Nói đến đây, Lanny Hill đột nhiên bật cười: "Tổng giám đốc Hải à, có lẽ là anh đã từng trải qua rồi, năm đó chuyện anh che giấu thân phận thật của mình qua lại với cô ta, cô ta lại nghĩ anh là một vết nhơ. Để xóa vết nhơ ấy đi, cô ta thực sự đã để người khác tấn công anh, chậc chậc chậc, đúng là thật khiến người ta phát khóc mà.”
“Nói xong chưa?” Trần Vĩnh Hải nhìn anh ta bằng đôi mắt sắc nhọn như dao.
Lanny Hill sững sờ, sau đó anh ta liền hừ một tiếng: "Được rồi, quay lại chủ đề chính, tổng giám đốc Hải, chuyện đã đến nước này, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả sự thật vậy. Trước khi anh và Quỳnh Anh quay lại, tôi đã liên lạc được với cô ta, cô ta còn hứa sẽ giúp tôi lấy được tài liệu kỹ thuật năng lượng mới vậy nên mới cố tình nói người mà cô ta yêu là anh, có mục đích cả đấy!”
Dưới cái nhìn của Trần Vĩnh Hải, Lanny Hill lười biếng vươn vai nói tiếp: "Chính là để giảm bớt sự phòng bị của anh. Không ngờ là anh lại mắc bẫy thật. Có thể anh không biết rằng sau khi tôi đến Hà Nội, thái độ của Quỳnh Anh đối với tôi thực ra cũng là cố ý diễn cả, để cho anh cảm thấy cô ta không có cảm tình với tôi. Quả nhiên, anh lại tin!"
“Vậy nên tất cả những thứ này đều là kế hoạch của mày?” Trần Vĩnh Hải nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, đồng thời cũng lộ ra sát khí đùng đùng.
“Tất nhiên rồi, có điều chúng tôi vốn không có kế hoạch thực hiện nó ngay từ đầu. Nếu như khi đó anh đồng ý hợp tác với tôi thì tôi cũng sẽ không đến mức để Nguyễn Quỳnh Anh làm như vậy.” Lanny Hill nuốt nước bọt, ra vẻ điềm tĩnh.
Trần Vĩnh Hải cứ thế dùng ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta chằm chằm, không lên tiếng.
Đôi đồng tử xanh biếc của anh ta khẽ chớp động: "Nói mới nhớ, Quỳnh Anh người phụ nữ đó cũng ngu ngốc thật đấy. Tôi nói tôi yêu cô ta, cô ta cũng tin, còn cố gắng hết sức để giúp tôi, chỉ vì tôi đã hứa sẽ cưới cô ta lần nữa, tổng giám đốc Hải, anh nói xem có phải rất nực cười hay không? Làm sao tôi có thể cưới một con đàn bà đã bị thằng đàn ông khác dùng qua rồi chứ?"
“Mày chán sống rồi!” Trần Vĩnh Hải không còn kìm nén được tâm trạng thô bạo lúc đó nữa, anh đứng phắt dậy đấm anh ta một phát.
Cái gì gọi là con đàn bà đã bị thằng đàn ông khác dùng qua?
Người phụ nữ của anh không đến lượt người khác bôi nhọ!
Lanny Hill bị đấm trúng vào mặt, ngã lăn ra đất, hai vệt máu đỏ tươi chảy xuống mũi.
Nhưng anh ta lại không quan tâm mà lau đi: "Tổng giám đốc Hải, anh đang tức giận sao? Vì tôi đã nói Nguyễn Quỳnh Anh ư? Người phụ nữ ai cũng có thể coi làm chồng như cô ta, có gì đáng để phải tức giận cơ chứ?”
Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại di động ra, giơ lên cao: "Tổng giám đốc Hải à, anh nhìn xem, hôm qua cô ta còn ngủ cùng giường với tôi này!"
Trần Vĩnh Hải vốn định đấm cho Lanny Hill phát nữa, nhưng khi nghe đến đây, anh đột ngột dừng lại, cúi xuống nhìn điện thoại.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng.
Trên điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh đang nhắm mắt nằm trong vòng tay của Lanny Hill.
Còn Lanny Hill thì đang ôm ấp hôn lên trán cô ấy, đôi vai trần của cô ấy rõ ràng muốn nói với tất cả mọi người rằng cô ấy không hề mặc gì dưới lớp chăn bông kia.
Một cảnh tượng như vậy đủ để nói lên những gì họ đang làm lúc đó.
Cơ thể anh khẽ lung lay, khuôn mặt tuấn tú đã tái nhợt không còn chút máu.
Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh trên màn hình, hận không thể giết chết cô.
Cô dám phản bội anh!
Cô đã đánh cắp tài liệu chủ chốt và kỹ thuật năng lượng mới của tập đoàn Vĩnh Phát, anh cũng chỉ cảm thấy tức giận và thất vọng chứ không muốn làm gì cô cả.
Nhưng bây giờ, anh mới biết cái gọi là tình yêu của cô dành cho anh và cái gọi là muốn ở bên cạnh anh đều là lừa dối, tất cả đều là vì một người đàn ông khác!
Trong khoảnh khắc, lòng căm hận vô tận dâng lên trong đôi mắt và trái tim anh.
Anh hận sự phản bội của cô, hận sự tàn nhẫn của cô, anh còn chưa đủ yêu cô hay sao? Vì cô hy sinh chưa đủ hay sao?
Bốn năm trước, nỗi nhục nhã khi chia tay, anh đã tha thứ cho cô, nỗi hận khi cô tấn công anh anh cũng buông bỏ rồi, anh bỏ qua mọi hận thù ân oán trước đó mà một lần nữa ở bên cạnh cô, thậm chí còn muốn cưới cô về chung một nhà.
Nhưng cô thì đối xử với anh ra sao? Chà đạp lên sự chân thành của anh không nói, còn đánh cắp tài liệu chủ chốt của tập đoàn Vĩnh Phát và kỹ thuật năng lượng mới để làm hài lòng một người đàn ông khác!
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải nhắm nghiền mắt lại, khi mở ra, trong mắt anh không còn gì khác ngoài sự căm hận.
Nếu như cô đã bất nghĩa trước, vậy thì đừng trách anh bất nhân!
“Khụ khụ, tổng giám đốc Hải, bây giờ anh đã nhìn rõ bộ mặt của người phụ nữ này rồi chứ?” Lanny Hill từ từ đứng dậy.
Anh lạnh lùng liếc xéo anh ta một cái, không lên tiếng.
"Tổng giám đốc Hải à, lý do tôi nói với anh điều này là để anh biết rõ bộ mặt thật của người phụ nữ đó, còn tập tài liệu kỹ thuật này tôi xin trả lại cho anh."
Lanny Hill cất điện thoại, lấy thẻ nhớ trước đó ra, đặt nó lên trên mặt bàn.
Giây sau, anh ta phủi bỏ thái độ ngạo mạn trước đó, trở nên vô cùng kính trọng: "Đừng lo, tôi chưa đọc nội dung bên trong đâu, bởi vì tôi biết rằng một khi tôi đọc được hoặc giữ lại thẻ nhớ này, tôi cũng không thể thoát ra khỏi Hà Nội được, chi bằng trả lại cho anh ngay từ đầu, chỉ mong anh có thể cho tôi một cơ hội hợp tác. Về phần tài liệu chủ chốt của Vĩnh Phát..."
Một tia mỉa mai xẹt ngang qua mắt Lanny Hill: "Cái này không nằm trong tay tôi. Nó nằm ở chỗ của Nguyễn Quỳnh Anh. Cô ta nói rằng sợ anh sẽ trả thù, nên muốn dùng tài liệu đó như một con bài để uy hiếp anh. Tổng giám đốc Hải, anh nhớ cẩn thận chút."
Nói xong, anh ta xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của mình, xoay người đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa bước ra ngoài, Tô Hồng Yên liền ngăn anh ta lại nói: "Diễn khá đấy chứ.”
“Ha ha, sao bằng cô được, trước mặt quản gia nhà anh ta giả dạng Nguyễn Quỳnh Anh cũng không bị phát hiện nữa.” Lanny Hill giễu cợt đáp lại.
Tô Hồng Yên xua tay: "Được rồi, bớt đi, tôi hỏi anh, anh trả lại tài liệu kỹ thuật năng lượng mới làm gì? Đây không phải là một trong những mục đích anh tới Hà Nội hay sao?"
"Không sai, đúng là vậy, nhưng cô nghĩ rằng nếu như tôi cầm tài liệu đó về nước, một khi vận dụng chúng, Trần Vĩnh Hải chẳng phải sẽ biết rằng tài liệu đó đã rơi vào tay tôi hay sao? Hơn nữa, tôi nghe nói Việt Nam cũng đã ủng hộ cho kỹ thuật này, cô nghĩ rằng nước cô sẽ để công nghệ này đi sang ở nước ngoài?"
Lanny Hill vỗ vai cô ta rồi ung dung bước đi.
Tô Hồng Yên nhìn bóng lưng anh ta rời đi, không khỏi hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ vô cùng lo lắng, đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
“Vĩnh Hải, anh không sao chứ?” Cô ta bước tới trước mặt anh: “Em rất lo lắng, vừa rồi những gì anh nói với Lanny Hill đó em đều nghe thấy cả, không ngờ cô Quỳnh Anh lại là loại người như thế, anh...”
“Đưa điện thoại cho anh.” Anh ngắt lời cô ta.
Tô Hồng Yên bối rối rút điện thoại ra.
Trần Vĩnh Hải giật lấy, tìm số của Nguyễn Quỳnh Anh, bấm nút gọi.
Cô đang phê duyệt tài liệu thì thấy tiếng chuông điện thoại reo, liền cầm lên nhìn lướt qua.
Thấy người gọi đến là Tô Hồng Yên, cô thờ ơ cúp máy.
Trần Vĩnh Hải bấm gọi lại.
Lần này cô đã bắt máy, nhưng giọng điệu có chút bực bội: "Cô Hồng
Yên, có chuyện gì vậy?"
“Là anh.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Cô có phần ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói của anh ở đầu bên kia.
Nghĩ rằng mình nghe nhầm, cô giơ điện thoại ra trước mặt, xác nhận đó là số của Tô Hồng Yên, mới đưa điện thoại lên tai hỏi: "Trần Vĩnh Hải?"
“Ừm.” Anh đáp.
Cô đặt bút xuống: "Tại sao anh lại dùng điện thoại di động của cô Yên gọi cho em vậy?"
“Điện thoại của anh bị rơi hỏng rồi.” Anh liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất, khẽ nói.
Cô cũng không nghi ngờ gì cả, chỉ cười nhẹ: "Vậy hả, có chuyện gì thế ạ?"
“Không có gì, anh chỉ muốn hỏi em một câu.” Mí mắt anh rũ xuống, che đi cơn giông bão dữ dội trong mắt.
Không biết vì sao, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút bất an, cô mím môi: "Nói đi, anh muốn hỏi cái gì?"