Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Khi cô ta dứt lời, mọi người bên dưới cũng bày tỏ ý kiến của họ và nói rằng họ không đồng ý.

Là công ty hàng đầu ở Hà Nội, mà còn là người đứng đầu nhà họ Trần, những người có mặt ở đây đương nhiên không dám đắc tội.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô có nghe thấy không? Họ không đồng ý kìa.” Tô Hồng Yên cười, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi không nói gì.

Đúng lúc này, Trần Cận Phong đứng lên từ chỗ ngồi anh ta: “Ai nói không có ai đồng ý?”

Cái gì?

Mọi người đều nhìn anh ta!

Một số người suy đoán về danh tính của anh ta, và những người khác nói về sự to gan của anh ta, dám “phá nhà” ngay tại đám cưới của Trần Vĩnh Hải!

“Trần, Cận, Phong!” Trần Vĩnh Hải nhìn thấy Trần Cận Phong, đồng tử đột nhiên co rút lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, giống như tuyết rơi tháng sáu.

Trần Cận Phong hờ hững liếc anh một cái rồi mặc kệ, sau khi chỉnh lại bộ đồ trên người, anh ta đi thẳng đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh, dừng lại trước mặt cô.

“Xin lỗi Quỳnh Anh, bây giờ anh mới ra giúp em.” Trần Cận Phong cười với cô, sau đó nhẹ nhàng sắp xếp lại mái tóc rối tung bằng cách xé mạng che mặt của cô.

Sự dịu dàng của anh khiến trái tim bị vùi dập của Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng được an ủi, cô lắc đầu rơi nước mắt: “Không sao đâu, Trần Cận Phong, cảm ơn anh.”

“Cô gái ngốc!” Trần Cận Phong lau nước mắt cho cô.


Ngô Bảo Ngọc lúc này cũng hào hứng nhìn anh: “Bác sĩ Cận Phong, anh đến thật tốt quá.”

Trần Cận Phong cười gật đầu: “Tiếp theo cứ giao cho anh.”

Anh ta vừa nói, nụ cười vừa thu lại, thờ ơ nhìn Tô Hồng Yên, tức giận như muốn giết Trần Vĩnh Hải: “Chủ tịch Vĩnh Hải, chẳng phải trò hề này nên kết thúc sao?”

“Trần Cận Phong, đây không phải là việc của anh, chuyện này là chuyện giữa anh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh, anh không đủ tư cách để xen vào!” Tô Hồng Yên gạt đi sự kinh ngạc của mình, khuôn mặt méo mó nói.

Trần Cận Phong mặc kệ cô ta, chỉ chế nhạo Trần Vĩnh Hải: “Là một người đàn ông, tôi thực sự không thể chịu nổi cách trả thù kém cỏi của chủ tịch Trần. Thậm chí theo như anh nói, Nguyễn Quỳnh Anh đã làm điều gì đó có lỗi với anh. Anh trả thù không có gì sai, nhưng thủ đoạ báo thù của anh rất đáng khinh thường!”

“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ vậy.” Ngô Bảo Ngọc vội vàng đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc không nói, cúi đầu xuống, khó có thể nhìn ra vẻ mặt của cô lúc này, nhưng trên người cô vẫn luôn toát ra một bầu không khí trầm buồn.

Đôi mắt Trần Vĩnh Hải lướt qua Ngô Bảo Ngọc không chút cảm xúc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Trần Cận Phong: “Đê tiện? Vậy cô ta không đê tiện sao?”

Trần Vĩnh Hải chỉ vào Nguyễn Quỳnh Anh hét lên: “Vì Hi Nhĩ Nam Hàn mà cô ta có thể tàn nhẫn và để người khác tấn công tôi bốn năm trước. Bốn năm sau, cô ta giả vờ yêu tôi là để lấy lòng tin của tôi. Cô ta đánh cắp thông tin mật và công nghệ năng lượng của tập đoàn Vĩnh Phát. Vậy theo quan điểm của anh, hành động tàn ác này có cao cả không?”

“Tôi không có, tôi không làm những chuyện này, tại sao anh không tin tôi!” Nguyễn Quỳnh Anh cũng kích động hét lại.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô đầy suy sụp và tuyệt vọng.

Trần Vĩnh Hải chán ghét nhìn cô: “Cô luôn nói rằng mình chưa làm điều đó bao giờ, và cô luôn cảm thấy rằng tôi đã nói oan cho cô, vậy cô muốn tôi gọi cho Nam Hàn rồi cô mới thừa nhận không?”

“Được, anh gọi đi!” Nguyễn Quỳnh Anh rướn cổ nói.


Tô Hồng Yên kéo tay áo Trần Vĩnh Hải, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Hải, mấy ngày trước Nam Hàn đã trở về nước rồi.”

Trần Vĩnh Hải cau mày.

“Vì vậy cô Nguyễn Quỳnh Anh, không gọi được cho Nam Hàn rồi. Nhưng mà cô có gọi cũng không có tác dụng gì, cô nghĩ rằng anh ta sẽ giúp cô nói dối trước mặt anh Hải sao?” Tô Hồng Yên chế nhạo Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, ánh mắt nhanh chóng trở nên xám xịt.

Phải rồi, làm sao Nam Hàn có thể nói sự thật được.

Người này ngay từ đầu đã có ác ý lớn với cô.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy trước mắt có chút tối đi, thân thể lắc lư như bị đánh, cô ngã ngửa ra phía sau.

Trần Vĩnh Hải thấy vậy, ánh mắt anh khẩn trương và đưa tay ra, cố gắng giữ lấy cô.

Nhưng trên đường đi lại bị Tô Hồng Yên kéo lại.

Tô Hồng Yên lắc đầu với anh: “Anh Hải à, Nguyễn Quỳnh Anh đã đối xử với anh như vậy, anh đừng mềm lòng với cô ta!”

Nghe vậy, trong đầu Trần Vĩnh Hải lập tức hiện lên cảnh tượng Nguyễn Quỳnh Anh nằm cùng giường với Nam Hàn, lo lắng trong lòng anh đột nhiên biến mất, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.

Anh siết chặt bàn tay đang dang ra của mình thành nắm đấm, thu lại một cách nặng nề.


Nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng Tô Hồng Yên nhếch lên khó hiểu.

Trần Vĩnh Hải không chạy lại giúp Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng Trần Cận Phong lại rất lo lắng.

Khi Nguyễn Quỳnh Anh sắp chạm đất, anh bắt lấy tay cô, bấm vào nhân trung và sơ cứu đơn giản cho cô.

“Bác sĩ Cận Phong, Quỳnh Anh không sao chứ?” Ngô Bảo Ngọc vội vàng đến sắp khóc.

Trần Cận Phong không trả lời mà vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Quỳnh Anh.

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh ho vài lần và mở mắt trở lại, anh mới dừng lại và trả lời câu hỏi của Ngô Bảo Ngọc: “Không sao rồi.”

“Tốt quá rồi!” Ngô Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nước mắt vỡ òa thành nụ cười.

Nguyễn Quỳnh Anh thật sự không ngất xỉu, ý thức của cô vẫn luôn rất tỉnh táo, cô biết Trần Vĩnh Hải thờ ơ đứng đó, nhìn cô ngã xuống, cũng không có ý giúp cô một tay.

Cô cũng biết rằng trong tất cả mọi người khách mời, những người lo lắng cho cô nhất là Trần Cận Phong và Ngô Bảo Ngọc.

“Ngô Bảo Ngọc, Trần Cận Phong, cảm ơn hai người.” Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào vòng tay của Trần Cận Phong và cười rất yếu ớt.

Trần Cận Phong cởi áo khoác, khoác cho cô: “Được rồi, Quỳnh Anh, đừng nói nữa, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.”

“Đúng vậy, chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức. Ở đây có mùi rất hôi thối và tôi không muốn ở lại đây nữa.” Khi Ngô Bảo Ngọc nói thì ánh mắt cô ấy quét qua Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên.

Sao Tô Hồng Yên lại có thể không nghe thấy chứ? Mùi hôi thối trong miệng Ngô Bảo Ngọc có nghĩa là cô và Trần Vĩnh Hải, trong lòng cảm thấy tức giận, đang định đứng lên nói thì Trần Vĩnh Hải đã đưa tay lên ngăn lại.

“Anh muốn đưa cô ta ra khỏi đây?” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải giận dữ nhìn chằm chằm Trần Cận Phong, cố gắng không nhìn người phụ nữ đang ở trong tay anh.

Trần Cận Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh không nghe lời Nguyễn Quỳnh Anh nói sao? Chỉ cần có người muốn cưới cô ấy là anh có thể đi đăng ký kết hôn ngay, vì vậy Trần Vĩnh Hải à, tôi nên thực hiện lời hứa và đưa Nguyễn Quỳnh Anh đi đăng kí kết hôn.”


Câu “đăng kí kết hôn” đã kích thích Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, mạch máu đều trắng bệch: “Anh cho rằng mình có thể bước ra khỏi nhà thờ này?”

“Tại sao không thể ra ngoài?” Nguyễn Quỳnh Anh đột ngột nói.

Cô thoát ra khỏi vòng tay của Trần Cận Phong, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô đi đến cạnh bánh cưới, cầm con dao trên đĩa bên cạnh giơ lên.

Con dao này không phải là một con dao nhựa, mà là một con dao kim loại chính hiệu với lưỡi dao có màu bạc.

Hành động giơ dao đột ngột của cô khiến ai nấy đều thót tim.

Trần Vĩnh Hải giật nảy mình, tim anh chợt thắt lại, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, chế giễu: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô muốn dọa tôi là em sẽ tự sát sao?”

“Cứ coi là vậy đi.” Nguyễn Quỳnh Anh hờ hững đáp.

Ngô Bảo Ngọc sợ Nguyễn Quỳnh Anh làm mình bị thương nên nhanh chóng thuyết phục: “Nguyễn Quỳnh Anh, bỏ dao xuống!”

Tô Hồng Yên trầm mặc không nói, khóe miệng nở nụ cười có chút điên cuồng, cô háo hức muốn Nguyễn Quỳnh Anh tự sát nên tự nhiên sẽ không ngăn cản làm gì.

Còn có Trần Cận Phong, anh cũng không ngăn cản cô.

Trần Cận Phong đẩy cặp mắt kính phản quang, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.

“Vậy cô cho rằng mình có thể đe dọa tôi?” Trần Vĩnh Hải nói mỉa mai, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ.

Nguyễn Quỳnh Anh nâng cổ tay lên, đặt lưỡi dao vào cổ tay, lạnh lùng nói: “Tôi không biết có thể uy hiếp được anh hay không. Nếu anh không để chúng tôi đi, tôi nhất định sẽ chặt đứt nó!”

Nói xong, cô đẩy lưỡi dao xuống, lập tức trên cổ tay xuất hiện một vết máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận