Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Năm năm trước, từ chỗ của Trần Cận Phong, sau khi biết được chân tướng mọi việc, anh đều đổi hết tình báo từ trong ra ngoài tất cả thay bằng người được chọn.

“Vậy sao.” Nguyễn Quỳnh Anh gõ nhẹ ngón tay, có chút không vui: “Anh Trần gọi điện thoại đến chính là muốn nói với tôi những chuyện này sao? Nhưng tôi không có có hứng thú, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi ngừng lời, cô kéo điện thoại ra khỏi tai.

Trần Vĩnh Hải vội vàng gọi cô lại: “Đợi đã!”

“Còn có chuyện gì sao?” Để chiếc điện thoại lên trên bàn, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn đứa con gái trên chiếc sofa đối diện, nhạt lời hỏi.

Trần Vĩnh Hải trầm mặc mất hai giây: “Em đang ở tập đoàn Nguyễn Thị sao?”

“Vậy thì sao?”

“Anh tới tìm em!”

“Không cần đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt từ chối: “Đầu tiên anh không phải cổ đông của Nguyễn Thị, thứ hai anh không có bất cứ quan hệ gì với tôi, tôi dựa vào cái gì mà cho anh vào, dựa vào căn nhắc mấy năm nay của anh đối với Nguyễn Thị sao? Nếu như là như vậy, anh có thể dùng thủ đoạn, mang toàn bộ công lao về, tôi cũng không có gì để nói, dù sao đây cũng là sở trường của anh!”

Nghe những lời nói như súng bên tai, trong lòng Trần Vĩnh Hải cảm thấy rất khó chịu, anh nhíu mày: “Nguyễn Quỳnh Anh, em nói như vậy là có ý gì, em biết rõ anh sẽ không...”

“Tôi không biết!” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh: “Xin hỏi anh Trần, tôi nên biết cái gì, biết anh lòng dạ hẹp hòi, có ơn phải đáp hay là biết anh có bao nhiêu tuyệt tình, độc ác vậy?”

Nói xong những lời này, Nguyễn Quỳnh Anh vô cảm trực tiếp ngắt điện thoại, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

“Mẹ, mẹ không vui sao?” Trần Vũ Tinh bỏ đồ chơi trong tay xuống chạy qua.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi lưng ôm lấy con gái, ngồi xuống nói: “Cục cưng, mẹ nói con biết, đợi đến khi con trưởng thành rồi, ngàn vạn lần đừng dễ dàng yêu thương một người đàn ông, kể cả có yêu rồi, cũng đừng vì anh ta mà mất đi tất cả tôn nghiêm của bản thân, biết chưa?”

Trần Vũ Tinh đôi môi ngơ ngác hỏi lại: “Mẹ, cái gì gọi là yêu sâu đậm một người?”


“Con còn nhỏ, không hiểu được!” Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa đầu con gái, vuốt ve mái tóc con bé: “Tóm lại, con nhất định phải nhớ lời mẹ nói.”

Cô không muốn để con gái của mình, cũng giống như bản thân trước kia, cứ mù quáng yêu thương sâu đậm một người đàn ông, yêu đến mức không còn đường nào có thể thoát ra, cuối cùng đổi lại là những vết thương khắc sâu trong lòng.

“Dạ, con nhớ rồi.” Trần Vũ Tinh gật cái đầu nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, chạm trán vào trán của con gái: “Nhớ là tốt, được rồi, đi chơi đi, mẹ phải đi họp rồi, con ngoan ngoãn đợi mẹ ở văn phòng, đừng có chạy đi linh tinh, biết chưa?”

“Dạ dạ, con biết rồi!” Trần Vũ Tinh khua khua đôi tay nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh cười dịu dàng với con gái, cầm văn kiện trên bàn, bước ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng họp.

Sự xuất hiện của cô khiến cho cả phòng họp như nổi cơn dậy sóng.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn cô.

“Chủ tịch, cô không phải đã...” Giám đốc Nhân chỉ đôi tay đang run rẩy về phía Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt nhìn ông ta, cầm micro lên giải thích: “Mọi người đều cho rằng năm năm trước tôi đã chết rồi đúng không, thật ra đó đều là giả, năm năm trước vì phải độ ngột ra nước ngoài, đi quá vội, không có thông báo cho mọi người, ngay cả chủ tịch Trần của tập đoàn Vĩnh Phát cũng không biết chuyện này, cho nên anh ta cho rằng tôi đã chết rồi: “

“Là như vậy sao?” Có người không tin lên tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng lười giải thích thêm.

Cô đã giải thích rồi, người cũng đã ở đây, bọn họ tin hay không, cô đều không quan tâm.

“Được rồi bây giờ bắt đầu họp!” Gõ xuống bàn, Nguyễn Quỳnh Anh đưa ánh mắt nhìn một lượt rồi dừng lại ở bàn phía cuối, Lê Diệu Ngọc đang cúi đầu, không nhìn rõ đang có biểu cảm gì, rất nhanh thu lại ánh mắt.


Mọi người đều im lặng, ngồi im, bước vào trạng thái cuộc họp.

Cuộc họp này, diễn ra trong suốt ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Nguyễn Quỳnh Anh đang thu xếp đống văn kiện cuộc họp trên bàn, thì thư ký Diêm đẩy cửa bước vào: “Chủ tịch, bên ngoài có người của đồn cảnh sát tới.”

Đồn cảnh sát.

Mọi người trong phòng họp đều rất hiếu kỳ.

Chỉ có Lê Diệu Ngọc co người lại, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.

Hôm qua bà ta đã nghe Nguyễn Trâm Anh nói rồi, nói Nguyễn Quỳnh Anh trở về, trong tay còn cầm bằng chứng phạm tội của cô năm đó.

Bà ta không tin, cảm thấy Nguyễn Quỳnh Anh không thể nào có thể thu thập chứng cứ dễ như vậy.

Nhưng bây giờ người của đồn cảnh sát đến rồi, cô đột nhiên có chút không chắc chắn.

“Để họ vào đi.” Nguyễn Quỳnh Anh lên tiếng.

Thư ký Diêm gật đầu: “Dạ được.”

Khi anh ra ngoài mời cảnh sát vào, Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn Lê Diệu Ngọc, cười rồi nói với mọi người.

“Tin rằng các vị trong đây rất hiếu kỳ, người của đồn cảnh sát, tại sao hôm nay đột nhiên lại tới đây, thật ra điều này nên hỏi giám đốc Lê Diệu Ngọc của chúng ta, người của đồn cảnh sát, liệu có phải đặc biệt đến tìm bà ta không?”


Mọi người đều hướng nhìn sang Lê Diệu Ngọc.

Lê Diệu Ngọc bị nhìn tới mức cứng người, ngượng ngạo trả lời: “Liên quan gì tới tôi chứ?”

“Đương nhiên có, họ có thể là đến bắt bà, suy cho cùng một kẻ giết người như bà, không thể nào để tự do ung dung tự tại bên ngoài được!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh giọng.

Lời của cô vừa dứt, tất cả mọi người đều bị làm cho kinh ngạc.

“Tội phạm giết người?” Có người kinh ngạc lên tiếng.

Có một số người mơ hồ nhận thức, đoán ra là chuyện gì, đều lặng lẽ không lên tiếng, những người này, cơ bản đều là những cổ đông gắn bó lâu nhất với công ty, biết được chân tướng vụ việc vợ chủ tịch nhảy lầu tự sát năm đó.

Cho nên họ rất nhanh hiểu ra, đây chính là sự trả thù của Nguyễn Quỳnh Anh.

“Xin hỏi vị nào là Nguyễn Quỳnh Anh.” Hai nhân viên cảnh sát một nam một nữ bước vào theo sự hướng dẫn của thư ký Diêm.

Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay: “Là tôi.”

“Là cô báo án phải không?” Cảnh sát nam lấy ra quyển sổ ghi chép, một bên ghi chép một bên hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Là tôi, tôi báo án nói ở đây có tội phạm giết người, chính là vị đó.”

Cô chỉ về hướng Lê Diệu Ngọc.

Sắc mặt Lê Diệu Ngọc đã nhợt nhạt lại thêm nhợt hơn, bà ta nghiến răng không chịu thừa nhận: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói linh tinh, ai là tội phạm giết người chứ?”

Nguyễn Quỳnh Anh không quan tâm cô, nhìn vị cảnh sát nam: “Người bà ta giết chính là mẹ của tôi, vả lại năm năm trước bà ta còn cùng người tình mưu sát giết chết tôi, người đó các vị có lẽ biết, chính là Anh Hổ, năm năm trước đã nhận án tử hình, mà tôi khi đó còn báo án, đồn cảnh sát còn lưu lại báo án của tôi.”

Vị nam cảnh sát vừa nghe xong lời nói của cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Anh ta gập quyển sổ tay lại: “Mời cô đi với chúng tôi một chuyến.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.


Cảnh sát nam đi tới trước mặt Lê Diệu Ngọc, thái độ không tốt như ban nãy: “Bà cũng đi với chúng tôi một chuyến.”

Lê Diệu Ngọc lắc đầu lùi về sau: “Tôi không đi, tôi không giết người, tôi dựa vào cái gì mà đi theo mấy người chứ.”

“Bà có giết người hay không, không phải bà nói mà được, mà cần phải có chứng cứ, nếu như bà không giết người, chúng tôi sẽ thả bà ra, bây giờ bà cần phải đi theo chúng tôi.” Nói rồi, cảnh sát nam nhìn cảnh sát nữ mà ra ám hiệu.

Vị cảnh sát nữ cũng nhẹ nhàng hiểu ra, trực tiếp ra tay, còng tay Lê Diệu Ngọc lại.

Lê Diệu Ngọc la hét lớn trong phòng cũng không có tác dụng gì, bị nữ cảnh sát đè ra phòng họp.

Nguyễn Quỳnh Anh bây giờ mới lười mình đứng dậy, nhìn thư ký Diêm: “Thư ký Diêm, ở đây giao lại cho ông, còn có Vũ Tinh, cũng nhờ ông giúp tôi chăm sóc con bé một lát.”

“Cô yên tâm đi.” Thư ký Diêm gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh đương nhiên tin tưởng ông ấy, sau khi cười một cái, cùng cảnh sát đi về cục.

Trong cục cảnh sát, Nguyễn Quỳnh Anh lại báo án thêm lần nữa, nhưng lần báo án này là Nguyễn Trâm Anh.

Trong tay cô có bằng chứng Lê Diệu Ngọc năm đó cố ý ép mẹ cô phát điên, sau đó cho mẹ cô uống thuốc tâm thần, dẫn tới việc bà ấy nhảy lầu tự tử, cũng có chứng cứ Lê Diệu Ngọc cùng Anh Hổ âm mưu mưu sát cô, còn có chứng cứ Nguyễn Trâm Anh năm năm trước phái người bắt cóc cô.

Những bằng chứng này, đã đủ để đưa ra xét xử rồi.

Có điều thời gian mở phiên tòa phải đợi ba ngày sau.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nghe thấy mẹ con Lê Diệu Ngọc mắng chửi mình, không những không có chút tức giận nào, ngược lại trên mặt còn mang theo nét cười.

“Mắng đi, mắng càng độc ác, án phạt càng nặng!”

Nam cảnh sát đi tới bên sau cô, vô cùng cảm ơn cô Quỳnh Anh đã cung cấp cho chúng tôi những chứng cứ này, cô có thể đi rồi, phiên tòa ba ngày sau, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

“Được, làm phiền mọi người rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh thu lại ánh mắt đang nhìn phòng thẩm vấn, nở nụ cười cảm kích với anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận