Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh đợi một hồi lâu mà không thấy nụ hôn của Trần Vĩnh Hải, chậm rãi mở mắt đầy nghi hoặc, đúng lúc nhìn thấy Trần Vĩnh Hải vừa hay bước vào trong thang máy.

“Trần Vĩnh Hải, đợi chút...” Cô vội vàng lên tiếng gọi.

Vậy mà Trần Vĩnh Hải lại không dừng lại đợi cô, nhấn nút đóng cửa thang máy.

Đợi tới khi Nguyễn Quỳnh Anh chạy tới trước thang máy, thang máy đã tới tầng một rồi.

“Anh ta rốt cuộc làm sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh lẩm nhẩm tự hỏi.

Trần Vĩnh Hải hôm nay, thật là kì lạ, đặc biệt là thái độ với cô, khiến cô cảm thấy dường như đã quay trở lại mấy tháng trước đó.

Đang mải suy nghĩ thì thang máy tới, Nguyễn Quỳnh Anh thu lại dòng suy nghĩ tâm trạng đó, bước vào trong.

Lên xe, cô đặt tay lên trên đầu gối, thu lại sự lo lắng, căng thẳng, cần thận hỏi: “Trần Vĩnh Hải, tôi có phải đã làm gì sai không?”

“Cô không sai!” Trần Vĩnh Hải lái xe, trả lời lại một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh dần buông lỏng đôi tay đang kìm nén sự lo lắng: “Vậy anh tại sao...”

“Có thể đừng nói gì được không?” Trần Vĩnh Hải cắt lời cô.

Nguyễn Quỳnh Anh a lên một tiếng đầy nghi hoặc.

Trần Vĩnh Hải quay tay lái: “Anh ghét ồn ào!”

Lời của anh, giống như một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu Nguyễn Quỳnh Anh, khiến cô toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

Chê cô ồn ào?

Cô đã nói rất nhiều lời sao?


“Tôi biết rồi, tôi không làm phiền anh nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh lặng lẽ buông đôi mi xuống, không nói thêm câu gì.

Sau khi câu nói cuối cùng của cô, cả chiếc xe đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc khác thường.

Cuối cùng, cũng đến Kim Sắc Niên Hoa.

Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa xe bước xuống, tới xem người đàn ông bên cạnh.

Vốn dĩ cho rằng anh sẽ co cánh tay lại để tay cô dựa vào, thế nhưng anh lại cho tay vào trong túi, bước một bước lớn tiến thẳng vào cửa lớn của Kim Sắc Niên Hoa.

Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ một tiếng, cầm lấy túi xách,bước vào theo sau.

Theo Trần Vĩnh Hải bước vào căn phòng xa hoa ở lầu ba, vừa bước vào, Nguyễn Quỳnh Anh đã bị tiếng ồn của âm nhạc bên trong khiến cho cau mày.

Ở trong căn phòng đã có người rồi, còn có rất nhiều, thoáng lướt nhìn một lượt, đại khái có tầm bảy tám người, nửa nam nửa nữ.

Trong đó có Khánh Minh và Tô Hồng Yên.

Khánh Minh nhìn thấy hai người họ tới, liền vội vàng kêu người tắt nhạc.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, đôi lông mày đang cau có của Nguyễn Quỳnh Anh dần được buông lỏng, nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng đứng sát phía sau người Trần Vĩnh Hải, không dám rời ra nửa bước.

Bởi vì ở trong đây ngoài Khánh Minh và Tô Hồng Yên ra, những người còn lại cô không quen một ai hết.

Mà Khánh Minh và Tô Hồng Yên cũng không phải là người mà cô có thể dựa dẫm.

“Trần Vĩnh Hải, mọi người đến rồi.” Khánh Minh đi qua, vỗ vỗ vai của Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải trực tiếp cầm tay của anh ấy, từ trên vai hất xuống.


Bị hờ hững nhưng Khánh Minh cũng không lấy làm bực tức, cười hehe hai tiếng: “Rượu đã gọi xong rồi, chỉ còn đợi hai người, mau ngồi xuống đi.”

Nói xong, anh ta về lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, mở chai rượu vang.

“Trần Vĩnh Hải, anh ngồi đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay áo Trần Vĩnh Hải, nhỏ tiếng hỏi.

Trần Vĩnh Hải không quan tâm cô, trực tiếp bước đi, đến một góc trong căn phòng.

Nguyễn Quỳnh Anh ngây ngốc đứng ở đó một hồi, trong con mắt hiếu kỳ đang quan sát của người khác, cô bước đi theo Trần Vĩnh Hải tới góc phòng.

Không ngờ rằng trong góc phòng đó chỉ có một chiếc sofa đơn, sau khi Trần Vĩnh Hải ngồi xuống, đã không còn chỗ để cô có thể ngồi.

Mà anh, cũng không sắp xếp cho cô một vị trí, cầm ly rượu vang lên, nhấp một ngụm, làm như không nhìn thấy cô không có chỗ ngồi như vậy.

Một mình Nguyễn Quỳnh Anh đứng đó, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy chiếc túi xách của mình, dưới vô vàn con mắt đang chăm chú nhìn mình, cô chỉ cảm thấy bản thân lúc này vô cùng lúng túng, lúng túng tới mức gương mặt nhỏ đã ửng đỏ rồi, sau gáy thì nóng bừng.

May mắn là trong ánh đèn mờ mịt của căn phòng, không ai nhìn thấy biểu cảm khó coi của cô lúc này, nhưng sự lúng túng của cô đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.

Mà sự xấu hổ này, lại là do Trần Vĩnh Hải mang đến cho cô.

Một lúc sau, tất cả những cảm xúc oan ức, xấu hổ, ngại ngùng đều dâng lên trong lòng cô, hốc mắt Nguyễn Quỳnh Anh đã đỏ hết rồi.

Cô cẳng thẳng cắn chặt môi: “Tôi… Tôi đi…”

Ba chữ nhà vệ sinh cũng không thể nói được, Khánh Minh đột nhiên đi qua, ngắt lời của cô: “Trần Vĩnh Hải, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Bỏ vợ lại một mình đi uống rượu sao? Nào mau đến đây, Quỳnh Anh, cô ngồi đây, mặc kệ người đàn ông của cô.”

Khánh Minh chỉ tay vào chỗ ngồi phía trước.


Nguyễn Quỳnh Anh nhìn qua đó, sau đó gật đầu cảm kích Khánh Minh: “Cảm ơn.”

Thời khắc này, cô không thể nói ra được cảm giác trong lòng là gì, chỉ biết có trăm vàn cảm xúc đang xen kẽ lẫn lộn.

Trong lúc cô lúng túng, xấu hổ nhất, ra mặt giúp đỡ cô, không phải là Trần Vĩnh Hải, mà lại chính là Khánh Minh.

“Cảm ơn cái gì chứ, mau mau ngồi xuống, để mọi người làm quen với cô, sau này cô cũng chính là một thành viên trong số chúng tôi.” Khánh Minh cầm li rượu mà đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh, vừa cười vừa nói.

Vừa ngồi một lúc, Tô Hồng Yên lắc lư ly rượu vang, đi tới trước mặt cô, trịnh thượng nhìn cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, giới thiệu một chút về cô cho mọi người cùng biết đi.”

“Đúng vậy, vợ của cậu chủ Vĩnh Hải, chúng tôi cũng rất hiếu kỳ.” Những người khác cũng đang chăm chú nhìn cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, những lời nói của những người này, mặc gì không có gì gọi là khó nghe.

Nhưng sự khinh miệt và coi thường trong ngữ khí lại bộc lộ rõ như vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh căng thẳng hai tay nắm chặt lấy ly rượu, tự cười chế giễu: “Tôi chẳng có gì tốt để giới thiệu cả, mọi người hẳn là đều biết tôi, chắc hẳn những việc làm trước kia của tôi mọi người đều nghe qua rồi…”

Trong góc phòng, nghe thấy những lời này, Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng cau hàng lông mày, nhưng lại không nói gì.

Tô Hồng Yên che miệng cười lên tiếng: “Chúng tôi có nghe nói rồi, chắc hẳn trong số chúng ta, từ tình nhân trở thành vợ hợp pháp thì chỉ có cô là người đầu tiên.”

Lời cô ấy vừa dứt, đột nhiên trong căn phòng vang lên tiếng cười lớn, tất cả đều mặc sức chế giễu cô.

“Hồng Yên, nói cái gì vậy.” Khánh Minh liếc mắt nhìn Tô Hồng Yên, để cô ta chú ý một chút, hẳn là Trần Vĩnh Hải vẫn đang ở trong này.

Thế nhưng Tô Hồng Yên lại không hề bận tâm, bĩu môi nói: “Tôi nói gì sao? Những gì tôi nói không phải là sự thật sao? Cô ta vốn dĩ là từ nhân tình mà trở thành vợ Trần Vĩnh Hải.”

“Cô nói rất đúng.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

Đáy ly và mặt bàn va chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.

m thanh này khiến cho toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại.

“Tôi đúng là từ nhân tình mà trở thành vợ Trần Vĩnh Hải, vậy còn cô Hồng Yên thì sao? Cô muốn trở thành vợ anh ấy, cô có làm được không.” Nguyễn Quỳnh Anh nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn Tô Hồng Yên.


Tô Hồng Yên sắc mặt trở nên cứng nhắc, lập tức đến trước mặt Trần Vĩnh Hải, chỉ vào Nguyễn Quỳnh Anh mà nói: “Anh Hải, anh xem cô ta nói gì kìa.”

Trần Vĩnh Hải liếc nhìn cô một cái, ngữ khí tỏ ra vẻ trách móc: “Được rồi, bớt nói vài câu đi.”

Nguyễn Quỳnh Anh giương mắt không thể hiểu được, dường như sự bảo vệ của anh dành cho Tô Hồng Yên đã làm cô kinh ngạc thật sự.

Nhưng mà rất nhanh, đôi mắt cô bình tĩnh trở lại, khóe miệng giật giật: “Được, tôi không nói nữa là được chứ gì.”

Cô nâng ly rượu vừa đặt xuống bàn, ngửa cổ một hơi uống hết, có chút khó chịu.

Cô chính là đang rất không thoải mái.

Rõ ràng là Tô Hồng Yên lấy cô ra làm trò đùa vậy mà anh lại kêu cô im miệng.

Hừ, cô còn cho rằng, thông qua mấy lần này, giữa cô và Tô Hồng Yên, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô đầu tiên, hóa ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.

“Quỳnh Anh, vẫn ổn chứ?” Khánh Minh nhấc chai rượu, cười nhẹ hỏi.

Nguyễn Quỳnh An đưa ly rượu qua: “Làm phiền rồi, rót tôi đầy ly.”

Trong mắt Khánh Minh lóe lên chút kinh ngạc, lập tức đưa ngón tay cái ra: “Nữ trung hào kiệt, được, tôi rót đầy cho cô.”

Nói rồi anh nhận ly rượu của cô, rót đầy.

Vừa rót được một nửa, một bàn tay lớn đột nhiên đưa ra che lấy miệng ly lại.

Rượu trong bình cũng như vậy mà rót vào mu bàn tay đôi bàn tay đó rồi chảy xuống bàn.

Khánh Minh thấy vậy, nhanh chóng dừng động tác rót rượu lại: “Trần Vĩnh Hải, cậu làm gì vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh và những người khác đều khó hiểu quay ra ra nhìn Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải không nói gì, cầm ly rượu đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Uống ít một chút, anh không muốn ôm em về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận