"Đúng vậy đó anh Hải, anh đi hỏi thăm một chút đi." Bảo Quốc nhường chỗ cho Trần Vĩnh Hải, rồi nói thêm: "Nếu tối qua cô Quỳnh Anh không về, vậy không phải là có thể loại bỏ hiềm nghi của cô ấy hay sao?"
Nghe thấy thế, Tô Hồng Yên quay sang nhìn Bảo Quốc với vẻ dò xét.
Người này, hình như là đang phụ họa theo cô ta!
Không, không chỉ là phụ họa, mà là hùa theo, đem hết hiềm nghi đổ vấy lên đầu Nguyễn Quỳnh Anh, vì sao lại vậy?
Trong lòng cô ta bắt đầu có chút đề phòng, nhưng ngoài mặt Tô Hồng Yên lại không hề để lộ mảy may, cô ta nhìn Trần Vĩnh Hải, rồi đưa điện thoại sang cho anh: "Anh Hải, Bảo Quốc nói đúng đó, anh gọi đi!"
Trần Vĩnh Hải nhìn điện thoại di động, lại quay sang nhìn Tô Hồng Yên một lúc, sau cùng cũng chấp nhận.
Sâu trong lòng anh vẫn ôm ấp một niềm hy vọng nho nhỏ, mong chuyện này không phải là do Nguyễn Quỳnh Anh làm ra.
Vậy nên, Quỳnh Anh, em tuyệt đối đừng làm anh thất vọng!
Nghĩ vậy, Trần Vĩnh Hải nghiến răng, bấm gọi cho quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng nhanh chóng nhấc máy.
"Cậu Hải à, tập đoàn không có vấn đề gì chứ?"
Trần Vĩnh Hải mấp máy môi: "Không có việc gì. Chú Hoàng này, tôi hỏi chú, ngày hôm qua Quỳnh Anh có về biệt thự hay không?"
"Cô Quỳnh Anh sao?"
Quản gia Hoàng có chút sững sờ.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng.
Quản gia Hoàng gật đầu: "Có, trưa hôm qua cô Quỳnh Anh có về nhà một chuyến."
Trong nháy mắt, Trần Vĩnh Hải có cảm giác trái tim của mình nghẹn lại, như bị một bàn tay bóp mạnh một cái, hô hấp dồn dập.
Anh nhắm nghiền mắt lại, đè cảm xúc muốn bùng nổ trong lòng xuống, hỏi tiếp: "Khi ấy, cô ấy lên phòng ngay hay là có đi đâu khác?"
"Để tôi nhớ lại đã." Quản gia Hoàng sờ cằm, suy tư vài giây, sau đó lên tiếng: "Cô Quỳnh Anh lên phòng, mà nhắc mới nhớ, hôm qua cô ấy có vẻ khá khác thường."
"Khác thường như thế nào?" Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại trong tay.
Quản gia Hoàng do dự một chốc, rồi mới nói: "Hôm qua khi cô ấy về nhà thì có đeo khẩu trang, giọng nói cũng khàn hơn mọi ngày, tôi có hỏi thì cô ấy nói cô ấy khó chịu trong người, nên về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng chưa được bao lâu lại nói không ngủ được, muốn vào phòng sách để tìm quyển sách nào đó đọc, tôi đã mở cửa giúp cô ấy."
Nghe những lời quản gia Hoàng nói xong, cả người Trần Vĩnh Hải như bị một đám mây đen bao phủ, mưa to gió lớn trong mắt anh có thể phá hoại hết thảy, cơ thể cũng run lên vì phẫn nộ.
Tô Hồng Yên cúi đầu, khóe miệng cong lên không thể kiềm chế được.
Bảo Quốc liếc nhìn cô ta một chút, lén lút cười lạnh.
Trần Vĩnh Hải không hề phát hiện ra sự khác lạ của hai người bên cạnh, anh hơi rũ mi, không biết đang nghĩ gì.
Quản gia Hoàng thấy anh không nói gì thêm nữa, khó hiểu hỏi: "Cậu Hải, cậu hỏi cái này làm gì? Có phải là cô Quỳnh Anh xảy ra chuyện rồi không?"
"Cô ta không sao cả, rất tốt là đằng khác!" Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, gương mặt lộ rõ vẻ hung ác.
Quản gia Hoàng nghe được lửa giận ẩn chứa trong giọng nói của anh, càng thêm hoang mang: "Sao vậy cậu Hải?"
Trần Vĩnh Hải không trả lời, mà hỏi tiếp: "Cô ta ở trong phòng sách bao lâu, rời đi lúc nào?"
"Không lâu lắm, khoảng nửa tiếng là đi ra rồi, nói là không tìm được sách mình muốn, rồi cô ấy lên phòng một chốc, sau đó lại đi. Đến gần mười giờ tối mới về, lúc về thì không đeo khẩu trang nữa, giọng nói cũng trở lại bình thường, không giống như là khó chịu trong người."
"Tôi biết rồi."
Dứt lời, Trần Vĩnh Hải lập tức cúp máy.
Tô Hồng Yên khoanh tay: "Anh Hải, giờ thì anh không thể phản bác rồi chứ gì, chuyện này chính là do Nguyễn Quỳnh Anh làm."
"Cút." Trần Vĩnh Hải trầm giọng nói.
Tô Hồng Yên hơi sững người: "Sao thế? Anh Hải, anh để em..."
"Cút đi! Cút ra ngoài cho tôi!" Trần Vĩnh Hải ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Màn hình điện thoại lập tức xuất hiện những vết nứt toác, như mạng nhện.
Tô Hồng Yên im miệng ngay, liếc mắt nhìn Bảo Quốc, rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Giờ trong phòng chỉ còn một mình Trần Vĩnh Hải, anh vịn tay vào cạnh bàn, ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng gì đó, đột nhiên mở mắt ra, nhìn ra phía cửa phòng.
Cửa phòng đã bị mở hé ra từ bao giờ, Tô Hồng Yên cẩn thận thò đầu vào: "Anh Hải, có người tên Lanny Hill muốn gặp anh."
Lanny Hill?
"Anh ta đến để làm gì?" Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hỏi.
Tô Hồng Yên lắc đầu: "Em không biết, vậy anh có gặp anh ta không?"
"Để anh ta vào." Trần Vĩnh Hải ngồi thẳng lưng lên.
Lanny Hill nhanh chóng đẩy cửa bước vào, cười đến là đắc ý: "Chủ tịch Hải, tôi nghe nói tập đoàn của anh xảy ra chuyện nên đặc biệt tới thăm anh đây, sao anh có vẻ không chào đón tôi vậy?"
Trần Vĩnh Hải không để ý đến vẻ trào phúng trong giọng nói của anh ta, anh đan tay vào nhau, cất giọng lãnh đạm hỏi: "Anh tới đây để làm gì?"
"Đương nhiên là để nhìn thấy vẻ nghèo khó của anh rồi." Lanny Hill kéo ghế đến ngồi xuống, không hề coi mình là khách: "Hai ngày trước tôi đến tìm anh để bàn việc hợp tác về kỹ thuật năng lượng mới, cuối cùng anh trực tiếp từ chối tôi chẳng hề đắn đo, còn giờ thì sao? Trong tay anh còn có tư liệu kỹ thuật ư?"
"Anh biết?" Trần Vĩnh Hải hơi ngả người ra phía trước.
Người ngoài chỉ biết chuyện tư liệu quan trọng của Vĩnh Thái bị lấy cắp.
Nhưng chuyện tư liệu đó thuộc về năng lượng mới thì không hề bị truyền thông đề cập đến, chẳng biết tại sao.
Mà hiện giờ Lanny Hill lại nói trong tay anh không còn tư liệu, chỉ riêng điều đó cũng đủ chứng minh rằng Lanny Hill biết rõ việc tư liệu về nguồn năng lượng mới bị đánh cắp.
"Đương nhiên là tôi biết rồi." Lanny Hill lấy ra một chiếc bộ nhớ flash, lắc lư trước mặt Trần Vĩnh Hải: "Không phải là cái này sao."
Nhìn thấy nó, gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải lập tức nhô lên, sắc mặt anh lạnh buốt: "Sao nó lại ở trong tay anh!". Truyện Phương Tây
Kia là bộ nhớ flash của anh, thứ anh dùng để lưu trữ tư liệu kỹ thuật về nguồn năng lượng mới.
"Tất nhiên là Quỳnh Anh cho tôi rồi." Lanny Hill cất nó đi, cười khiêu khích: "Đây là do cô ấy tự nguyện cho tôi đấy, mà nói đến đây, cũng phải cảm ơn chủ tịch Hải nhiều, nếu anh không để cô ấy chuyển vào trong biệt thự của mình thì tôi cũng không nhanh chóng lấy được nó đến như vậy."
"Nói cách khác, anh vẫn luôn muốn chiếm được nó?" Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm, hàn ý trong mắt càng nhiều hơn.
Lanny Hill hầm hừ: "Dĩ nhiên rồi, đó chính là mục đích tôi đến Hà Nội này, vì kỹ thuật này mà tôi phải tốn mất không ít công sức mới khiến cho Quỳnh Anh đồng ý đưa cho tôi, mà đúng rồi, chắc anh còn không biết nhỉ, thực ra trước khi đến Hà Nội tôi đã liên hệ với Quỳnh Anh rồi."
"Anh nói gì cơ?" Trần Vĩnh Hải chống bàn đứng dậy.
"Chủ tịch Hải à, chẳng lẽ anh còn thực sự nghĩ cô ấy sẽ yêu anh sao?"
Lanny Hill cười cười, rồi nói tiếp: "Chẳng qua là cô ấy muốn mê hoặc anh nên mới diễn trò như thế mà thôi, người mà cô ấy yêu chính là tôi, năm đó cô ấy còn cố tình phá đi đứa con của anh để gả cho tôi kìa, nhưng bởi sau này trái tim cô ấy không còn như trước nên tôi đã từ hôn."
Anh ta thản nhiên như không, còn trong lòng Trần Vĩnh Hải thì như có sóng cuộn biển gầm, không thể bình tĩnh được.
Anh ta nói, Nguyễn Quỳnh Anh cố tình phá đi đứa con của anh?
Không, không thể như thế được!
Cô ấy đã nói rằng, vì cô bị một người đàn ông đeo khẩu trang đẩy ngã cầu thang nên mới mất.
"Chủ tịch Hải, anh đang nghĩ gì thế?" Lanny Hill lại gần Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải đẩy chân ra phía trước, làm cho chiếc ghế lùi về phía sau, căm ghét kéo dài khoảng cách với Lanny Hill: "Anh nói, đứa bé đó bị phá là bởi vì anh?"
"Tất nhiên rồi!" Lanny Hill nhún vai: "Anh cũng biết rõ rồi còn gì, những danh gia vọng tộc như chúng ta không thể nuôi con thay người khác được. Quỳnh Anh biết nếu bản thân mang trong mình đứa con của anh thì không thể gả vào nhà tôi, nên đã chủ động đến bệnh viện phá thai rồi, không thể không nói, cô ấy chính là người phụ nữ nhẫn tâm nhất mà tôi từng gặp!"