Trần Vĩnh Hải vậy mà lại không đối phó với Nguyễn Thị, cũng không công bố mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ ra bên ngoài!
Rõ ràng lúc đó anh mời nhiều giới truyền thông như vậy, chẳng phải anh muốn mọi người biết chuyện cô “ăn cây táo rào cây sung” phản bội anh sao?
Nhưng anh lại không để giới truyền thông công khai, phải chăng anh còn có chiêu khác?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng cười lạnh một tiếng, đứng lên khỏi sô pha: “Chú Hoàng, tôi về phòng trước.”
Nói xong, cô đi về phía thang máy, bước chân trống rỗng.
Nhìn thấy cô không thể đi lại trơn tru vì quá yếu, quản gia Hoàng trong mắt hiện lên vài tia thương xót, vội vàng kêu người giúp việc đi theo cô kẻo cô bị ngã.
Mấy ngày sau, Nguyễn Quỳnh Anh càng ngày càng yếu, thậm chí tinh thần cũng có vài phần dị thường, hoặc là ném đồ đạc vô cớ, hoặc là đột nhiên gào thét, giống như điên cuồng, có khi khiến người ta không thể nhận ra.
Tình huống này rõ ràng là bất thường.
“Bác sĩ, cô Quỳnh Anh có chuyện gì vậy?” Quản gia Hoàng sốt sắng hỏi.
Trần Vĩnh Hải đứng một bên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa được tiêm thuốc an thần đã ngủ say trên giường.
Môi mỏng mím chặt, khuôn mặt vô cùng căng thẳng, trên tay còn cầm điếu thuốc nhưng không châm, hiển nhiên là đang lo lắng chuyện gì đó.
Bác sĩ tháo găng tay và thở dài đáp: “Tinh thần của cô Quỳnh Anh đã suy sụp. Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần càng sớm càng tốt để tiến hành trị liệu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cô ấy sẽ làm những điều khủng khiếp hơn, chẳng hạn như tự tử!”
Nghe đến đây, mọi người có mặt đều bàng hoàng.
Đồng tử của Trần Vĩnh Hải đột nhiên co lại to bằng đầu kim.
Tự tử?
Gạt điếu thuốc trong tay thành hai mảnh, Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm tay, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt không thể tin được.
Quản gia Hoàng run giọng hỏi: “Sao lại suy sụp tinh thần? Rõ ràng là mấy ngày trước vẫn còn tốt...”
“Vậy thì không rõ. Tinh thần của một người thông thường sẽ vì chịu đả kích từ bên ngoài mà xuất hiện vấn đề. Cô Nguyễn Quỳnh Anh bị trầm cảm nhẹ trước đó. Tinh thần của cô ấy dễ bị tổn thương hơn người thường. Về nguyên nhân, sau khi cô Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh táo, mọi người có thể hỏi lại.” Bác sĩ đề nghị.
Quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải, dùng mắt hỏi ý của anh.
Trần Vĩnh Hải nhéo nhéo lông mày: “Nhất định phải đưa vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Cũng không phải nhất định, chỉ cần có bác sĩ tâm lý giỏi thì ở nhà cũng vậy.” Bác sĩ đáp.
Trần Vĩnh Hải nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy thì cậu chủ Vĩnh Hải, tôi về trước. Tôi có để lại một ít thuốc an thần. Nếu tâm trạng của cô Nguyễn Quỳnh Anh lại tái phát như lúc nãy, tiêm cho cô ấy một liều. Nhưng không thể cứ tiêm mãi như vậy. Anh phải để bác sĩ tâm lý điều trị cho cô ấy càng sớm càng tốt!” Bác sĩ sắp xếp lại dụng cụ y tế vừa dặn dò.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải không đáp lại nhưng anh đã ghi nhớ trong lòng.
“Chú Hoàng, đưa bác sĩ ra ngoài.” Trần Vĩnh Hải xua tay.
Quản gia Hoàng gật đầu và dẫn bác sĩ ra ngoài.
Một lúc sau, quản gia Hoàng quay lại, ông ấy liếc nhìn gương mặt phờ phạc của Nguyễn Quỳnh Anh, cẩn thận hỏi: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu định tìm bác sĩ tâm lý nào?”
Trần Vĩnh Hải siết chặt bàn tay gầy gò lạnh lẽo của Nguyễn Quỳnh Anh, không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng đáp: “Sao, chú muốn tiến cử ai sao?”
“Đúng vậy, nhưng hẳn là cậu sẽ không đồng ý, là bác sĩ Cận Phong. Cậu ấy không chỉ là một nhà tâm lý học cao cấp hiếm có, mà còn là bạn tốt của cô Nguyễn Quỳnh Anh. Nếu để cậu ta đến, tôi nghĩ cô Nguyễn Quỳnh Anh sẽ dễ chấp nhận hơn.” Quản gia Hoàng đề xuất.
Bệnh nhân tâm thần và bác sĩ tâm lý đều phải lựa chọn lẫn nhau.
Nếu một bệnh nhân tâm thần không chấp nhận bác sĩ tâm lý đó thì dù bác sĩ tâm lý đó có giỏi đến đâu cũng không giúp được gì.
Trần Vĩnh Hải cũng biết điều này.
Nhưng vì biết rõ, anh lại càng không muốn để Trần Cận Phong tới.
Người đàn ông này còn suýt nữa đã kết hôn với Nguyễn Quỳnh Anh!
“Hà Nội không chỉ có anh ta là bác sĩ tâm lý cao cấp duy nhất!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng đứng lên nói.
Quản gia Hoàng mấp máy miệng nhưng cũng không nói gì.
Trần Vĩnh Hải liếc anh một cái: “Được rồi, chú đi liên hệ đi.”
“Vâng.” Quản gia Hoàng gật đầu và đi ra ngoài với điện thoại di động.
Trần Vĩnh Hải cúi xuống, đặt tay Nguyễn Quỳnh Anh xuống dưới chăn bông, một bên hỏi người giúp việc: “Mấy ngày nay có ai nói gì với cô ấy không?”
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên suy sụp tinh thần, anh tin rằng nhất định có vấn đề gì đó.
Khi người giúp việc nghe câu hỏi của Trần Vĩnh Hải, đầu cúi xuống thấp: “Không ạ...”
“Không có?” Trần Vĩnh Hải liếc mắt, hiển nhiên là không tin.
Người giúp việc hơi run và co người lại thật chặt: “Đúng vậy, thật sự không ai nói gì trước mặt cô Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng...”
“Nhưng sao?” Trần Vĩnh Hải cao giọng.
Người giúp việc cắn chặt môi!”Nhưng cô Nguyễn Quỳnh Anh tự nói một số điều kỳ lạ. Cô ấy nói rằng có người bảo cô ấy đi chết, đêm nào cũng bảo cô ấy đi chết, cô ấy thậm chí còn mơ thấy ai đó cầm dao và đuổi theo cô ấy, muốn giết cô ấy, còn nói nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ma..!”
Lại có chuyện như vậy!
Trần Vĩnh Hải sắc mặt u ám đáng sợ: “Sao cô không nói cho tôi biết!”
“Tôi... tôi muốn nói, nhưng cô Nguyễn Quỳnh Anh không cho phép, vì vậy...” Người giúp việc véo góc váy, sợ hãi khóc.
Trần Vĩnh Hải hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng: “Tính sổ với cô sau!”
Nói xong, anh ta vội vàng rời khỏi phòng, định đến phòng làm việc gọi điện hỏi xem việc Nguyễn Quỳnh Anh suy sụp tinh thần có liên quan gì đến những gì người giúp việc nói hay không.
Tuy nhiên, khi anh rời đi, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt có chút không đành lòng, lại lấy máy ghi âm từ trong túi ra, đặt dưới gối.
Đêm đó, Nguyễn Quỳnh Anh lại gặp chuyện.
Cô leo lên ban công, định nhảy xuống.
May mắn thay đúng lúc quản gia Hoàng mang thuốc lên, nhìn thấy và cứu cô kịp thời.
Nếu không, một khi cô nhảy xuống, với thể chất hiện tại, cho dù không chết cũng có thể tàn phế cả đời!
“Cô sao vậy? Không phải bảo cô trông chừng cô Nguyễn Quỳnh Anh sao?” Quản gia Hoàng gọi người giúp việc ra hành lang và giận dữ quở trách.
Người giúp việc rụt cổ lại: “Tôi cũng không ngờ, không nghĩ cô Nguyễn Quỳnh Anh lại đột nhiên...”
“Đủ rồi, thành thật nói cho tôi biết, lúc đó cô đang làm gì?” Quản gia Hoàng ngắt lời cô.
Người giúp việc sụt sịt: “Đi vệ sinh...”
Quản gia Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cô nên thấy may mắn vì lúc đó tôi đã ở đấy, nếu không cô Nguyễn Quỳnh Anh mà thực sự nhảy xuống, cô nhất định không sống nổi!”
Người giúp việc tái mặt.
Quản gia Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, phạt cô quỳ ở bên ngoài một tiếng.”
“Vâng.” Người giúp việc gật đầu, ngoan ngoãn quỳ bên ngoài biệt thự.
Quản gia Hoàng nhìn vào phòng rồi lắc đầu đi xuống lầu.
Cậu chủ Vĩnh Hải đã ra ngoài vào buổi chiều và vẫn chưa về, vẫn chưa biết chuyện cô Nguyễn Quỳnh Anh đã suýt nhảy lầu tự tử.
Nếu biết được thì không hiểu cậu chủ Vĩnh Hải sẽ điên cuồng như thế nào.
Nghĩ đến đây, quản gia Hoàng lại thở dài một hơi.
Anh không biết sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, rõ ràng là mối quan hệ giữa Cậu chủ Vĩnh Hải và cô Nguyễn Quỳnh Anh trước đây đã trở nên tốt đẹp rồi, nhưng đột nhiên lại biến thành như bây giờ, Cậu chủ Vĩnh Hải thậm chí còn nhốt cô Nguyễn Quỳnh Anh trong phòng.
Bây giờ cô Nguyễn Quỳnh Anh đang rối loạn tinh thần, Cậu chủ Vĩnh Hải là nguyên nhân lớn nhất, nhưng anh chỉ là quản gia, cũng không tiện nói gì.
Quản gia Hoàng thở dài, lẳng lặng đứng ở cửa biệt thự, chờ Trần Vĩnh Hải trở về.
Đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy xe của Trần Vĩnh Hải.
Sau khi kể với Trần Vĩnh Hải chuyện ban nãy, Trần Vĩnh Hải quả nhiên trở nên tâm tình bất ổn.
“Cô ấy suýt tự tử?” Trần Vĩnh Hải nhìn quản gia Hoàng với đôi mắt đỏ hoe.
Quản gia Hoàng áy náy cúi đầu: “Đúng vậy, không ai ngờ rằng cô Nguyễn Quỳnh Anh lại đột nhiên muốn nhảy lầu. Cũng may là tôi phát hiện kịp thời, nếu không...”
Anh không tiếp tục nói những lời sau đó, nhưng mọi người đều hiểu ý.
Trần Vĩnh Hải đột nhiên đau đầu: “Cô ấy bây giờ ở đâu?”