Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Tô Hồng Yên nhìn Trần Vĩnh Hải tò mò, anh rốt cuộc muốn hỏi Nguyễn Quỳnh Anh cái gì.

Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Sau khi quay về bên anh, em có hạnh phúc không?

“Hả?” Cô ngây người ra: “Tại sao anh lại hỏi như vậy.”

“Nguyễn Quỳnh Anh, trả lời anh, em có hạnh phúc hay không?” Anh cau mày lặp lại một lần nữa.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Hạnh phúc."

Quãng thời gian sau khi bắt đầu lại với anh, ngoại trừ mối quan hệ qua lại với anh bốn năm trước thì đây có thể nói là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô.

“Vậy ư.” Anh mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Vậy thì em hãy cố trân trọng những tháng ngày hạnh phúc còn lại đi.”

Nói xong anh liền cúp máy.

Cô ngây người nhìn điện thoại, trong lòng càng thêm lo lắng bất an.

Anh ấy nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?

“Anh Hải, anh định làm gì tiếp theo?” Tô Hồng Yên đỡ lấy điện thoại từ anh, hỏi ra một câu.

Trần Vĩnh Hải xoa xoa thái dương đang đau nhức: "Ý em là gì?"

“Cô Quỳnh Anh ấy, mặc dù Lanny Hill đã trả lại tài liệu kỹ thuật năng lượng mới cho anh, nhưng tài liệu chính của Vĩnh Phát vẫn nằm trong tay cô ta, nhỡ cô ta giao nó cho Lanny Hill, rồi anh ta lại lợi dụng điều này để đối phó vào tập đoàn của chúng ta thì rắc rối to.”

“Không cần lo, anh có sắp xếp cả rồi.” Trần Vĩnh Hải bưng cốc cà phê sớm đã nguội lạnh nhấp một ngụm, giọng điệu không gấp gáp cũng không nóng nảy.

Tô Hồng Yên nhịn không được nữa, cô ta đập bàn: "Sao có thể không lo được chứ, đó là tài liệu quan trọng, tài liệu quan trọng đấy anh à!”

“Cũng chỉ là đống tài liệu bỏ đi mà thôi.” Trần Vĩnh Hải hừ lạnh.

Tô Hồng Yên sững sờ, vội hỏi lại: "Cái gì? Tài liệu bỏ đi ư?"


Tại sao lại như thế được cơ chứ?

Tài liệu chủ chốt đó cô ta đã xem qua rồi, rõ ràng là thật mà.

Anh đặt tách cà phê xuống, không có ý tứ muốn giải thích.

Tuy rằng trong lòng Tô Hồng Yên đang sục sôi, nhưng bên ngoài lại che giấu rất tốt, cô ta hít sâu một hơi thật sâu, thăm dò hỏi: "Anh Hải, xảy ra chuyện như vậy, anh còn định kết hôn với cô Quỳnh Anh nữa không?"

“Đương nhiên, đám cưới vẫn sẽ diễn ra như cũ!” Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

Tô Hồng Yên thực sự tức giận, giọng nói cũng trở nên lớn hơn:"Anh Hải, mọi chuyện đã như vậy rồi, anh còn muốn kết hôn với cô ta, không lẽ chuyện cô ta lấy trộm tư liệu của công ty anh cũng muốn bỏ qua hay sao? Chuyện cô ta lên giường cùng Lanny Hill anh cũng không quan tâm hay sao?”

Hai từ “lên giường” mà Tô Hồng Yên nói ra đã kích động nặng nề đến Trần Vĩnh Hải.

Trong mắt anh lại hiện lên bức ảnh mà Lanny Hill cho anh xem lúc đó.

Đột nhiên, bầu không khí trong phòng làm việc lạnh lẽo đến cực độ.

Tô Hồng Yên xoa xoa cánh tay: "Anh Hải, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ như thế nào vậy?"

“Không cần em lo.” Anh liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng.

Ánh mắt đó khiến cô ta lập tức ngậm miệng im bặt.

Vài giây sau, Tô Hồng Yên mới phản ứng lại, tức giận chu mỏ lên nói: "Hừ, em là muốn tốt cho anh thôi, anh còn hung dữ với em, được rồi, không thèm quan tâm anh nữa, anh cứ tiếp tục mê muội đi.”

Cô trừng mắt nhìn anh, giậm chân hậm hực rời khỏi văn phòng.

Trần Vĩnh Hải thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, xoa xoa ngón tay cái, đôi mắt trở nên mơ hồ.

Tiếp tục mê muội ư?


Làm sao có thể chứ!

Anh sẽ cho Nguyễn Quỳnh Anh một đám cưới thật khó quên!

Sau khi suy nghĩ xong, Trần Vĩnh Hải cầm áo khoác lên bước ra khỏi phòng làm việc.

Bên ngoài, Bảo Quốc ôm một tập văn kiện, giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa.

Nhìn thấy cửa mở, Trần Vĩnh Hải từ bên trong bước ra, anh ta vội vàng bỏ tay xuống, cung kính chào: "Cậu chủ."

“Có chuyện gì?” Anh thờ ơ buông ra ba chữ.

Bảo Quốc hai tay đưa tập tài liệu lên cho anh: "Đây là tình hình mới nhất của thị trường chứng khoán. Hiện tại, giá cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Phát đang phải đối mặt với nhiều biến động. Cậu chủ, chúng ta phải tìm cách ổn định lại mới được."

"Dùng trang Facebook chính thức của tôi đăng một trạng thái lên đó, nói rằng tài liệu chủ chốt chưa bị đánh cắp. Tất cả chỉ là tin đồn do người khác tạo ra mà thôi." Anh lạnh lùng nói, không hề có ý muốn xem tập văn kiện.

Bảo Quốc đành phải thu tay lại: "Làm như vậy quả thực có thể làm dịu tình trạng hỗn loạn của thị trường chứng khoán trong thời gian ngắn, nhưng cứ tiếp tục cũng không phải là cách hay. Nhất định phải lấy lại được tài liệu chủ chốt kia.”

“Không cần đâu, chỉ là tài liệu bỏ đi, không cần tìm làm gì.” Trần Vĩnh Hải không hề nhìn xuống một giây nào, nhè nhẹ cất giọng.

Ánh mắt Bảo Quốc lóe lên một tia sáng thoáng qua: "Cận chủ, cậu nói đó là tài liệu bỏ đi ư?"

“Ừm, tài liệu thực sự không có trong phòng sách của tôi.” Trần Vĩnh Hải gật đầu.

Tài liệu chủ chốt trong phòng sách của anh quả thực là thật, nhưng nó là từ rất lâu rồi, sớm không còn phù hợp với sự phát triển của tập đoàn Vĩnh Phát hiện tại nữa, nhưng trước giờ anh chưa từng vứt đi.

Tài liệu thực sự đã được đổi mới vô số lần sau đó, được để ở ngôi nhà cũ trong căn phòng mà mẹ anh từng ở.

“Ồ, hóa ra là vậy.” Bảo Quốc ôm tập văn kiện, hơi siết chặt, vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.


Trần Vĩnh Hải không nói gì nữa, anh rời đi lái xe đến tập đoàn Nguyễn Thị.

Đến nơi, anh không đi lên mà nhờ lễ tân gọi điện bảo Nguyễn Quỳnh Anh xuống.

Cô rất nhanh chóng đi đến trước mặt anh, bởi vì chạy vội, nên có chút mệt thở hổn hển.

“Sao anh lại đến đây thế?” Cô khẽ nở một nụ cười.

Khuôn mặt anh không chút cảm xúc đi tới chỗ đỗ xe: "Trưa rồi, anh muốn cùng em đi ăn.”

Cô cũng vội vàng đi theo: "Ăn ở đâu vậy?"

Trần Vĩnh Hải không trả lời, chỉ mở cửa để cô lên xe.

Sau khi cô ổn định chỗ ngồi, anh liền đóng sầm cửa lại.

Âm thanh đó khiến cô giật mình.

“Vĩnh Hải.” Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi.

Anh khởi động xe cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn con đường phía trước rồi đáp, giọng điệu pha chút thờ ơ: "Sao vậy?"

“Có phải tâm trạng anh không được tốt đúng không?” Cô hỏi.

Cô luôn cảm thấy anh dường như đang tức giận điều gì đó.

Hơn nữa không chỉ là tức giận bình thường.

“Em nghĩ anh bị phản bội, tâm trạng còn tốt được hay sao?” Giọng nói giễu cợt của Trần Vĩnh Hải từ phía trước truyền đến.

Cô còn cho rằng từ phản bội mà anh ám chỉ là nói đến việc tài liệu mật bị đánh cắp, không khỏi thở dài một hơi: "Xin lỗi, là do em suy nghĩ không chu đáo. Anh đã tìm được người đánh cắp nó hay chưa?"

Vì anh nói là phản bội, vậy nên người đánh cắp tài liệu nhất định là người trong nội bộ công ty.

“Tìm được rồi.” Trần Vĩnh Hải mím môi.

Cô khẽ mở to mắt: "Là ai thế?"


“Em nghĩ xem là ai?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy câu hỏi của anh có chút kỳ lạ không giải thích được, cô lắc lắc đầu, thành thật đáp lại: "Em làm sao biết được chứ, dù sao em cũng không phải người của công ty anh."

"Hừ!” Trần Vĩnh Hải cười nhạo, không nói thêm gì.

Cô cắn môi.

Cô chợt nhận ra được thái độ của anh với cô từ đầu đến giờ vô cùng kỳ lạ.

Ý của anh là gì?

Tài liệu mật của công ty anh bị đánh cắp, tâm trạng anh không tốt anh nên có quyền trút giận lên người cô hay sao?

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì nữa.

Cô vốn định nói với anh những gì cô chưa kịp nói vào buổi sáng hôm nay.

Nhưng với tình hình hiện tại tốt hơn hết là không nên nói gì cả.

Suốt đoạn đường hai người đều im lặng, khi đến nhà hàng, Trần Vĩnh Hải đỗ xe bước xuống liền đi luôn.

Cô cảm thấy có chút tủi thân, nhưng vẫn đi theo anh vào trong.

Cô vốn nghĩ rằng lúc ăn cơm thì cơn giận của anh cũng sẽ nguôi ngoai phần nào.

Nhưng sau đó cô mới biết rằng mình đã sai. Từ đầu đến cuối anh không nói một lời nào với cô.

Ngay cả khi cô chủ động nói chuyện, anh cũng vẫn lặng lẽ ngồi ăn như không nghe thấy gì.

Sau bữa ăn, cô không còn chịu nổi nữa, trước khi anh lên xe cô liền ngăn anh lại: "Anh rốt cuộc bị làm sao vậy hả? Nếu như tâm trạng anh không tốt thì có thể nói ra mà, anh như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ?”

Trần Vĩnh Hải khẽ liếc mắt nhìn cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, em sẽ bỏ đi với người đàn ông khác chứ?"

Anh hỏi.

Cô chỉ cảm thấy câu hỏi này thật vô lý và ngớ ngẩn làm sao, cô nhìn vào mắt anh với vẻ khó hiểu: "Em bỏ đi với ai được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận