“Có chuyện gì vậy? Cô ấy do dự cái gì, tại sao cô ấy không trả lời?”
“Tôi không biết nữa.”
Những lời bàn tán trên khán đài cũng truyền đến tai Quỳnh Anh, khiến cô càng không thể trả lời.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng tràn đầy sự chế nhạo.
Cô đang do dự vì Hi Nhĩ Nam Hàn ư?
Cô muốn kết hôn với Hi Nhĩ Nam Hàn sao?
Quỳnh Anh im lặng một lúc lâu làm cuộc thảo luận sau đó càng trở nên gay gắt hơn.
Ngô Bảo Ngọc nghe không nổi nữa, không nhịn được thấp giọng phản bác: “Bọn họ thì biết cái gì. Cái gì mà Quỳnh Anh không muốn kết hôn với Trần Vĩnh Hải, rõ ràng không phải là Quỳnh Anh bị chứng sợ hãi tiền hôn nhân sao?”
“Sợ hãi tiền hôn nhân?” Trần Cận Phong ở bên cạnh cô hơi nhướng mày.
Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Ừ, trong phòng thay đồ vừa rồi, Quỳnh Anh chính là bị như vậy. Anh là bác sĩ tâm lý đáng lẽ phải nhìn ra chứ.”
“Hì hì.” Trần Cận Phong mỉm cười không trả lời, trên mắt kính lóe lên ánh sáng.
Ngô Bảo Ngọc không biết ý của anh ta là gì, cũng không thèm để ý tới, đưa tay lên miệng thầm thì: “Quỳnh Anh!”
May mắn thay, cô đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên nên Quỳnh Anh nghe rõ giọng nói của cô ấy.
Quỳnh Anh nhìn sang.
Ngô Bảo Ngọc nắm chặt tay, làm động tác cổ vũ: “Đừng sợ, cậu chỉ cần trả lời ba chữ “con đồng ý” là được, rất đơn giản!”
Đơn giản?
Quỳnh Anh mỉm cười khó khăn.
Trần Vĩnh Hải cũng nghe được lời Ngô Bảo Ngọc nói, mím môi nhìn Quỳnh Anh: “Em không muốn gả cho anh sao?”
“Không, tôi chỉ là...” Quỳnh Anh nhìn xuống, bó hoa trên tay suýt chút nữa đã bị cô xé nát.
“Chỉ là cái gì?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy giọng điệu không hài lòng của anh, Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Xin lỗi anh, em đang điều chỉnh lại tâm lý của mình.”
Cô hít một hơi thật sâu cố gắng tránh nghe cuộc thảo luận sau hoặc suy nghĩ về những gì bà Diệu Ngọc nói.
Cô không thể lừa dối chính mình, cô thực sự muốn kết hôn với Trần Vĩnh Hải.
Huống hồ hiện tại chỉ có bà ta nói rằng Trần Vĩnh Hải là kẻ giết bố cô, còn cụ thể chuyện này có đúng hay không thì tất cả vẫn chưa được xác nhận. Có lẽ cô có thể thử tin rằng Trần Vĩnh Hải không làm điều đó. Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, nhìn linh mục xin lỗi bằng tiếng Anh: “Thực xin lỗi, vừa rồi con có chút căng thẳng, người có thể hỏi lại được không?”
Vị linh mục mỉm cười trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Sau đó lại hỏi cô một lần nữa lời thề ban nãy.
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi trả lời: “Con đồng ý!”
Vị linh mục gật đầu hài lòng, sau đó lại hỏi Trần Vĩnh Hải.
Tuy nhiên, câu trả lời của Trần Vĩnh Hải lại khiến cả nhà thờ lặng đi, vẻ mặt ai cũng khó tin.
Chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Con không đồng ý!”
Cái gì?
Đồng tử Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Vĩnh Hải, không thể tin vào tai mình. Anh vừa nói, anh không đồng ý?
Khách mời trên khán đài cũng phản ứng, bàn luận còn sôi nổi hơn trước.
Tô Hồng Yên hưng phấn đứng lên: “Khánh Minh, anh có nghe thấy chưa? Chính anh Hải nói không đồng ý. Em đã nói rồi, Anh Hải đúng là một người ngây thơ, biết rõ ràng biết Nguyễn Quỳnh Anh đã phản bội anh ấy, làm sao anh ấy vẫn có thể cưới cô ta được. Thì ra vì anh ấy tung chiêu và làm Nguyễn Quỳnh Anh bẽ mặt trước công chúng.”
Khánh Minh không nói gì, anh ta nhìn hai người mới lên sân khấu với ánh mắt phức tạp, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Ở góc độ tình bạn, lẽ ra anh ta nên nói cho Trần Vĩnh Hải biết sự thật, nhưng ở góc độ tình yêu, anh ta lại chọn cách giấu giếm cho Tô Hồng Yên.
Chính anh là người có lỗi với Trần Vĩnh Hải và Quỳnh Anh.
“Tôi đi trước.” Khánh Minh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào ở lại đây, đứng dậy rời khỏi nhà thờ.
Tô Hồng Yên nhìn bóng lưng của anh ta, chế nhạo khinh thường.
Trên sân khấu, vị linh mục nhìn thấy tình huống này liền vội vàng bước ra trước những vị khách: “Cái này, các vị, trước tiên mọi người hãy im lặng một chút, phòng trường hợp chúng ta nghe nhầm chú rể nói “đồng ý” thì sao?”
Trần Vĩnh Hải quay mặt về phía khách mời, đút hai tay vào túi quần: “Mọi người không nghe nhầm đâu, câu trả lời của tôi là “không đồng ý”!”
Lúc này, toàn bộ nhà thờ trở nên sôi động, ánh đèn của các phương tiện truyền thông chính nháy liên tục, và ánh đèn flash gần như làm mờ hết những người có mặt.
Lúc trước Nguyễn Quỳnh Anh hay né tránh ánh đèn nhấp nháy, nhưng bây giờ, cô ấy không quan tâm đến những vật này, trong mắt chỉ có Trần Vĩnh Hải: “Tại sao?”
Cô rơi nước mắt nhìn anh tuyệt vọng.
Ngô Bảo Ngọc trên khán đài cũng lao lên, đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng của Nguyễn Quỳnh Anh, tức giận hét vào mặt Trần Vĩnh Hải: “Tên họ Trần kia, anh làm vậy là có ý gì? Anh là người muốn cưới Quỳnh Anh, nhưng bây giờ anh lại nói anh không đồng ý. Anh coi Quỳnh Anh là cái gì?”
Trần Vĩnh Hải thấp giọng cười, ý cười mỉa mai không giấu giếm: “Cô nên hỏi, cô ta coi tôi là cái gì mới phải?”
Ngô Bảo Ngọc nhìn anh, rồi lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Những người trên khán đài cũng tò mò theo dõi mọi chuyện.
Quỳnh Anh lắc đầu: “Trần Vĩnh Hải, anh nói rõ ra đi!”
“Được rồi, vì cô không biết xấu hổ, vậy tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Trần Vĩnh Hải chộp lấy chiếc micro bên cạnh và nói trống không: “Nguyễn Quỳnh Anh, bốn năm trước cô đã vứt bỏ đứa con của tôi vì Hi Nhĩ Nam Hàn, và bây giờ lại cố gắng giúp anh ta đánh cắp công nghệ năng lượng mới. Cô giả vờ yêu tôi để giảm sự phòng thủ của tôi và đánh cắp thông tin cốt lõi của tập đoàn Vĩnh Phát. Và thậm chí còn leo lên giường của Hi Nhĩ Nam Hàn..!”
”Đúng vậy, đây đều là chính miệng Hi Nhĩ Nam Hàn thừa nhận.” Tô Hồng Yên đi tới, đứng bên cạnh Trần Vĩnh Hải, đắc ý nhìn Quỳnh Anh.
Những người trên khán đài nghe những lời này, đặc biệt là những lời này là do Trần Vĩnh Hải và Hồng Yên nói ra, nên họ không chút do dự mà tin răm rắp.
Trong một thời gian ngắn, Quỳnh Anh trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người, mọi ánh mắt và lời nói ghê tởm đều biến thành những thanh kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm thẳng vào người cô.
Cô đánh rơi bó hoa trong tay, bịt chặt lỗ tai và hét lên: “Tôi không có, tôi không làm những điều này!”
“Cô không làm sao?” Tô Hồng Yên cười mỉa mai: “Lẽ nào anh Hải nói oan cho cô sao?
“Hiểu lầm rồi!” Ngô Bảo Ngọc đau khổ ôm Quỳnh Anh, ánh mắt nhìn Trần Vĩnh Hải đầy tức giận: “Anh nói oan cho cậu ấy còn ít sao? Anh không phải chỉ nghe từ một phía sao? Bây giờ anh nói cho tôi nghe, anh nói anh sẽ yêu thương Quỳnh Anh, nhưng những gì anh đang làm bây giờ gọi là tình yêu sao?”
“Tôi nghĩ tôi đã làm những thứ có thể làm rồi.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng lướt qua Ngô Bảo Ngọc, cuối cùng dán mắt vào khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Quỳnh Anh: “Quỳnh Anh, cô hãy nói cho tôi biết, những gì tôi làm vì cô chưa đủ sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngước mắt lên nhìn, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi: “Anh thực sự cho rằng tôi đã lấy trộm tài liệu mật và kỹ thuật công nghệ năng lượng mới của tập đoàn Vĩnh Phát sao?”
“Không có chứng cớ gì chẳng lẽ tôi đổ oan cho cô sao?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt cười buồn bã: “Có nghĩa là anh cũng không tin, tôi thật sự yêu anh sao?”
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên ánh nhìn lạnh lùng: “Cô chưa từng yêu tôi!”
Trái tim như bị dao đâm nặng nề, Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lòng bàn tay: “Thì ra là anh phủ quyết mọi chuyện của tôi. Vậy thì tôi sẽ hỏi anh một câu cuối cùng. Anh cố ý dùng đám cưới này để hạ nhục tôi, đúng không?”
“Cô vẫn không nhận ra sao?” Trước khi Trần Vĩnh Hải trả lời, Tô Hồng Yên đã vòng tay anh nói trước: “Cô đã phản bội anh Hải rồi, làm sao anh Hải còn có thể lấy cô nữa chứ!”
“Mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết, Nguyễn Quỳnh Anh chưa bao giờ phản bội người họ Trần này. Cô nói cô ấy ăn cắp thông tin của tập đoàn Vĩnh Hãi rồi trèo lên giường Hi Nhĩ Nam Hàn, vậy thì đưa chứng cứ ra đây.”
Ngô Bảo Ngọc tức giận chỉ vào mũi Hồng Yên, nói tiếp: “Không có bằng chứng thì sao các người lại nói như vậy được chứ? Tôi còn có thể nói là Hồng Yên cô đã làm những việc này. Dù sao thì cô cũng có khuôn mặt rất giống Quỳnh Anh, hoàn toàn có thể giả mạo cậu ấy!”