Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Ngô Bảo Ngọc vô tình nói ra sự thật, Tô Hồng Yên chợt thấy chột dạ, cô ta nhanh chóng trốn ở phía sau Trần Vĩnh Hải tủi thân nói: “Anh Hải...”

Trần Vĩnh Hải mặc kệ cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Hôn lễ hôm nay là thật trước khi cô phản bội tôi. Tôi thực sự rất muốn cưới cô, nhưng hiện tại đã bị cô tự tay phá hỏng rồi.”

“Tự tay?” Như nghe được một câu chuyện cười lớn, Nguyễn Quỳnh Anh cười đến chảy nước mắt.

Nhìn cô như thế này làm mọi người không thể không cau mày.

“Tôi thật ngốc, tôi thật sự là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới này!” Nguyễn Quỳnh Anh đấm vào ngực mình.

Hành động của cô làm cho Ngô Bảo Ngọc sửng sốt, vội vàng dừng tay cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, cậu làm sao vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng đẩy Ngô Bảo Ngọc ra, tiến lên một bước, trong khi mọi người đang nghi ngờ nhì, cô dừng lại trước mặt Trần Vĩnh Hải.

“Vì hôn lễ hôm nay mà mấy ngày nay anh đã vất vả rồi. Anh đã chịu đựng như vậy mà không để tôi biết, nhất định là anh rất mệt mỏi phải không?”

Sự giễu cợt trong lời nói của cô làm cho lông mày Trần Vĩnh Hải nhíu chặt: “Cô đang muốn nói gì vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, cô hít một hơi thật sâu, chứa đựng những giọt nước mắt không ngừng chảy ra: “Anh chưa bao giờ tin tôi, dù là bốn năm trước hay bây giờ, trong lòng anh, tôi vẫn luôn là kẻ phù phiếm tham lam, một người phụ nữ độc ác...”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tô Hồng Yên từ sau lưng Trần Vĩnh Hải thò đầu ra.

Ngô Bảo Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Im cái miệng chó của cô lại, ở đây không có chỗ cho cô nói!”

“Ngô Bảo Ngọc, cô...”

Tô Hồng Yên chưa kịp nói xong, Trần Vĩnh Hải đã đẩy đầu cô lại: “Thôi nào Tô Hồng Yên, e đừng nói nữa, để cô ta nói, tôi muốn nghe cô ta muốn nói gì!”

“Cô ta…” là ý chỉ Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đó không phải là nhẫn cưới mà là chiếc nhẫn mà Trần Vĩnh Hải đã cầu hôn cô.

Đã có lúc chiếc nhẫn này khiến cô hạnh phúc, thì bây giờ thật trớ trêu làm sao.

Cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra: “Ngay từ đầu tôi đã sai rồi. Đáng lẽ sau khi bị anh làm tổn thương một lần, tôi không nên trông mong thêm gì nữa để khiến anh đau khô thêm lần nữa. Ngô Bảo Ngọc và Trần Cận Phong đã nói đúng. Yêu một người thật sự là phải hết lòng tin tưởng đối phương, không nên làm tổn thương người kia, nhưng tôi ở đây cùng với anh, từ đầu đến cuối lại không thể trải qua được rồi.”

Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt cô hiện lên sự kiên định: “Bốn năm trước, tôi chọn chia tay anh vì không muốn kéo anh xuống. Sau đó đổi lại là câu vì lòng tham và sự phù phiếm từ miệng anh, thậm chí còn mang một tội danh hãm hại không rõ từ đâu. Rồi sau khi trở về nước, tôi lập tức nhận được mọi thương tổn. Anh ném tôi vào địa ngục, nhưng lại đưa tôi trở lại thiên đường...”

“Nguyễn Quỳnh Anh...” Ngô Bảo Ngọc nắm chặt cánh tay Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt đau khổ: “Cậu đừng nói nữa...”

Nguyễn Quỳnh Anh không nghe lời cô ấy, tiếp tục nói: “Tớ cứ tưởng hạnh phúc của mình đã đến rồi, nhưng ai ngờ mọi thứ chỉ là ảo ảnh, anh ta đổ tội ăn cắp dữ liệu của tập đoàn Vĩnh Phát cho tớ, thậm chí còn bị coi là đã trèo lên giường của một người đàn ông khác. Anh ta còn phủ nhận tình yêu tớ dành cho anh ta, tổ chức một đám cưới giả và khiến tôi phải xấu hổ!”

Cô từ từ đưa chiếc nhẫn lên trước mặt Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải liếc xuống, mím đôi môi mỏng: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói những lời này là có ý gì?”

Không biết tại sao, nhìn cô như thế này khiến anh rất bất an.

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói với anh, anh đã phủ nhận bốn năm tình cảm của tôi, bốn năm bỏ ra, bao gồm tất cả tôn nghiêm của tôi, vì vậy Trần Vĩnh Hải à, chúng ta đã kết thúc, thực sự kết thúc rồi!”

Sau khi nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh hờ hững buông tay ra, chiếc nhẫn trên tay rơi xuống đất lăn xuống chân Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải nhìn xuống chiếc nhẫn, đồng tử hơi giãn ra, trái tim cũng trở nên bối rối mãnh liệt.

Và câu nói “Chúng ta kết thúc rồi” của cô khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô có biết cô đang nói gì không?” Cảm xúc trong lòng không còn kìm nén được nữa, Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.

Đặc biệt là lời nói của anh ta gần như rít ra từ kẽ răng, cơn thịnh nộ ẩn chứa trong lời nói không thể che giấu được.

Đã kết thúc?

Cô có tư cách gì mà nói kết thúc rồi?

Cô phản bội anh như thế này mà anh chưa bao giờ nói những lời như vậy, vậy tại sao cô lại nói như vậy!

Không nói đến Trần Vĩnh Hải, ngay cả Ngô Bảo Ngọc và Tô Hồng Yên cũng vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh.

Những người ngoài cuộc có thể thấy rõ họ biết Nguyễn Quỳnh Anh yêu Trần Vĩnh Hải như thế nào, yêu đến nỗi đánh mất lòng tự tôn của bản thân, dù đã bị Trần Vĩnh Hải làm tổn thương nhưng cô vẫn khiêm tốn và chọn cách tha thứ.

Nhưng thật khó tin khi một người chú trọng tình cảm như vậy lại chủ động kết thúc mọi chuyện lúc này.

Về phần khách mời, họ không biết chuyện ân oán giữa Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh nên không phản ứng gay gắt về những gì đã xảy ra, họ chỉ biết cô dâu chủ động chia tay chú rể.

Chỉ có Trần Cận Phong là bình tĩnh từ đầu đến cuối, anh ta không đứng lên bênh vực Nguyễn Quỳnh Anh như Ngô Bảo Ngọc, cũng không nói một lời nào, thậm chí khi Trần Vĩnh Hải trả lời rằng anh ta không đồng ý thì anh vẫn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn. Anh ta không biểu lộ một chút ngạc nhiên nào, và có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, như thể anh ta biết điều gì sẽ xảy ra với đám cưới này ngay từ đầu.

“Tôi biết.” Nguyễn Quỳnh Anh xé tấm màn che trên đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Vĩnh Hải: “Tôi biết chính xác mình đang nói gì, Trần Vĩnh Hải, chúng ta kết thúc rồi, chúng ta thực sự kết thúc rồi!

Cô ấy lặp lại điều đó, và vẫn hét lớn.

Lần này, cô thật sự quyết định từ bỏ và không muốn yêu người đàn ông này nữa!

Cô yêu quá mệt, quá đau rồi!

Cô không dễ dàng từ bỏ mọi sự phòng thủ, quyết tâm yêu anh lần nữa, nhưng lại bị anh đâm rất đau. Cô không bao giờ muốn trải qua lần thứ ba nữa!

“Kết thúc sao?” Trần Vĩnh Hải cười khẩy nắm lấy tay Nguyễn Quỳnh Anh: “Nguyễn Quỳnh Anh, không đến lượt cô nói những lời như thế này!”

Nguyễn Quỳnh Anh không thèm nhìn anh, đột ngột rút tay về, sau đó buông khăn che mặt xuống, nhìn về phía khách mời phía dưới: “Ai ở đây nguyện ý gả cho tôi, bất kể bao nhiêu tuổi, chỉ cần ai đứng lên, tôi sẽ cưới người đó, kết thông gia với nhà họ Nguyễn ngay!”

Tất cả mọi người đều bị sốc khi nghe những lời này.

Trần Vĩnh Hải thậm chí còn nhướng thái dương, ủ rũ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, hận không thể bóp chết cô.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô làm thế này là đang trả đũa tôi sao?” Anh nghiến răng, thân thể run lên vì tức giận tột độ.

Khi anh tuyên bố anh không đồng ý, cô ta lập tức tái hôn với người khác trong đám cưới.

Đây không phải là trả thù là gì?

Làm sao cô ta dám, làm sao cô ta dám!

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn phớt lờ Trần Vĩnh Hải mà nhìn những người bên dưới lên tiếng lần nữa: “Những gì tôi nói vừa rồi là sự thật. Chỉ cần có người kết hôn với tôi, tôi sẽ đi cùng anh ấy ngay bây giờ.”

“Nguyễn Quỳnh Anh, cậu điên rồi à?” Ngô Bảo Ngọc cuối cùng đã hoàn hồn, xoay người xoay người lại.

Nguyễn Quỳnh Anh cười tuyệt vọng: “Tớ không điên, nhưng tớ sắp điên rồi.”

Cô đã bị Trần Vĩnh Hải công khai thoái hôn, và trễ nhất là ngày mai cả nước sẽ biết điều đó. Mọi người sẽ cười nhạo cô, thậm chí ảnh hưởng đến nhà họ Nguyễn.

Cô đã bị mất mặt trong đám cưới này, và hy vọng duy nhất của cô ấy bây giờ là có người đưa cô ấy ra khỏi đây, để cô có thể khôi phục lại một chút tôn nghiêm nực cười này.

Nhưng thật ra, cô biết rất rõ sẽ không có ai đứng ra dẫn cô đi, bởi vì bọn họ không dám đắc tội với Trần Vĩnh Hải, lúc này cô chỉ đang giãy dụa đến chết mà thôi.

“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi nghĩ cô điên rồi, cô có biết làm vậy là tát thẳng vào mặt Trần Vĩnh Hải không! Nói câu này sẽ có người cưới cô sao? Nằm mơ đi, ai mà không biết rằng cô là tình nhân của Trần Vĩnh Hải rồi, thử hỏi mọi người có mặt, có ai muốn cưới một cô nhân tình về không?” Tô Hồng Yên khinh thường nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui