Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Anh không chần chừ rời đi, Tô Hồng Yên cắn móng tay, vẻ mặt tức giận méo mó.

“Tức chết tôi rồi!” Tô Hồng Yên giậm chân.

Cô ta không thể hiểu tại sao, cô ta đã làm nhiều như vậy để ngăn Nguyễn Quỳnh Anh kết hôn với Trần Vĩnh Hải, cuối cùng hôn lễ cũng không thể tiếp tục, cô tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công, nhưng không ngờ rằng đã như vậy rồi mà Trần Vĩnh Hải vẫn cùng Nguyễn Quỳnh Anh đi đăng ký kết hôn khiến kế hoạch của cô thành công cốc.

Bây giờ họ đã trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp, với sự cố chấp của của Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh, nhất định sẽ không dễ dàng ly hôn.

Cho dù Nguyễn Quỳnh Anh muốn ly hôn, anh cũng sẽ không đồng ý, lâu ngày, hiểu lầm của họ không chừng sẽ được giải quyết, lúc đó tình cảm của họ sẽ lại như lúc trước, đến lúc đó, cô sẽ hoàn toàn không còn cơ hội rồi! Vì vậy nhất định phải chia rẽ hoàn toàn hai người này.

Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn: “Có rồi...”

Nếu muốn chia rẽ hai người họ, nhưng lại không thể ly hôn, vậy thì chỉ có thể ở góa thôi!

Vấn đề bây giờ là Nguyễn Quỳnh Anh bị Trần Vĩnh Hải nhốt trong phòng không ra được, muốn giết Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta phải nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn mới được.

Đảo mắt, Tô Hồng Yên đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên.

Khi màn đêm buông xuống, một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi từ trên bầu trời.

Trần Vĩnh Hải bước vào phòng, trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh.

Anh cau mày, bật đèn lên, căn phòng bỗng nhiên sáng bừng.

Trần Vĩnh Hải nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi gục đầu trên giường, trên người cô toát ra hơi thở u ám.

“Nguyễn Quỳnh Anh!” Anh lạnh lùng gọi cô.

Cơ thể người phụ nữ run lên một cái rồi nhanh chóng mất đi phản ứng.

Trần Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng đi tới, nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía đầu giường.


Trên đầu giường bữa tối đã nguội lạnh lâu, cô còn chưa thèm động vào.

Một cơn tức giận không kiềm chế được đột nhiên dâng lên trong lòng Trần Vĩnh Hải: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô lại không ăn sao?”

Buổi trưa cô không ăn, anh còn có thể hiểu rằng tâm trạng cô đang không tốt.

Nhưng thật không ngờ, buổi tối cô cũng không ăn.

Đang muốn tuyệt thực sao?

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không đáp lại, ngồi gục đầu ở đó, héo hon.

Trần Vĩnh Hải lo lắng bắt đưa tay nâng mặt cô lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại.

Trần Vĩnh Hải vỗ vỗ tay: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang uy hiếp tôi sao? Cô cho rằng cô không ăn thì tôi sẽ thả cô ra sao?”

Cô nhắm mắt lại là có ý gì?

Có phải là không muốn nhìn thấy anh không?

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không nói chuyện, cũng không mở mắt ra.

Trần Vĩnh Hải tức giận đến bật cười, thả tay ra, gọi điện thoại ra lệnh cho nhà bếp làm lại bữa tối, anh phải chính mắt nhìn thấy cô ăn.

Lần này Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, nhưng trong mắt lại tràn đầy màu xám chết chóc: “Cút!”

Giọng cô khàn khàn khó nghe, như thể cô vừa bước ra khỏi sa mạc mà rất lâu rồi không được uống nước.


Trần Vĩnh Hải nhíu mày, lúc đó anh mới biết, cả ngày hôm nay cô không chỉ không ăn mà còn không uống nước.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cậu muốn chơi trò tuyệt thực với tôi đúng không?” Trần Vĩnh Hải thực sự nổi điên, đôi mắt đỏ bừng.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn câu nói đó: “Cút!”

Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm, toàn thân tràn đầy khí lạnh: “Nguyễn Quỳnh Anh...”

“Cút đi!” Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hét lên.

Trần Vĩnh Hải giật mình trước sự kích động của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh yếu ớt giữ chặt chăn bông, thở gấp gáp: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy anh tôi cảm thấy buồn nôn, vì vậy phiền Cậu chủ Vĩnh Hải biến mất khỏi mắt tôi!”

Buồn nôn?

Đôi mắt Trần Vĩnh Hải hơi mở to, thâm sâu.

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy hai từ này từ miệng cô.

Trong khoảnh khắc, Trần Vĩnh Hải bị làm cho tức giận rồi, sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với sự phản kháng mạnh mẽ của cô, anh quay người rời đi.

Căn phòng lại trở nên im lặng, đôi vai của Nguyễn Quỳnh Anh cũng gục xuống, thất thần nhìn trần nhà, dở khóc dở cười.

Khi cô mệt mỏi khóc ngất trên giường, cửa phòng lại mở ra.


Cô khó khăn ngước mắt lên nhìn, thấy không phải Trần Vĩnh Hải mà là người giúp việc đưa đồ ăn vào ban ngày, cô mới thả lỏng cảnh giác.

“Cô Nguyễn Quỳnh Anh, đây là bữa tối mà Cậu chủ Vĩnh Hải yêu cầu chúng tôi mang tới.” Người giúp việc liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh thì thầm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, cười lạnh: “Mang đi!”

Người giúp việc im lặng, không nghe lời cô, mà thay bữa tối đã nguội lạnh trước đó bằng bữa tối mới.

Sau khi làm xong, người giúp việc đột nhiên cắn môi, lấy từ trong túi tạp dề ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, nhẹ nhàng đặt bàn tay đang run rẩy của mình dưới gối của Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh gần như đã ngủ say nên không nhận ra được điều này.

Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi phòng với bữa tối nguội lạnh.

Chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, Nguyễn Quỳnh Anh ngủ vô cùng trằn trọc, bên tai luôn có một giọng nói khàn khàn lặp lại: “Cô đi chết đi, đi chết đi...”

Giọng nói ấy như hình với bóng, khiến lòng người rợn cả tóc gáy.

Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng loại bỏ giọng nói ấy hết lần này đến lần khác, nhưng cho dù cô ấy bịt tai hay trùm gối lên đầu, giọng nói đó luôn lọt vào tai cô ấy, bảo cô ấy chết.

Nhưng cô đã bị kẹt sâu trong nó, làm cách nào cũng không thể tỉnh dậy.

Cho đến ngày hôm sau, người giúp việc lay cô ấy và đánh thức cô: “Cô Nguyễn Quỳnh Anh, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi à?”

Nguyễn Quỳnh Anh đói đến mức hai mắt đục ngầu, không còn sức lực, há hốc mồm hỏi: “Tôi bị sao vậy?”

Người giúp việc cụp mắt xuống: “Cô gặp ác mộng.”

“Phải rồi...” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại.

Cô quả thực đã gặp ác mộng, trong mơ cô đang ở trong không gian tối tăm, có một người đeo mặt nạ, mặc quần áo đen đi qua đi lại quanh cô, nói ‘cô đi chết đi’.

Giấc mơ này thật khủng khiếp!

“Cô Quỳnh Anh, ăn sáng thôi. Hôm qua cô đã không ăn chút nào rồi.” Người giúp việc bưng bát cháo lên, nhẹ giọng nói.


Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu: “Tôi ăn không vô.”

Cô thực sự không ăn được, cho dù bụng đói cồn cào, cô vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Người giúp việc thở dài, đặt cháo xuống rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Ngoài cửa, Trần Vĩnh Hải dựa vào bức tường lạnh lẽo hút thuốc, khói thuốc che mất nửa khuôn mặt khiến người ta khó nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.

“Cậu chủ Vĩnh Hải.” Người giúp việc kính cẩn nói.

Trần Vĩnh Hải dụi tàn thuốc: “Cô ấy vẫn không ăn?”

Người giúp việc lắc đầu: “Tôi nghĩ không phải cô Nguyễn Quỳnh Anh không muốn ăn, mà là cô ấy thực sự ăn không vô, có chút giống như chán ăn.”

Chán ăn...

Trần Vĩnh Hải hít sâu một hơi: “Tôi hiểu rồi, gọi bác sĩ tới, tiêm dinh dưỡng cho cô ấy.”

Nói rồi anh bước chân về phía thang máy.

Sau khi xuống lầu, Quản gia Hoàng chào hỏi anh: “Cậu chủ Vĩnh Hải, Trần Cận Phong đến rồi, muốn gặp cậu.”

“Anh ta đến làm gì?” Vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải trầm xuống.

Quản gia Hoàng bất lực thở dài: “Nói muốn đưa cô Nguyễn Quỳnh Anh đi.”

“Bảo anh ta cút!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra ba chữ.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đi ngay.”

Ông ấy đi khoảng nửa tiếng sau mới trở lại.

Khi quay lại, ông ấy cười khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận