Không thấy phản ứng gì từ người phụ nữ, đôi mắt của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Anh cúi xuống, nhẹ giọng dịu dàng hỏi Trần Vũ Tinh: “Cháu không bị thương chứ?”
Trần Vũ Tinh ôm chân của Nguyễn Quỳnh Anh, cười dễ thương với Trần Vĩnh Hải: “Cảm ơn sự quan tâm của chú ạ, cháu không sao.”
Nghe vậy, trái tim thắt chặt của Trần Vĩnh Hải, cũng được thả lỏng: “Không sao thì tốt rồi.”
Anh đưa tay, ý muốn sờ đầu đứa trẻ.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức bế Trần Vũ Tinh lên, không cho anh chạm vào, thậm chí nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn anh, lấy điện thoại di động ra và gọi cảnh sát.
Tay Trần Vĩnh Hải cứng lại một cách lúng túng trong không khí một lúc lâu, sau đó mới nắm chặt tay thu trở về.
“Quỳnh Anh...” Anh muốn nói điều gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, lạnh lùng ngắt lời, sửa lại nói: “Anh Trần, tôi với anh có quen thân sao? Xin đừng gọi tôi như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, anh có thể gọi tôi là bà Nguyễn hoặc cô Quỳnh Anh, chính là không được tôi là Nguyễn Quỳnh Anh, tôi cảm thấy chán ghét nó!”
Nghe những gì cô nói, Trần Vĩnh Hải ngớ người, anh không khỏi nhớ tới năm năm trước, anh cũng từng nói những lời tương tự với cô, ‘Tên gọi A Trần này, cũng là tên gọi của tôi? '.
Khi đó, sự hờ hững của anh cũng giống như cô bây giờ.
Hóa ra bị người khác đối xử lạnh nhạt, mùi vị khó chịu như vậy sao?
“Quỳnh Anh, anh xin lỗi!” Trần Vĩnh Hải cúi đầu, giọng nói nặng nề xin lỗi.
Anh biết mình đã sai và anh cũng biết năm năm trước anh đã làm những điều tồi tệ như thế nào với cô, anh không thể tin rằng người làm những điều đó lại là mình.
Trong năm năm qua, anh đã hối hận về điều đó, hối hận tại sao anh không bằng lòng tin cô, tại sao anh lại để cô chịu thiệt thòi, tàn nhẫn với cô như vậy, và tại sao anh không bảo vệ tốt cho cô, vì vậy, anh mỗi ngày mỗi đêm hầu như đều bị sự hổ thẹn và hối hận trong lòng, dằn vặt đến không ngủ được, thậm chí từng nghĩ đến việc tự sát để đi cùng cô.
Nhưng anh vẫn nghiến răng sống tiếp, anh biết, cô rất quan tâm đến Nguyễn Thị, vậy nên anh không thể chết, anh muốn giúp cô, quản lý tốt Nguyễn Thị, đợi sau khi Nguyễn Thị mọc thành một cái cây cao chót vót, anh nhất định sẽ đi tìm cô, nhưng thật không ngờ rằng, cô chưa chết, cô đã trở về!
Nghĩ về điều này, ánh mắt Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh, như thể nếu không nhìn chằm chằm như thế, cô sẽ đột nhiên biến mất.
Ông trời đã mang cô quay về bên cạnh anh, lần này anh sẽ bù đắp tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, yêu thương cô thật tốt.
Bất luận cô muốn gì, anh đều sẽ cho cô, cho dù cô muốn nhà Trần, hay toàn bộ tập đoàn Vĩnh Phát, anh cũng sẽ dùng cả hai tay để dâng lên cho cô.
Anh nợ cô quá nhiều quá nhiều rồi!
“Xin lỗi?” Nguyễn Quỳnh Anh bị sốc trước lời xin lỗi đột ngột của Trần Vĩnh Hải.
Sau đó, cô vén mái tóc ngắn của mình lên, cười mỉa mai: “Anh Trần, tại sao anh lại nói lời xin lỗi với tôi? Anh có lỗi gì với tôi sao?”
Nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của cô, Trần Vĩnh Hải nắm lấy tay: “Năm năm trước, anh đã biết tất cả chân tướng rồi.”
“Hừ?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Trần Vĩnh Hải rủ mắt xuống, để cô không nhìn thấy sự tự trách trong mắt anh: “Anh biết, em không đính hôn với Nam Hàn, càng không có ăn cắp tài liệu nòng cốt và kỹ thuật năng lượng mới của Vĩnh Phát, là anh hiểu lầm em, Nguyễn Quỳnh Anh, anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không?”
Anh hỏi câu cuối cùng rất cẩn thận, nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác nhìn anh, sâu trong lòng, không những không có tí ti kích động nào, nếu có, chỉ có tràn đầy sự mỉa mai.
Xưa nay, người cẩn trọng, dè dặt luôn là cô nhưng thực sự bây giờ cô đã nhìn thấy điều đó ở trên người anh.
Thật là nực cười!
“Tại sao tôi phải tha thứ cho anh?” Nguyễn Quỳnh Anh đặt Trần Vũ Tinh xuống, lạnh lùng nói.
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mấp máy, anh không nói điều gì đó, nhưng cuối cùng những gì mình muốn nói lại không nói ra.
Phải, tại sao cô ấy phải tha thứ cho anh?
Người làm sai là anh, còn người chịu tổn thương là cô, tại sao phải tha thứ cho anh!
“Được rồi, anh Trần, tôi không biết anh đã tìm ra chân tướng ở đâu, nhưng đối với tôi mà nói, nó không còn ý nghĩa gì rồi.”
Nguyễn Quỳnh Anh chỉnh lại quần áo của con gái, lại nói: “Khi đó tôi từng muốn tìm lại sự trong sạch của mình, anh không cho tôi, bây giờ anh lại đưa nó cho tôi, nhưng tôi cũng không lấy làm lạ, vậy nên hãy thu lại cái dáng vẻ bù đắp sai lầm của anh đi, thật sự rất khó chịu!”
Nói xong, cô nắm tay con gái đi về phía trước.
Ở phía trước, xe cảnh sát đã đến, cô ấy cần xử lý vụ va chạm xe này.
Cũng may là không có va chạm đến người, xử lý cũng dễ dàng, ghi lại lời khai của mình, ký tên, sau đó để cho công ty bảo hiểm đến kéo xe là xong việc.
Sau khi xong việc, Nguyễn Quỳnh Anh định bắt xe trở về, nhưng Trần Vũ Tinh đột nhiên sờ lên chiếc bụng nhỏ của mình: “Mẹ, con đói rồi.”
“Đói rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
Trần Vũ Tinh gật gật đầu: “Vâng, con đói quá, con thật sự rất đói, đi không nổi rồi, mẹ ơi, chúng ta đi ăn thứ gì đi có được không?”
Cô bé lắc lắc cánh tay làm nũng với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười chạm vào chóp mũi của cô: “Con gái của mẹ diễn hay lắm, mẹ xem con chính là đang thèm ăn a.”
“Hehe.” Trần Vũ Tinh hé miệng cười, lộ ra một chiếc răng nhỏ bị khuyết.
Nguyễn Quỳnh Anh không có cách nào từ chối yêu cầu, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Trần Vĩnh Hải đột nhiên đề nghị: “Đến quảng trường Hoa Nam đi, ở đó có một nhà hàng dành cho trẻ con cũng khá ngon.”
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức lạnh đi: “Anh Trần, hai mẹ con chúng tôi đi đâu, không cần anh bận tâm, còn nữa, anh sao lại không đi đi?”
Trần Vĩnh Hải cười cười, không trả lời cô, mà chỉ cúi người nhìn Trần Vũ Tinh một cách cưng chiều: “Chúng ta đi nhà hàng dành cho thiếu nhi ăn có được không?”
“Được ạ.” Hai mắt Trần Vũ Tinh lập tức sáng ngời, vội vàng đi tới kéo ống tay áo của Nguyễn Quỳnh Anh: “Mẹ, chúng ta đến nhà hàng mà chú nói đi.’’
“Không được!” Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp bác bỏ.
Cô không muốn con gái tiếp xúc quá nhiều với Trần Vĩnh Hải.
“Nhưng mẹ ơi, con muốn đi.” Trần Vũ Tinh mím chặt cái miệng nhỏ, như sắp khóc.
Trần Vĩnh Hải đau lòng không thôi, đưa tay còn lại kéo cô: “Chú sẽ đưa cháu đến đó.”
Trần Vũ Tinh nhìn anh, có chút muốn gật đầu, nhưng lại lo lắng do dự nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Mẹ, có được không...”
“Quỳnh Anh, đưa con đi đi, đây không phải là một yêu cầu quá đáng, nếu em từ chối đứa trẻ, nó sẽ gây ra gánh nặng tâm lý không tốt cho đứa trẻ.” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lên sự bênh vực.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ta một cái nhìn không dằn lòng được, cuối cùng cũng đồng ý.
Giống như Trần Vĩnh Hải đã nói, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, cô sẽ không từ chối con.
Trẻ em có những suy nghĩ riêng, việc một mực từ chối, sẽ chỉ khiến chúng trở nên nổi loạn.
“Quá tốt tồi, cảm ơn mẹ, bé cưng yêu mẹ.” Trần Vũ Tinh vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, cười rất tươi.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa đầu nhỏ của nó: “Nhóc con, bánh ngọt ngày mai không có đâu nhé.”
“Không sao ạ, hôm nay con đã ăn hết hai miếng.” Trần Vũ Tinh đắc ý ngẩng đầu lên.
“Con!” Nguyễn Quỳnh Anh liền dở khóc dở cười, sau đó thu tay về: “Đi thôi, mẹ dẫn con đi gọi xe.”
“Lên xe của anh đi.” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt mong đợi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh từ chối một cách lạnh lùng: “Không cần.”
Trần Vĩnh Hải không thất vọng, cười nhẹ một tiếng, giống như vừa nãy, hỏi Trần Vũ Tinh: “Cháu có thích chú không?”
“Thích ạ!” Trần Vũ Tinh gật đầu.
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh chợt rủ xuống, mím môi có chút không vui.
Trần Vĩnh Hải không nhận thấy sự khác thường của cô, vẫn đang hỏi Trần Vũ Tinh: “Vậy ngồi xe của chú đi có được không?”
“Được ạ.” Trần Vũ Tinh lập tức đồng ý.
Trần Vĩnh Hải thành công dụ dỗ cô bé nhỏ, khóe miệng cong lên, anh kéo cánh tay nhỏ nhắn nhưng đầy thịt của cô bé: “Đi, chú sẽ đưa cháu đi.”
“Vậy còn mẹ thì sao ạ?” Trần Vũ Tinh ngoáy đầu lại liếc nhìn thấy sắc mặt đang tối sầm của Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải dứt khoát ôm cô bé lên: “Mẹ sẽ đi theo chúng ta thôi, cháu đừng lo lắng.”
Nói xong, anh tăng tốc độ đi của mình, đi đến bên cạnh xe.