"Ôi chao, cậu Hải làm sao vậy?" Quản gia Hoàng vội vàng tiến lên giúp một tay.
Nguyễn Quỳnh Anh không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng đi theo sau bọn họ.
Có Quản gia Hoàng đến giúp, cuối cùng Bảo Quốc cũng được chia sẻ gánh nặng, thở phào một hơi, cả người đẫm mồ hôi: "Trong bữa tiệc tối nay anh Hải có uống rượu, sau khi ra xe thì ngủ luôn."
"Vậy sao?" Quản gia Hoàng nhíu mày, nói với giọng trách cứ: "Không phải tôi đã dặn cậu phải chú ý đến cậu Hải, không để cậu ấy uống nhiều rồi ư?"
"Chú Hoàng à, chú nói có lý chút đi, bữa tiệc đó tập trung toàn những chủ tịch giám đốc cấp cao, cháu chỉ là một người trợ lý, làm gì có quyền lên tiếng chứ?" Bảo Quốc cười khổ.
Quản gia Hoàng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, yên lặng dìu Trần Vĩnh Hải lên trên phòng.
Vào phòng, đặt Trần Vĩnh Hải lên giường rồi Bảo Quốc cũng rời đi ngay, không nán lại lâu.
Quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải đang ngủ mê man, nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Vậy giờ, việc chăm sóc cậu Hải giao lại cho cô Quỳnh Anh."
"Yên tâm đi." Nguyễn Quỳnh Anh cười với ông ấy.
Quản gia Hoàng gật đầu nói: "Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi, còn bây giờ tôi xin phép."
"Được rồi, để cháu tiễn chú."
Nói rồi, Nguyễn Quỳnh Anh đi theo Quản gia Hoàng ra đến cửa.
Sau khi tiễn Quản gia Hoàng ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh mới quay lại, đóng cửa phòng, đến bên cạnh giường.
Cô nhìn Trần Vĩnh Hải, giúp anh dém lại chăn, sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, thở dài bất đắc dĩ.
Cô đang định nói cho anh nghe về chuyện xảy ra lúc sáng.
Vậy mà anh lại uống say rồi.
Xoa xoa hai bên thái dương hơi đau nhức, Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy vào phòng tắm lấy một chậu nước, giúp anh lau mặt mũi chân tay.
Làm xong mọi thứ, cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập tới, cô nhìn đồng hồ, sắp rạng sáng rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy Trần Vĩnh Hải vẫn chưa tỉnh lại, cô chỉ còn cách lên giường, rúc vào trong lòng anh, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã không còn thấy Trần Vĩnh Hải đâu nữa.
Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, bình tĩnh rửa mặt, thay quần áo rồi xuống tầng.
Trong phòng khách, Trần Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sô pha, xem TV một cách chăm chú, trên màn hình đang phát tin tức buổi sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lướt qua một chút, rồi dời mắt đi.
"Vĩnh Hải." Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Trần Vĩnh Hải quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"
"Anh tỉnh từ khi nào?"
Trần Vĩnh Hải giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng trước."
Sớm thật!
Nguyễn Quỳnh Anh bước ra phía sau anh: "Đầu anh còn choáng không?"
"Vẫn ổn." Trần Vĩnh Hải đáp lại hai chữ.
Thấy sắc mặt anh có vẻ tiều tụy, Nguyễn Quỳnh Anh trầm ngâm một chốc rồi nói: "Vậy để em xoa bóp giúp anh."
Nói xong, cô đưa tay lên, ấn lên huyệt thái dương của anh.
Đây là lần đầu tiên cô xoa bóp cho anh, động tác có chút gượng gạo, lực độ cũng không được khống chế tốt, có thể nói là chẳng ra gì.
Nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn nhắm hai mắt lại hưởng thụ, mặc cô xoa nắn trên đầu mình.
Đứng xoa một hồi, Nguyễn Quỳnh Anh chợt nhớ đến chuyện hôm qua, ngập ngừng lên tiếng: "À thì, em kể cho anh nghe một chuyện này."
"Em muốn nói gì?" Trần Vĩnh Hải vẫn chưa mở mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng động tác: "Hôm qua em..."
Còn chưa nói dứt lời, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, ngắt lời cô.
"Chờ anh một chút." Trần Vĩnh Hải mở mắt ra, lấy điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng lùi sang một bên, lẳng lặng chờ cuộc nói chuyện của anh kết thúc.
Nhưng chỉ trong vài giây, cô đã thấy nét mặt của anh trở nên nghiêm túc, quanh thân cũng bắt đầu tỏa khí lạnh.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn điện thoại của anh chăm chú, có hơi hiếu kỳ.
Chỉ thấy anh siết chặt điện thoại trong tay, gân tay bắt đầu hiện lên, chứng tỏ lúc này anh đang cực kỳ giận dữ.
Sau cùng, đến lúc anh cúp máy, Nguyễn Quỳnh Anh liền quan tâm hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"
"Tập đoàn có chuyện rồi." Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, trả lời qua một câu, rồi đi thẳng ra cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh theo sau: "Anh muốn ra ngoài à?"
"Anh sẽ đến công ty tìm hiểu tình hình cụ thể." Trần Vĩnh Hải vừa thay giày vừa nói.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng trên bậc thang hỏi: "Vậy còn bữa sáng thì sao?"
"Anh không ăn, em ăn nhiều chút, anh đi trước."
Nói xong, anh kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi sau đó cầm lấy túi giấy tờ ở trên tủ giày, mở cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh mân mê bờ môi của mình, trong mắt xuất hiện ý cười.
"Cô Quỳnh Anh đứng ở đây làm gì vậy?" Quản gia Hoàng đứng sau lưng cất tiếng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ tay xuống: "Không có gì."
"Vậy thì cô nhanh đi dùng bữa sáng đi thôi, đã chuẩn bị xong xuôi rồi." Quản gia Hoàng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh đáp ứng một tiếng, quay người đi vào.
Quản gia Hoàng nhìn ra phía sau cô: "Đúng rồi, cậu Hải đâu?"
"Anh ấy đi rồi." Nguyễn Quỳnh Anh đáp: "Nói là trong tập đoàn xảy ra chuyện."
"Tập đoàn xảy ra chuyện sao?" Quản gia Hoàng nhướng mày: "Chuyện gì thế?"
"Tôi cũng không rõ." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Khi anh nghe điện thoại, cô có nhìn thấy đó là cuộc gọi của Bảo Quốc gọi đến, lo hai người bàn chuyện cơ mật nên cố tình đứng xa một chút, không muốn nghe lén nội dung cuộc hội thoại.
"Ra là thế." Quản gia Hoàng gật đầu, kiềm chế sự khó hiểu trong lòng xuống, rồi nở một nụ cười hiền hòa: "Đi thôi, vào phòng ăn."
"Được." Nguyễn Quỳnh Anh đáp, đi theo sau ông ấy vào phòng ăn.
Ăn sáng xong, cô không ở nhà lâu mà đến thẳng tập đoàn Nguyễn Thị.
Vào trong văn phòng, thư ký Diêm lập tức tiến lên: "Thưa chủ tịch, cô có biết Vĩnh Thái xảy ra chuyện không?"
"Tôi biết." Nguyễn Quỳnh Anh bỏ túi sang một bên, trên gương mặt lộ vẻ mù mờ: "Nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi không biết, mà vì sao anh lại biết vậy thư ký Diêm?"
Thư ký Diêm không đáp lời ngay, mà mở máy tính lên, tìm ra một trang báo mạng.
Nguyễn Quỳnh Anh hiếu kỳ lại gần nhìn xem, khi đọc được nội dung thì lập tức kinh hãi.
"Tư liệu quan trọng của Vĩnh Thái bị trộm sao?" Cô nắm chặt con chuột trong tay, lớn tiếng hỏi.
Thư ký Diêm gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ trên mạng đều đã đồn ầm lên, mà nội bộ Vĩnh Thái cũng công khai thừa nhận việc này, hiện giờ tỷ giá chứng khoán của Vĩnh Thái đã bị chao đảo nghiêm trọng, chỉ trong một buổi sáng mà tổn thất mấy tỷ đồng."
"Tại sao lại có thể như thế này?" Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi: "Vậy Vĩnh Thái có thông báo ai là người đánh cắp tư liệu không?"
Thư ký Diêm thở dài: "Không có, nhưng bên đó đã báo cảnh sát rồi, chỉ mong có thể nhanh chóng lấy được tư liệu về, nếu không thể lấy lại được..."
"Không lấy lại được thì sao?" Trái tim của Nguyễn Quỳnh Anh thắt lại, nắm chặt hai tay, gương mặt lộ vẻ căng thẳng.
Thư ký Diêm nhìn cô: "Nếu không thể lấy lại được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu người đánh cắp chính là đối thủ của Vĩnh Thái, vậy một khi họ giải mã ra được, dùng nó để tấn công Vĩnh Thái, khi đó sẽ khiến Vĩnh Thái phải chịu đả kích trí mạng, có thể sẽ phá sản."
Cả người Nguyễn Quỳnh Anh run lên, trong đầu lập tức trống rỗng: "Phá sản ư?"
"Đúng thế." Thư ký Diêm đẩy kính: "Chúng ta đang có mối quan hệ hợp tác với Vĩnh Thái, một khi Vĩnh Thái phá sản thì Nguyễn Thị chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, vậy nên hy vọng Vĩnh Thái có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu không nói gì, giờ phút này trong đầu cô chỉ còn hai chữ phá sản mà thôi, chúng đang không ngừng đảo qua đảo lại.
Cô biết phá sản là như thế nào, trước kia khi cô mới về nước, tình hình của Nguyễn Thị cũng rất gần với bờ vực phá sản rồi.
Khi ấy, tất cả mọi người đều chỉ mong Nguyễn Thị có thể chìm hẳn xuống vũng bùn, những người chú người bác kia, càng ở trên cao càng đả kích cười nhạo Nguyễn Thị không thương tiếc, chuyện cha phải vào viện, tuy phần lớn là do Lê Diệu Ngọc, nhưng cũng có một phần là bởi tình hình của Nguyễn Thị lúc bấy giờ.
Cô không dám nghĩ đến tình cảnh của Trần Vĩnh Hải sau khi Vĩnh Thái phá sản là như thế nào, một người kiêu ngạo như thế, thực sự có thể chấp nhận sự thật đó sao?