Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nghĩ như vậy, thư ký Diêm khó hiểu nhìn cô chằm chằm, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Vĩnh Hải.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối được, giọng nói đầy mệt mỏi của Trần Vĩnh Hải truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”

“Trần Vĩnh Hải, chuyện của Tập đoàn Vĩnh Phát tôi đã nghe nói rồi, anh… không sao chứ?”

Trần Vĩnh Hải im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Không có việc gì đâu.”

Nguyễn Quỳnh Anh không tin lời anh nói.

Sao anh có thể không có chuyện gì chứ?

Nếu thật sự không có chuyện gì, sao giọng nói lại đầy mệt mỏi bất lực như vậy.

Rõ ràng buổi sáng khi rời khỏi nhà, anh vẫn tràn đầy năng lượng!

“Anh đừng gạt tôi, tôi đã nghe thư ký Diêm phân tích, nếu không thể tìm được tài liệu quan trọng này, Tập đoàn Vĩnh Phát có khả năng sẽ phá sản, anh…”

Lời còn chưa kịp nói xong, Trần Vĩnh Hải đã trực tiếp cắt ngang cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Chắc chắn sẽ không phá sản.”

“Cái gì cơ” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người.

Trần Vĩnh Hải khẽ mím môi nói: “Tôi sẽ không để Tập đoàn Vĩnh Phát phá sản.

“Nghĩa là…”


“Được rồi, tin tưởng tôi đi.”

Nguyễn Quỳnh Anh định nói vài câu nhưng lại thôi, cô miễn cưỡng cười: “Được, tôi tin anh.”

“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng giải quyết ổn thỏa.” Trần Vĩnh Hải tùy tiện an ủi cô một câu sau đó lập tức tắt điện thoại.

Tô Hồng Yên đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía anh: “Là điện thoại của cô Nguyễn Quỳnh Anh à?”

“Ừ.” Trần Vĩnh Hải khẽ nhíu mày.

Ánh mắt Tô Hồng Yên khẽ lóe lên, mi mắt hơi rũ xuống.

Đang lúc cô ta định nói gì đó thì Bảo Quốc cầm một túi tài liệu tới, vội vã mở cửa tiến vào: “Anh Vĩnh Hải.”

“Điều tra được là ai đánh cắp tài liệu mật rồi sao?” Đột nhiên, Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, ánh mắt khẽ sáng lên.

Bảo Quốc lắc đầu đầy tiếc nuổi: “Vẫn chưa tra được, tôi có dò hỏi được thông tin không phải bị lan truyền từ chỗ chúng ra, là có người gọi điện thoại thông báo cho bên truyền thông.”

“Là ai?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay lại.

Bảo Quốc đứa túi tài liệu trong tay ra: “Chính là số này, tôi đã điều tra ra là một số điện thoại mới được sử dụng, thời gian mua là buổi chiều hôm qua, tôi đã liên hệ với công ty đó, họ đồng ý hỗ trợ chúng ta điều ra, hiện tại đang theo dõi những người mua hàng chiều hôm qua, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”

Trần Vĩnh Hải mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tô Hồng Yên thoáng nhìn qua, do dự nói: “Vĩnh Hải, có câu này không biết em có nên nói hay không.”


“Em nói đi.” Trần Vĩnh Hải đặt tài liệu xuống, nhìn cô ta nói.

Tô Hồng Yên cắn môi dưới nói: “Chính là, em vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ, tài liệu mật của Tập đoàn Vĩnh Phát không phải đều do anh cất giữ sao? Sao có thể dễ dàng bị trộm vậy? Em nhớ rõ ràng hôm trước khi chúng ta ở phòng sách nhà anh bàn chuyện mở dự án khai thác năng lượng vẫn còn thấy được tài liệu, tại sao có thể bị trộm mất chỉ sau một ngày như vậy.”

“Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhíu mày.

Ánh mắt Tô Hồng Yên trở nên thâm trầm: “Điều em muốn nói chính là, nếu tài liệu ở trong phòng sách biệt thự nhà anh thì người ngoài sẽ không có khả năng lấy cắp, bởi vì người ngoài không thể vào được, cho nên theo suy đoán của em, người đánh cắp tài liệu phải là người thường xuyên ra vào biệt thự.”

Lời vừa nói ra, cả Trần Vĩnh Hải và Bảo Quốc đều ngẩn người ra một lúc.

Trần Vĩnh Hải mím môi không nói gì.

Bảo Quốc xoa cằm nói: “Cô Hồng Yên nói có lý, biệt thự có chú Hoàng, có thể trộm đi tài liệu trước mắt chú Hoàng mà không bị phát hiện, vậy ắt hẳn phải là người mà chú Hoàng tin tưởng.”

“Đúng vậy, ý của tôi chính là như vậy.” Tô Hồng Yên gật đầu: “Vĩnh Hải, em nhớ là anh sẽ không cho giúp việc vào phòng làm việc, mà chú Hoàng ở nhà họ Trần đã lâu nên chắc chắn không có khả năng sẽ đánh cắp tài liệu, vậy thì chỉ còn một người có thể làm chuyện này.”

“Em muốn nói là Nguyễn Quỳnh Anh?” Trần Vĩnh Hải đột nhiên nhìn về phía Tô Hồng Yên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, rõ ràng cảm thấy bất mãn với sự nghi ngờ của cô ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Hồng Yên hơi tái đi, trong lòng anh luôn bảo vệ Nguyễn Quỳnh Anh, trách cứ sự nghi ngờ của cô ta, cho rằng cô ta đang ganh tỵ, thế nhưng Tô Hồng Yên vẫn quả quyết giữ vững lập trường nói: “Đúng vậy, em nghi ngờ cô ấy, Vĩnh Hải, anh nghĩ kỹ chút đi, tư liệu rõ ràng ở trong phòng làm việc của anh, người ngoài không thể nào lấy được, giúp việc lại không thể vào, chú Hoàng thì sẽ không làm như vậy,vậy trừ Nguyễn Quỳnh Anh ra còn ai có thể làm nữa chứ.”

Trần Vĩnh Hải im lặng lắng nghe, anh hơi quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bảo Quốc: “Cậu cũng nghĩ như vậy?”

Bảo Quốc vội vàng lui về phía sau, xua tay nói: “Tôi chỉ cảm thấy lời cô Hồng Yên nói có lý, nhưng chuyện này thật sự là do ai làm tôi cũng không dám tùy tiện kết luận.”


Không dám tùy tiện kết luận?

Trần Vĩnh Hải cười lạnh lẽo: “Chung quy lại cậu vẫn nghĩ là cô ấy làm đúng không?”

“Tôi…” Bảo Quốc sờ sờ mũi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cắn răng nói: “Được rồi, anh Vĩnh Hải, tôi thừa nhận, tôi cũng nghi ngờ chuyện này là do cô Quỳnh Anh làm.”

“Vậy hai người nói cho tôi biết, vì sao cô ấy phải làm như vậy?” Trần Vĩnh Hải lật đổ bàn, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Tô Hồng Yên rụt cổ, ấp úng mở miệng nói: “Nguyên nhân thì em không biết, nhưng Vĩnh Hải, anh đừng quên, thứ bị đánh cắp không chỉ riêng tài liệu mật của Tập đoàn Vĩnh Phát mà còn có nguồn năng lượng kỹ thuật mới, ngộ nhỡ cô ấy muốn dùng tài liệu mật của Tập đoàn Vĩnh Phát để khiến Vĩnh Phát suy yếu, sau đó dùng năng lượng kỹ thuật mới phát triển Tập đoàn Nguyễn Thị…”

“Không thể nào!” Trần Vĩnh Hải không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp phủ nhận lời Tô Hồng Yên nói.

Tận sâu trong đáy lòng anh, anh không hề muốn tin chuyện này là do Nguyễn Quỳnh Anh làm.

“Không có gì là không thể.” Tô Hồng Yên nâng cằm lên: “Vĩnh Hải, anh đừng quên, bốn năm trước, Nguyễn Quỳnh Anh từng đâm sau lưng anh, cô ta có thể làm như thế thì chuyện này có gì mà không làm được?

“Đủ rồi, em câm miệng đi!” Trần Vĩnh Hải sầm mặt xuống, gầm nhẹ một tiếng, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

Tô Hồng Yên không cam lòng ngậm miệng lại, trong lòng hận Nguyễn Quỳnh Anh đến cùng cực.

Vì Nguyễn Quỳnh Anh mà anh quát mắng cô!

Hơn nữa rõ ràng anh cũng biết người đâm sau lưng anh bốn năm trước là Nguyễn Quỳnh Anh.

Vậy mà bây giờ, anh lại không tin người đánh cắp tài liệu mật và nguồn năng lượng kỹ thuật mới là Nguyễn Quỳnh Anh!

Lúc này, điện thoại bảo Quốc vang lên.


Anh ta cười cười xin lỗi, sau đó lấy di động ra, nhìn tên người gọi là công ty thông tin, Bảo Quốc trực tiếp mở loa ngoài lên.

Xin chào anh Bảo Quốc, chuyện anh bảo chúng tôi phối hợp điều tra, trước mắt đã có kết quả, người mua số điện thoại này là một cô gái họ Nguyễn, đoạn phim trích từ camera chúng tôi đã gửi tới hòm thư điện tử của anh, mời anh kiểm tra và xem trong đó.”

Nói rồi, đối phương lập tức ngắt điện thoại.

Mà lúc này không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, sự lạnh lẽo ngày càng tăng lên.

Bảo Quốc im lặng cầm điện thoại di động lên, khi anh ta còn đang do dự có nên mở lên hay không thì Tô Hồng Yên đã chống tay lên bàn làm việc nói với Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, anh nghe thấy chưa, cô gái họ Nguyễn, chính là Nguyễn Quỳnh Anh trộm thông tin tài liệu mật gửi cho truyền thông, nói cách khách chính là Nguyễn Quỳnh Anh đầu sỏ gây ra mọi chuyện!”

Trần Vĩnh Hải mím môi, anh hơi cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ lời Tô Hồng Yên nói.

Một lát sau, anh ngẩng đầu, hai mắt tối tăm nhìn Bảo Quốc: “Video theo dõi đâu?”

“Ở trong hòm thư điện tử.” Bảo Quốc vội vàng trả lời.

Trần Vĩnh Hải lập tức đứng dậy rời khỏi vị trí.

Bảo Quốc đi tới ngồi xuống, mở máy tính ra, đăng nhập vào hòm thư điện tử của mình.

Quả nhiên trong hòm thư có một tin nhắn mới, anh ta trực tiếp nhấn tải xuống sau đó theo chỉ dẫn của tch, mở video ra.

Chỉ thấy trong đó xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang đang đứng trước quầy thông tin, mua một chiếc sim điện thoại.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, đôi mắt Trần Vĩnh Hải co lại, sắc mặt âm trầm tới cực độ, cả người phát ra khí lạnh đủ khiến người ta đông cứng lại.

Tô Hồng Yên đoạt lấy con chuột máy tính trong tay Bảo Quốc, ấn tạm dừng video, đúng lúc cô gái đã mua sim xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Vĩnh Hải, anh nhìn đi.” Tô Hồng Yên chỉ vào người phụ nữ trên màn hình máy tinh: “Tuy rằng cô ấy mang khẩu trang, nhưng khuôn mặt cô ấy, còn có quần áo cô ấy mặc, tất cả những điều này đã đủ để chứng minh cô ấy chính là Nguyễn Quỳnh Anh! Nếu anh vẫn còn chưa tin, vậy thì gọi điện hỏi chú Hoàng, hỏi chú ấy xem ngày hôm qua Nguyễn Quỳnh Anh có trở về biệt thự vào ban ngày không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận