Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Trần Cận Phong cười nhạo nói: “Anh vẫn kiên trì tin tưởng đội tình báo đấy à, đội tình báo của anh sớm đã bị cài nội gián, nực cười hơn là anh vẫn chưa tra ra tên nội giám đấy là ai! Đến cuối cùng, ngươi chỉ tin vào chân tướng mà anh điều tra được chứ không chịu tin người phụ nữ của anh”

Trần Vĩnh Hải chột dạ, lùi về sau vài bước.

“Những gì mà ta điều tra được, tất cả đều là sự thật.”

Trần Cận Phong lấy tập văn kiện đưa cho Trần Vĩnh Hải nói: “Nếu anh vẫn không tin có thể tự mình đi xác minh. Được rồi, hiểu lầm của anh và Nguyễn Quỳnh Anh từ bốn năm trước ta đã điều tra rõ ràng, còn bây giờ ta chỉ nói về hiểu lầm gần đây. Anh nói Nguyễn Quỳnh Anh đánh cắp thông tin cốt lõi và công nghệ nguồn năng lượng mới. Đây là sai lầm!”

Trần Cận Phong cầm USB nói: “Trong đây có toàn bộ lời khai của Nam Hàn, hắn nói tư liệu không phải do Nguyễn Quỳnh Anh lấy cắp mà là một cô gái có dung mạo giống với Nguyễn Quỳnh Anh. Hắn nói dối anh vì mục đích giống với bốn năm trước, vì người đàn ông đeo khẩu trang kia không muốn anh và Nguyễn Quỳnh Anh làm lành với nhau, vì vậy mới cố ý làm như vậy.”

“Phẫu thuật thẩm mĩ?”

Trần Vĩnh Hải nghiến răng, lập tức nói “Chính là Nguyễn Trâm Anh??”

Trần Cận Phong mắt lóe lên: “Có thể là vậy, có điều cũng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là khi anh nhìn thấy tấm ảnh kia, tấm ảnh Nam Hàn ngủ cùng Nguyễn Quỳnh Anh chỉ là ảnh ghép. Y phục của Nguyễn Quỳnh Anh bị người phụ nữ kia hoán đổi, vì vậy trong ảnh Nguyễn Quỳnh Anh không mặc y phục”

Nghe đến đây, tâm can của Trần Vĩnh Hải như bị một nhát dao đâm vào, đau khổ tưởng chừng như không thở được, tay nắm chặt tập văn kiện.

“Tôi nói với anh những điều này chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho Nguyễn Quỳnh Anh. Bất luận là bốn năm trước hay hiện tại, cô ấy chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến ngươi, cô ấy từ đầu đến cuối hoàn toàn trong sạch. Tiếc thay, những tội danh này đều đổ lên đầu cô ấy, mà người gán những tội danh này cho cô ấy lại chính là anh!”

Trần Cận Phong chỉ vào lòng ngực của Trần Vĩnh Hải nói: “Nếu anh tin tưởng cô ấy thêm một chút, ít nhất cô ấy sẽ không bị tổn thương đến như vậy. Trần Vĩnh Hải, ngươi là tên nam nhân ghê tởm nhất mà ta từng gặp, ngươi căn bản không xứng được yêu. Anh nhớ rõ, Nguyễn Quỳnh Anh là do tự tay anh đánh mất!”

Dứt lời, Trần Cận Phong quay người, lên xe rời đi. Khói xe từng đợt phả vào mặt Trần Vĩnh Hải như một sự chế giễu.

Hắn ngẫm lại những việc mà bản thân đã làm với Nguyễn Quỳnh Anh, quả thật không thể kìm nén được nữa, trong lòng đau đớn tận cùng. Những lời vừa rồi như một gáo nước lạnh dội vào mặt hắn. Anh đau đớn ngã khụy xuống.


Quản gia Hoàng nghe thấy động tĩnh nên nhanh chóng ra xem, cảnh tượng này làm cho Quản gia Hoàng kinh sợ. Ông nhanh chóng dìu hắn vào nhà rồi gọi bác sĩ. Trần Vĩnh Hãi chẳng có chuyện gì, bác sĩ dặn dò nghĩ ngơi vài ngày là được. Đặc biệt là phải điều chỉnh lại trạng thái, nếu không sẽ xảy ra việc lớn.

Quản gia Hoàng thay quần áo bệnh nhân cho hắn, thở dài một tiếng rồi bước ra phòng bệnh.

Nguyễn tiểu thư sống chết chưa rõ, Cậu chủ Vĩnh Hải lại đổ bệnh. Rốt cuộc tất cả những việc này là tại sao?

Nửa đêm trời đổ mưa lớn.

Trần Vĩnh Hải vẫn hôn mê chưa tỉnh, Quản gia Hoàng ngồi bên cạnh đã lim dim mắt ngủ.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Một thân hình nhỏ bé bước vào, đến cạnh giường bệnh của Trần Vĩnh Hải.

Nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lại nhìn đến kim tim trên tay hắn, trong lòng nở một nụ cười hiểm ác.

Đúng là thế sự vô lường, mấy ngày trước, người nằm trên chiếc giường này là cô ấy, bây giờ đổi lại là anh ta.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ta, khóe môi động đậy nói nhỏ: “Nếu như tôi và anh chưa từng gặp gỡ thì tốt biết mấy!”

Như vậy cô sẽ không yêu hắn nhiều đến vậy, sẽ không vì anh mà chịu nhiều tổn thương.

Có thể cô sẽ yêu một người đàn ông khác, cũng có thể sẽ chết đi...

Không kể trường hợp nào, tất cả đều hạnh phúc hơn so với hiện tại.


Nói xong cô lau nhanh giọt nước mắt, kéo lại chăn cho hắn.

Đột nhiên, nút ấn tại giường bệnh kêu lên, dọa Nguyễn Quỳnh Anh một trận, cô nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

Trốn một góc trong nhà tắm, hai tay đan chặt vào nhau, căng thẳng đến mức nghe được cả nhịp tim, cô trấn tĩnh lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ có người đến mở cửa phát hiện ra cô.

Suy cho cùng, ai nấy đều nghĩ cô đã chết.

Cô cũng không biết mình đã ở trong phòng tắm bao lâu, chỉ đợi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh nào cô mới cắn chặt môi, mở cửa bước ra ngoài, rời khỏi phòng bệnh.

Giây phút cô đi qua giường bệnh, đột nhiên nghe thấy Trần Vĩnh Hải gọi tên cô: “Nguyễn Quỳnh Anh....đừng đi...”

Nguyễn Quỳnh Anh dừng chân. Cô bị phát hiện rồi sao?

Cô quay đầu nhìn người đàn ông trên giường bệnh, mắt hắn chớp giật, nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Cô mím môi, nhẹ nhàng rời đi

Anh không tỉnh dậy, chỉ là trong vô thức gọi tên cô mà thôi.

Thật nực cười!

Anh giết chết cô! Bây giờ còn không muốn để cô rời đi?


Nguyễn Quỳnh Anh đứng đối diện Trần Vĩnh Hải, trong mắt lóe lên tia oán hận.

Cô không thể quên được cách anh làm tổn thương cô một cách vô tâm và nhẫn tâm. Quên không được thời khắc hắn thừa nhận chính tay anh giết chết bố cô. Vẻ mặt nhẹ nhàng khi thốt ra những lời nói đó càng làm cô không quên được. Cô còn suýt bị chết đuối, từng trải qua những giây phút đấu tranh đau đớn tột cùng…

Tất cả những điều này là anh mang đến cho cô!

Nghĩ đến đây, sự thù hận đốt cháy lí trí của cô. Cô méo mặt bước đến chỗ giường hắn, muốn rút kim tiêm ra khỏi tay anh.

Nhưng khi chạm đến mu bàn tay lạnh giá của hắn cô như đột ngột thức tỉnh. Nhanh chóng thu tay về.

“Mình đang làm gì vậy?” Cô hoang mang tự hỏi mình.

Cô của ban nãy lại muốn giết chết anh!

Nguyễn Quỳnh Anh ban nãy đã tự dọa chính mình, nước mắt cô không ngừng được, từng dòng rơi xuống.

Cô biết, mình đã điên rồi!

Cô muốn báo thù! Muốn để người đàn ông này hứng chịu tất cả những đau khổ mà hắn đã gây cho cô.

Nhưng cô suýt chút nữa đã phạm sai lầm. Cho dù muốn báo thù cũng không nên dùng loại thủ đoạn này. Cô nên dựa vào pháp luật, để pháp luật đường đường chính chính trừng phạt hắn

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh trở lại, mắt nhìn hắn bình thản nói: “Trần Vĩnh Hải, đây là lần cuối tôi đến thăm anh. Từ nay về sau, tôi với anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Nói rồi quay lưng bước đi không quay đầu.

Bên ngoài bệnh viện!


Trần Cận Phong nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh bước ra, anh ta nhanh chóng mở cửa xuống xe, khoác cho cô chiếc áo khoác: “Ra rồi à!”

“Ừm!” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Trần Cận Phong xoa đầu cô nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ ở trong đấy lâu hơn chút nữa!”

“Với một người có mối thù giết bố em, thậm chí giết em, em có thể ở lại bao lâu?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ta đáp trả.

Trần Cận Phong mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi! Là anh lỡ lời! Có điều, em thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Phải, em đi với anh, cùng anh xuất ngoại, em muốn biến mình trở nên mạnh mẽ. Em muốn báo thù! Bất kể là Lê Diệu Ngọc hay Trần Vĩnh Hải, em đều phải báo thù!” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, lạnh lùng đáp trả.

Trần Cận Phong mắt sáng lên, nói: “Được, anh giúp em!”

“Cảm ơn!” Nguyễn Quỳnh Anh cởi bỏ áo khoác, cúi đầu nói cảm ơn Trần Cận Phong: “Anh đã cứu tôi, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn. Có điều, tại sao anh biết tôi bị vứt xuống sông?”

“Trùng hợp!” Trần Cận Phong xoay người, vừa mở cửa xe vừa giải thích: “Trần Vĩnh Hải cho người mời tôi đến để giúp em điều trị chứng rối loạn tâm lí. Anh chuẩn bị đến tìm em, kết quả vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy em bị hai người bắt đi.”

“Thì ra là vậy!” Nguyễn Quỳnh Anh rụt cổ, lặng lẽ đáp.

Trần Cận Phong mở máy sưởi, hỏi: “Đúng rồi Nguyễn Quỳnh Anh! Em làm sao biết được hai người đó là do Trần Vĩnh Hải phái đến? Chính là hai người muốn giết em đấy?”

“Là anh ấy đích thân nói” Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, nhẫn nhịn thống khổ nói ra.

Trần Cận Phong căm phẫn: “Như vậy em muốn báo thù là đúng rồi!”

Nguyễn Quỳnh Anh không đáp trả, một lúc sau cô mới hỏi: “Trần Cận Phong! Anh có thể giúp em quên đi tình yêu đối với Trần Vĩnh Hải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận