Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ.

Ngô Bảo Ngọc hoảng hốt ôm đầu la lớn: “Nguyễn Quỳnh Anh, dừng lại!”

Nguyễn Quỳnh Anh không chút biểu cảm, cứ nhìn nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải.

Vì Trần Vĩnh Hải không đồng ý thả cô đi, nên cô nghĩ đến việc cắt cổ tay.

Trần Vĩnh Hải nhìn trân trân vào cổ tay Nguyễn Quỳnh Anh.

Vết máu mỏng tanh như cứa sâu vào mắt anh, khiến sắc mặt anh trở nên kinh khủng, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng và đáng sợ, giống như Tu-la đến từ địa ngục.

Cô làm thật!

Người phụ nữ này thực sự dám cắt đứt mạch máu!

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô muốn cùng anh ta đi đăng ký kết hôn đến như vậy sao?” Trần Vĩnh Hải chỉ vào Trần Cận Phong, đôi mắt anh đỏ ửng, trong đó quét qua một tia sáng không dễ nhận ra.

Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn Trần Cận Phong, sau đó mí mắt rủ xuống, chua xót đáp: “Đúng vậy, tôi muốn đi cùng anh ấy!”

“Nguyễn Quỳnh Anh...” Trần Cận Phong thấp giọng kêu lên.

Nguyễn Quỳnh Anh cười với anh ta: “Trần Cận Phong, anh nói là muốn lấy em, có thật vậy không?”

“Tất nhiên!” Trần Cận Phong gật đầu, rồi chìa tay về phía cô.

Nguyễn Quỳnh Anh gỡ con dao ra, nhưng không đặt nó xuống, thay vào đó, cô cầm nó trên tay, đi về phía Trần Cận Phong và đặt bàn tay còn lại vào lòng bàn tay anh ta.

Ngay trước mặt Trần Vĩnh Hải, Trần Cận Phong cúi đầu hôn lên mu bàn tay Nguyễn Quỳnh Anh.


“Nhìn thấy chưa tên họ Trần kia!” Ngô Bảo Ngọc sợ rằng thiên hạ vẫn chưa đủ loạn, cô hăng hái nhảy vào mỉa mai.”Không có anh, Nguyễn Quỳnh Anh sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, một người sẽ không làm tổn thương cô ấy, sẽ không khiến cô ấy xấu hổ. Một người đàn ông hết lòng tin tưởng cô ấy. Anh cút qua một bên đi. Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Cận Phong, chúng ta mau đi đăng ký kết hôn, nếu không để muộn cơ quan làm việc họ về hết.”

“Ừ.” Trần Cận Phong cười gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Nguyễn Quỳnh Anh, đi thôi.”

Nguyễn Quỳnh Anh im lặng trong chốc lát, khóe miệng run run: “Vâng...”

Ba người họ đi bộ ra cổng nhà thờ.

Móng tay Trần Vĩnh Hải cắm sâu đến nỗi làm rách cả lòng bàn tay, hai mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm tấm lưng Nguyễn Quỳnh Anh, rồi hét lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô dám rời đi, không sợ tôi làm gì tập đoàn Nguyễn Thị sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh khựng lại.

Nhìn thấy cô dừng lại, bóng đen trong mắt Trần Vĩnh Hải mờ đi.

Anh biết rằng Nguyễn Thị là điểm yếu của cô, và cô có thể làm mọi thứ cho Nguyễn Thị.

Chỉ cần cô không rời đi, không đi theo Trần Cận Phong.

Anh có thể không đối phó với Nguyễn Thị, cũng không cần quan tâm đến những thứ khác.

“Trần Vĩnh Hải, anh thật quá đáng khi lấy Nguyễn Thị ra uy hiếp cô ấy!” Ngô Bảo Ngọc quay đầu lại tức giận mắng Trần Vĩnh Hải.

Mặc dù Trần Cận Phong không nói gì nhưng lông mày của anh ta đã nhíu lại rất sâu.

Tô Hồng Yên cũng rất khó chịu, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Vĩnh Hải.

Ý của anh là gì?


Đã đến nước này rồi, anh vẫn đang suy nghĩ về việc giữ Nguyễn Quỳnh Anh bên mình sao?

Trần Vĩnh Hải hơi nâng cằm lên, dùng đôi con ngươi màu hổ phách nhìn Ngô Bảo Ngọc mà mặt không chút cảm xúc: “Vậy thì sao, không phải cô ta vừa rồi uy hiếp tôi sao?”

“Anh...” Ngô Bảo Ngọc chỉ vào anh muốn nói gì đó.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay cô: “Anh Vĩnh Hải, anh có thể đối phó với Nguyễn Thị, tôi không quan tâm nữa. Bảo Ngọc, Trần Cận Phong, chúng ta đi thôi.”

Cô kéo từng người một rồi tiếp tục đi về phía trước.

Ngay từ đầu, Nguyễn Thị được hồi sinh bởi tiền của Trần Vĩnh Hải, anh muốn phá thì cứ phá.

Phá sản không thành vấn đề, chỉ là trở lại điểm ban đầu mà thôi, ít nhất chuyện đó sẽ khiến Lê Diệu Ngọc không còn tiếp tục nhớ đến nữa.

Có lẽ, cô cũng có thể hoàn toàn thoải mái, dù sao cô cũng đã trả giá quá nhiều cho tập đoàn Nguyễn Thị, thể xác và tinh thần đã quá mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi một chút.

Nghe những lời của Nguyễn Quỳnh Anh, con ngươi của Trần Vĩnh Hải giãn ra, trong lòng trở nên bối rối, lại cảm thấy có chút thú vị: “Nguyễn Quỳnh Anh, ý cô là gì? Cô từ bỏ Nguyễn Thị sao?”

“Đúng, tôi từ bỏ, vậy nên anh Trần hãy cứ làm những gì anh muốn. Không phải anh cho rằng tôi đánh cắp thông tin quan trọng của tập đoàn Vĩnh Phát sao? Vậy thì tôi đền tập đoàn Nguyễn Thị cho anh đấy.”

Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại nhìn Trần Cận Phong với vẻ mặt hối lỗi: “Em xin lỗi anh Trần Cận Phong, lúc nãy em có nói, ai chịu lấy em thì em sẽ cho người ấy Nguyễn Thị, nhưng bây giờ có lẽ không được rồi...”

“Không sao cả.” Trần Cận Phong cúi đầu hôn lên trán cô: “Em còn đáng giá hơn Nguyễn Thị!”

“Wow, lãng mạn quá.” Ngô Bảo Ngọc ôm mặt cười.

Sau đó, cô ấy nở nụ cười khiêu khích Trần Vĩnh Hải: “Họ Trần kia nhìn thấy chưa? Anh không trân trọng Nguyễn Quỳnh Anh thì sẽ có người khác trân trọng, anh ấy à, cứ sống với người phụ nữ độc ác bên cạnh anh đi, ngọc trai mà anh xem như mắt cá, sau này cũng phải hối hận, lúc đó mọi thứ đã quá muộn rồi!”


Trần Vĩnh Hải không để ý đến lời chế giễu của Ngô Bảo Ngọc, vẻ mặt thất thần, trong mắt lập tức bối rối.

Vào lúc này, anh không thể hiểu tại sao cô lại từ bỏ Nguyễn Thị.

Anh biết cô quan tâm đến Nguyễn Thị như thế nào.

Nhưng bây giờ, cô từ bỏ nó và kết hôn với Trần Cận Phong...

“Chủ tịch Vĩnh Hải!” Một vệ sĩ hét lên.

Trần Vĩnh Hải định thần lại, gạt đi sự bối rối trong mắt, lạnh lùng nhìn qua.

Một số vệ sĩ đã chặn lối ra của nhà thờ và ngăn không cho ba người Nguyễn Quỳnh Anh rời đi.

Tên vệ sĩ vừa gọi Trần Vĩnh Hải hỏi lớn: “Chủ tịch Vĩnh Hải, có để cho bọn họ đi không ạ?”

Cánh môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mấp máy, anh vốn định nói không được.

Nhưng khi anh nhìn thấy con dao trên tay Nguyễn Quỳnh Anh và bàn tay cô đan chặt vào ngón tay Trần Cận Phong, ánh mắt anh dần dần kéo bão tố về.

Lúc trước thì có Hi Nhĩ Nam Hàn, và bây giờ lại có Trần Cận Phong.

Cô để hai người họ trong tim mình, nhưng lại không chịu cho anh một chút tình cảm nào, thậm chí hận không thể đem tất cả những gì thuộc về anh cho bọn họ!

Tô Hồng Yên nói đúng, một người phụ nữ như vậy hoàn toàn không đáng để anh yêu, càng không đáng nhận được sự mềm lòng của anh!

“Để họ đi!” Trần Vĩnh Hải nheo mắt, vẻ mặt u ám.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy trong lòng nhói đau, cắn chặt môi, vẻ đau đớn cuối cùng cũng biến thành nụ cười tự giễu.

Cô đang mong đợi điều gì?


Mong anh giữ cô lại?

Đám vệ sĩ đã lui ra sau và nhường đường cho bọn họ.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, hít một hơi thật sâu, cùng Trần Cận Phong và Ngô Bảo Ngọc bước ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi, đôi môi mỏng mím chặt của anh phảng phất vài phần băng giá.

Tô Hồng Yên tiến đến: “Trần Vĩnh Hải...”

Cô ta chưa kịp nói hết lời, Trần Vĩnh Hải đột nhiên quay người rồi hất tháp sâm panh xõa xuống nền nhà: “Cút đi, các người cút khỏi đây! Nếu có ai dám nói chuyện hôm nay hoặc lan truyền ra ngoài, tôi sẽ khiến người đó khuynh gia bại sản, cút hết đi!”

Mọi người rùng mình một cái, không dám ở lại lâu hơn, ai nấy nhanh chóng đứng dậy, vội vã rời đi.

Chỉ có Tô Hồng Yến ở lại, nhìn anh với vẻ mặt đầy quan tâm.

Trần Vĩnh Hải cởi cà vạt, bước lên bậc cấp và loạng choạng ngồi xuống, toàn thân phả ra làn khói u ám và đáng sợ.

“Trần Vĩnh Hải, anh không sao chứ?” Tô Hồng Yên đi tới, ngồi xuống trước mặt anh, thận trọng hỏi.

Trần Cận Phong thất thần nhìn cô ta: “Hồng Yên, tại sao cô ta lại phản bội anh, và tại sao cô ta lại có thể bỏ đi một cách dứt khoát như vậy?”

Tô Hồng Yên mí mắt rủ xuống, cố giấu đi cảm giác vui sướng trong đáy mắt, vờ thở dài đáp: “Có thể... Bởi vì cô ta không yêu anh.”

“Không yêu...” Trần Vĩnh Hải nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đúng vậy, bởi vì cô Nguyễn Quỳnh Anh không yêu anh, cô ta có thể phản bội anh và làm tổn thương anh. Nếu cô ta yêu anh, cô ta sẽ không nhẫn tâm làm vậy.”

Trần Vĩnh Hải cúi đầu cười giễu cợt: “Em nói xem tại sao cô ta không yêu anh? Anh làm cho cô ta nhiều thứ như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Tô Hồng Yên im lặng một lúc: “Chuyện này em không biết. Em chỉ biết là anh là người mềm lòng. Anh xem, anh thuê một đám báo chí đến đây, mục đích là muốn vạch trần việc làm xấu xa của Nguyễn Quỳnh Anh sau khi đám cưới kết thúc, nhưng cuối cùng anh lại ra lệnh cho họ không được phát tán tin tức ra ngoài...”

“Đây là lần cuối cùng!” Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận