Khánh Minh kiểm tra đồng hồ: "Đã chín giờ rồi."
Chín giờ!
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt: "Muộn như vậy rồi sao!"
Đã chín tiếng trôi qua kể từ khi cô bị người đó bắt đi.
Cô không cần nghĩ cũng biết, quản gia Hoàng nhất định đã gọi cho cô rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cảm ơn Khánh Minh: "Cám ơn anh Minh, tôi xin phép đi trước."
Nói xong, cô phóng nhanh bay ra khỏi khách sạn, chuẩn bị đứng bên đường bắt taxi.
Thế nhưng cho đến khi cô đứng bên đường mới kịp phản ứng lại, cô không mang theo điện thoại, túi xách, trên người không có một xu dính túi, chỉ có một thẻ ăn cơm làm sao quẹt được!
Không có tiền, có nghĩa là cô ấy không thể đi taxi.
Vì taxi không được vào khu biệt thự.
Nhất thời Nguyễn Quỳnh Anh khóc không ra nước mắt, nhưng ngay sau đó, cô nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên một tia rối rắm.
Cuối cùng dường như cô đã hạ quyết tâm, nghiến răng chạy về sảnh khách sạn: "Anh Minh!"
Khánh Minh đang chuẩn bị vào thang máy, nghe thấy tiếng hét của cô, anh dừng lại: "Cô Quỳnh Anh còn chuyện gì nữa sao?"
Anh cười một cách không nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, ngượng ngùng nói: "Ừm, tôi có thể mượn anh ba trăm rưỡi không..."
Lớn như thế này rồi, ngoài trừ tiền của Vĩnh Hải ra, cô chưa từng vay tiền của ai.
Đặc biệt người này vẫn là bạn thân của Vĩnh Hải.
Nghe vậy, Khánh Minh cũng có chút kinh ngạc, sau sự cố ngoài ý muốn đó, trong lòng tràn đầy thú vị: "Mượn tiền?"
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn răng gật đầu: "Trên người tôi không có tiền, cho nên tôi không thể bắt taxi.”
"Cô Quỳnh Anh cũng thật là thú vị, đến gặp bạn mà lại không mang tiền." Khánh Minh cười.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không nói gì.
Sau khi Khánh Minh bật cười, cũng không trêu chọc cô nữa, búng tay và nói: "Tiền thì tôi không cho cô mượn được. Dù sao tôi cũng chỉ mang theo thẻ và điện thoại di động khi ra ngoài, không có tiền cho em mượn, có điều tôi có thể sắp xếp người đưa cô về."
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, hơi cúi đầu: "Vậy thì cảm ơn anh Khánh Minh quá ạ."
“Không có chuyện gì, dù sao cô cũng là vợ của Vĩnh Hải mà." Khánh Minh cười nhẹ, sau đó đi tới quầy lễ tân.
Thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng đi theo sau anh ta.
Cả người gần như choáng váng, khi anh nói câu "vợ của Vĩnh Hải" khiến cô có chút lâng lâng.
Phải, vài ngày nữa, cô ấy sẽ là vợ của Vĩnh Hải.
“Ok, sẽ có người sẽ đưa cô đến bãi đậu xe.” Sau khi thu xếp xe, Khánh Minh nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh định thần lại, cảm ơn anh lần nữa rồi sau đó đi theo một người phục vụ.
Khánh Minh nhìn theo bóng lưng của cô, hai mắt híp lại: "Cô ấy vào khách sạn với ai?"
Quầy lễ tân lắc đầu: "Cô gái này có người đưa tới."
“Cái gì?” Khánh Minh nhướng mày.
Lễ tân bấm vào tin nhắn nhận phòng và giải thích: "Cô này được một người đàn ông đưa vào khách sạn cách đây 9 tiếng. Lúc đó cô ấy đang hôn mê. Sau khi người đàn ông mở phòng, liền lập tức rời đi, không quay lại nữa."
Ôm vào khách sạn? Hôn mê?
Khánh Minh trở nên nghiêm túc: "Anh có chắc người đàn ông đó rời đi ngay lập tức không?"
“Vâng.” Quầy lễ tân gật đầu.
Khánh Minh thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hình như người đàn ông không làm gì Nguyễn Quỳnh Anh cả.
Cũng may là không, nếu để Trần Vĩnh Hải biết được, khách sạn của anh sẽ gặp họa mất."
Nhưng người đàn ông đó là ai? Tại sao Nguyễn Quỳnh Anh lại hôn mê rồi bị ôm vào đây?
Trong đầu Khánh Nam có rất nhiều câu hỏi xoay quanh vấn đề này, nhưng anh quan tâm nhất vẫn chính là có phải Tô Yên Hồng làm hay không, anh không thể không nghi ngờ, bởi vì anh không bao giờ có thể quên được, sau khi cô ấy say đã nói muốn muốn đi giết chết Nguyễn Quỳnh Anh!
Nghĩ như vậy Khánh Minh bèn bấm điện thoại của Tô Yên Hồng.
Tô Yên Hồng nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp cúp điện thoại.
Vậy mà anh thực sự vẫn còn mặt mũi để gọi cho cô sao.
Tất cả là do anh ta, anh đã đưa cô về, tại sao không nói cho cô biết hại cô mất hết thể diện trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Tắt điện thoại cất lại trong túi xách, Tô Yên Hồng nhếch miệng cười nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh Hải, ăn xong rồi, anh định về sao?"
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải nới lỏng cà vạt để làm bản thân thoải mái một chút.
Tối nay có uống chút rượu, đầu óc có chút mờ mịt không thể nói rõ, trong lòng còn cảm thấy rất khô nóng.
“Có lẽ cũng đến lúc phải về rồi, cô Quỳnh Anh còn đang đợi anh.” Tô Yên Hồng mỉm cười trêu chọc, nhưng trong lòng lại hận muốn chết.
Nghe lời cô nói, ánh mắt Trần Vĩnh Hải toát lên vẻ dịu dàng, trong đầu anh lập tức nghĩ đến một cảnh tượng, Nguyễn Quỳnh Anh đang ở biệt thự đợi anh về.
Cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Vĩnh Hải tăng tốc độ đi đến bãi đậu xe của nhà hàng, nhìn bộ dạng đó của anh ấy rõ ràng là cực kỳ vội và muốn lập tức trở về nhà, bỏ lại cả Tô Yên Hồng sau lưng.
Tô Yên Hồng nắm chặt tay lại, tức giận nhìn chằm chằm theo bóng lưng người đàn ông.
Còn chưa kết hôn, vậy mà anh đã trở thành một người đàn ông tốt trở về nhà đúng giờ.
Anh yêu Nguyễn Quỳnh Anh nhiều như vậy sao?
Hít sâu một hơi, Tô Yên Hồng đè nén cơn ghen tuông tức giận xuống, lon ton chạy vài bước đuổi kịp người đàn ông ấy, đi bên cạnh anh: "Vĩnh Hải đi chậm một chút, anh uống rượu rồi, đi nhanh như vậy, lỡ như va phải đâu đó thì sẽ khiến cô Quỳnh Anh đau lòng lắm đó."
"Sẽ không." Trần Vĩnh Hải không ngừng bước, mở miệng phun ra hai chữ.
Tô Yên Hồng há hốc mồm: "Ý anh là cô Quỳnh Anh sẽ không lo lắng sao?"
“Không, ý anh là, anh sẽ không làm cô ấy lo lắng.” Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch miệng đáp lại. Anh không biết mình đang nghĩ gì, một nụ cười nhạt hiện lên trong mắt anh.
Ngay cả giọng điệu khi nói chuyện với Tô Yên Hồng cũng dịu dàng đi: "Yên Hồng, em cũng mau về nhà đi, những tiệc muộn như thế này, lần sau anh sẽ không tham gia nữa."
“Em không thể ở cùng anh được sao.” Tô Yên Hồng cười: “Đừng quên, em là trợ lý ở bên cạnh anh, ngoại trừ việc học hỏi kinh nghiệm quản lý công ty, em có thể theo anh đi gặp nhiều đối tác làm ăn, ví dụ như vài vị tối hôm nay, em đã quen biết được rất nhiều người, đối với em sau này khi tiếp nhận Tô thị chính là việc tốt."
“Tùy em thôi, anh đi trước.” Trần Vĩnh Hải mở cửa bước vào xe.
Bảo Quốc đã ngồi trên xe được một lúc, nghe thấy lời dặn của anh, lập tức nhấn ga, phóng xe đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó chiếc xe đã biến mất.
Tô Yên Hồng dựa người vào xe của mình, lười biếng xoay chìa khóa xe, giống như không có ý vội vàng chạy đi.
Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên thấp giọng cười, cười như một con điên: "Nguyễn Quỳnh Anh, để cô và Vĩnh Hải được ôm ấp nhau thêm một đêm nay nữa thôi, đợi đến ngày mai, cô sẽ biết, thời thế đã thay đổi rồi!"
Nói xong cô mở cửa bước vào xe.
Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn không biết Tô Yên Hồng đang chơi trò gây sự chú ý gì nữa, cô mặc đồ ngủ, ngồi trên sô pha trong phòng khách biệt thự, vừa ăn trái cây vừa nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Mục đích của người đó đưa cô vào khách sạn là gì, đến bây giờ cô vẫn chưa hình dung ra.
Ngoài ra, có một vài điểm đáng ngờ, đó là người đó không hề làm hại cô, cũng không khóa cửa phòng, thậm chí còn không mua chuộc nhân viên khách sạn chặn cô lại, để cô rời khỏi khách sạn dễ dàng như vậy.
Giống như là, người đó muốn cô chuyển chỗ ngủ mà thôi.
Ngay lúc Nguyễn Quỳnh Anh đang khó hiểu, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự có tiếng động cơ xe.
Cô nhanh chóng đặt chiếc nĩa trên tay xuống và đứng dậy khỏi ghế sofa.
Quản gia Hoàng cũng vừa mới bưng ra khỏi bếp với một ly sữa: "Cô Quỳnh Anh, chắc là cậu Hải đã về rồi."
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, nhấc chân bước ra hành lang.
Nhìn thấy cô ra vội vã ra ngoài đón người trong lòng như vậy, quản gia Hoàng không khỏi mỉm cười, đặt ly sữa xuống rồi đi theo ra ngoài.
Ngay khi cả hai bước ra ngoài biệt thự, liền nhìn thấy Bảo Quốc đang dìu lấy Trần Vĩnh Hải xuống xe.