòng ngọt ngào nói: "Được."
"Nhanh lên, ăn xong anh đưa em đến Nguyễn thị."
Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại một tiếng rồi tiếp tục di chuyển dao và nĩa trên tay.
Sau bữa sáng, Trần Vĩnh Hải đưa Nguyễn Quỳnh Anh đến cổng của Nguyễn thị.
Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe, vẫy vẫy tay, chuẩn bị vào cửa.
Trần Vĩnh Hải gọi cô lại: "Chờ một chút."
Cô dừng bước: "Có chuyện gì vậy?"
“Có phải em quên gì đó không?” Trần Vĩnh Hải chỉ vào mặt anh.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức phản ứng lại, đứng yên một chỗ: "Đây là nơi công cộng đó."
“Nhanh lên!” Vĩnh Hải không quan tâm đây là ở đâu, lại thúc giục.
"..." Nguyễn Quỳnh Anh đành bó tay với anh, mọi người xung quanh rất nhiều, nếu thấy cảnh này không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt chú ý đến, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cắn môi tiến lại gần phía mặt anh.