Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Từ “sẽ không bao giờ” lặp đi lặp lại khiến Trần Vĩnh Hải thân thể cứng đờ, đồng tử đột nhiên co lại.

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, xem ra cô rất hận anh.

Nhưng không sao cả, cứ hận đi, cô càng hận anh thì kiếp này cô sẽ càng không bao giờ quên được anh.

Nghĩ đến đó, Trần Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, sau khi bình tĩnh lại tất cả cảm xúc, anh lạnh lùng mở cửa bước ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, đau lòng khóc.

Cô không thể hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như hiện tại, tại sao Trần Vĩnh Hải lại giết cha cô, kẻ thù giết cha mà cô đã cố gắng tìm kiếm luôn ở bên cạnh cô và được cô yêu sâu sắc.

Vì yêu anh, cô mất hết tôn nghiêm, trở nên hèn mọn và tầm thường, vì yêu anh, cô thân tàn ma dại.

Nhưng người đàn ông mà cô yêu đến tận xương tủy, có thể khiến cô từ bỏ tất cả đó lại giết chết người thân nhất của cô, thật là trớ trêu!

“A!” Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy chăn bông và hét lên khàn khàn.

Chưa bao giờ cô lại hận một ai đó đến vậy.

Cô hận sự vô cảm của Trần Vĩnh Hải, và cũng hận sự ngu ngốc của chính mình, cô đã từng bị tổn thương một lần, nhưng chỉ chút dịu dàng của anh, bất chấp lời khuyên của bạn bè, ngu ngốc đắm mình vào đó, và một lần nữa phải chịu kết cục bi thảm.

Cô thực sự biết sai rồi, ngay từ đầu cô không nên yêu người đàn ông này, nhưng đáng tiếc, cô không thể quay lại nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh buông tay ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, ánh mắt đầy tử khí, nhìn thật đáng sợ.

Lúc này, cửa phòng mở ra.


Người giúp việc bưng khay đi vào: “Cô Quỳnh Anh, đây là bữa trưa mà cậu chủ Vĩnh Hải nhờ chúng tôi mang tới.”

Nguyễn Quỳnh Anh tựa vào đầu giường, quay đầu nhìn hướng cửa sổ: “Tôi không ăn, mang đi.”

Người giúp việc không động đậy, đặt cơm trưa trên đầu giường, sau đó ở bên giường chờ: “Cô Quỳnh Anh, cậu chủ Vĩnh Hải nói, cô nhất định phải ăn, nếu không...”

“Nếu không thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại.

Người giúp việc cụp mắt xuống, cung kính đáp: “Nếu không cả đời này sẽ không cho cô ra ngoài.”

“Ồ, nói cứ như kiểu tôi ăn thì anh ta sẽ thả tôi ra ngoài vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh cười chế nhạo.

Cô giúp việc sợ hãi rụt cổ lại: “Cô Nguyễn Quỳnh Anh, cô vẫn nên ăn đi.”

Nói xong đưa đũa qua cho cô.

Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hất tay làm rơi đôi đũa xuống sàn.

Người giúp việc tái mặt vì sợ hãi: “Cô Quỳnh Anh...”

“Cút ra ngoài!” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ ra cửa.

Người giúp việc không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng thu dọn bát đũa trên sàn, lau sạch sẽ, đặt lên đầu giường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong phòng khách lầu một, nhìn thấy người giúp việc đang hoảng hốt đi ra khỏi thang máy, Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hỏi cô: “Mang cơm lên chưa?”

“Cậu chủ Vĩnh Hải!” Người giúp việc cúi đầu đi tới trước mặt Trần Vĩnh Hải: “Đã mang lên rồi, nhưng cô Nguyễn Quỳnh Anh không ăn...”


“Không ăn?” Trần Vĩnh Hải cau mày.

Người giúp việc gật đầu: “Vâng, tôi còn bị cô Nguyễn Quỳnh Anh đuổi xuống.”

“Cô ta vẫn còn ngang bướng!” Trần Vĩnh Hải giật giật khóe miệng, sau đó vẫy tay bảo người giúp việc rời đi.

Quản gia Hoàng rốt cuộc không nhịn được, chậm rãi nói: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cô Nguyễn Quỳnh Anh không ăn không được.”

“Chẳng có gì không được. Cô ta không ăn thì tôi còn có thể ép cô ta ăn được chắc?” Trần Vĩnh Hải nói, ánh mắt lấp lánh tia lửa.

Quản gia Hoàng thở dài một hơi: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu thực sự định nhốt cô Nguyễn Quỳnh Anh mãi sao?”

Trần Vĩnh Hải đôi mắt hơi trầm xuống, không nói lời nào.

Thực sự định nhốt Nguyễn Quỳnh Anh mãi?

Chắc chắn là không thể, nhưng bây giờ anh cũng sẽ không thả cô ra.

Chỉ cần cô ấy ra được ngoài, cô ấy nhất định sẽ đi tìm Trần Cận Phong, hoặc ra nước ngoài tìm Nam Hàn.

Thấy Trần Vĩnh Hải không lên tiếng, quản gia Hoàng lắc đầu bất lực: “Cậu chủ Vĩnh Hải, lý do cậu làm như vậy với cô Nguyễn Quỳnh Anh là vì cô Nguyễn Quỳnh Anh đã đánh cắp tư liệu mật của tập đoàn Vĩnh Phát, đúng không?”

Trần Vĩnh Hải khịt mũi, nhưng vẫn không lên tiếng.

Anh làm vậy với cô, không phải vì tư liệu mật bị đánh cắp, mà là vì cô giả vờ yêu anh và đùa giỡn với tình cảm của anh như bốn năm trước!

Quản gia Hoàng không biết suy nghĩ thực sự của Trần Vĩnh Hải là gì, ông ấy nghĩ mình đúng, đôi mắt già nua của ông nheo lại: “Thực ra, cậu chủ Vĩnh Hải, tôi nghĩ chuyện này rất kỳ lạ. Cô Nguyễn Quỳnh Anh hôm đó khi quay lại có đeo khẩu trang, lời nói và hành động của cô ấy cũng rất lạ. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại thì thấy có vấn đề. Giọng điệu và dáng đi của cô ấy hôm đó khác với mọi khi, giống như...!”


“Giống gì?” Trần Vĩnh Hải nhìn ông.

Quản gia Hoàng đang định mở miệng trả lời, một giọng nữ có chút lo lắng truyền đến từ hành lang: “Vĩnh Hải, em nghe nói anh nhốt cô Nguyễn Quỳnh Anh trong biệt thự?”

Tô Hồng Yên xách túi sải bước đi vào.

Quản gia Hoàng nhìn thấy cô ta liền nuốt hết những gì chưa nói lại, nhìn cô thật sâu.

Ánh mắt của ông không che giấu một chút nào, Tô Hồng Yên chú ý tới, mỉm cười nhìn qua: “Chú Hoàng, sao chú lại nhìn cháu như vậy?”

Quản gia Hoàng lập tức thu hồi ánh mắt, nhếch lên một nụ cười nhạt: “Không có gì, chỉ là thấy cô Tô xinh đẹp hơn rất nhiều. Nếu đứng cùng cô Nguyễn Quỳnh Anh, tôi thật sự không thể phân biệt được.”

Tô Nhan ánh mắt xẹt qua: “Thật sao, đúng là vinh hạnh cho cháu.”

“Đúng vậy, nếu không phải chúng ta biết nhau, tôi đã nghĩ hai người thực sự là một cặp song sinh.” Quản gia Hoàng cười nói.

Tô Hồng Yên nghịch nghịch mấy lọn tóc: “Chú Hoàng thật biết nói chuyện.”

“Cảm ơn cô Hồng Yên đã khen. Được rồi, cô và cậu chủ Vĩnh Hải nói chuyện đi. Tôi vào bếp pha trà.”

Nói xong, Quản gia Hoàng thu lại khuôn mặt tươi cười và đi vào bếp.

Tô Hồng Yên nhìn bóng lưng của ông, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng trong chốc lát, cô đã trở lại như bình thường.

Cô đi tới chỗ Trần Vĩnh Hải, ngồi xuống: “Vĩnh Hải, anh còn chưa trả lời em, có phải anh nhốt cô Quỳnh Anh trên lầu không?”

“Em nghe tin này từ đâu vậy?” Trần Vĩnh Hải nhìn vào mắt cô.

Tô Hồng Yên cắn rứt quay đầu đi: “Được rồi, em thừa nhận, em lo lắng cho anh, nên đã bảo người giúp việc truyền tin tức về anh cho em.”

“Người giúp việc nào?” Giọng Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, có chút giận dữ.


Tô Hồng Yên biết anh đang tức giận, vì vậy cô vội cúi đầu xuống: “Thực xin lỗi, Vĩnh Hải, em biết sai rồi, đừng tức giận, người giúp việc cũng là do em sai bảo, nếu anh đã hỏi thì chúng ta hãy nói về chuyện của cô Nguyễn Quỳnh Anh đi, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

“Chuyện này không liên quan đến em.” Trần Vĩnh Hải cầm lên cuốn tạp chí tài chính mà anh chưa đọc, lạnh lùng nói.

Tô Hồng Yên bĩu môi: “Còn không phải vì em lo lắng cho anh à, nghe nói anh còn đi đăng ký kết hôn với cô ấy rồi?”

Cô ta nhìn anh, đáy mắt sâu thẳm.

Trần Vĩnh Hải không nhận ra điều đó, lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Tô Hồng Yên tay ở bên hông đè chặt, trong lòng nổi sóng.

Anh vậy mà lại thừa nhận!

Anh rõ ràng biết Nguyễn Quỳnh Anh đã lên giường với người đàn ông khác, mặc dù anh không biết chuyện đó là giả, nhưng anh vẫn không bận tâm chút nào, còn cùng Nguyễn Quỳnh Anh đi đăng ký kết hôn!

Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?

Đầu Tô Hồng Yên sắp bị Trần Vĩnh Hải làm cho nổ tung nhưng cô phải cố gắng chịu đựng sự uất ức, nặn ra một nụ cười trên mặt: “Vĩnh Hải, tại sao anh còn cùng Nguyễn Quỳnh Anh đi đăng ký kết hôn, cô ta đã đối xử với anh như vậy rồi, còn cùng với Nam Hàn làm chuyện đó, anh không bận tâm sao?”

“Đây là việc của anh, em không phải lo!” Trần Vĩnh Hải ném tạp chí lên bàn cà phê, vẻ mặt ảm đạm.

Làm sao anh ta có thể không bận tâm, anh đã bận tâm đến mức hận không thể giết Nam Hàn.

Nhưng anh biết rằng cô yêu Hi Nhĩ Nam Hàn rất nhiều, và nếu anh giết anh ta, cô cũng có thể đi cùng anh.

Tô Hồng Yên cắn môi: “Nhưng Vĩnh Hải...”

Cô muốn nói gì đó, Trần Vĩnh Hải trực tiếp cắt ngang: “Được rồi, em về đi.”

Anh ra lệnh tiễn khách, sau đó đứng dậy và đi về phía thang máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận