“Cục cưng, đừng chạy lung tung, đợi mẹ nghe điện thoại.” Nguyễn Quỳnh Anh tay cầm điện thoại lắc lắc.
Trần Vũ Tinh gật đầu: “Mẹ nghe đi, con đứng ở đây, sẽ không chạy lung tung.”
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười, nghe điện thoại. Cuộc gọi đến từ Ngô Bảo Ngọc.
Ngay khi vừa bắt máy tiếng “Ợ” của Ngô Bảo Ngọc đã truyền thẳng đến tai Nguyễn Quỳnh Anh: “Nguyễn Quỳnh Anh, tớ buồn quá.”
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh bất giác chau mày.
Ngô Bảo Ngọc bật khóc: “Tại sao lại là anh ấy? tại sao là anh ấy?”
“Ai vậy? Nguyễn Quỳnh Anh cầm chắc điện thoại, sốt ruột hỏi: “Bảo Ngọc, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở Hoàng Kim Niên Hoa” Ngô Bảo Ngọc nức nở đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa thái dương nói: “Tớ biết rồi, đợi ở đó, tớ đến ngay.” Nói xong, không đợi Ngô Bảo Ngọc phản ứng, cô vội vã cúp điện thoại và cùng Vũ Tinh ròi khỏi nghĩa trang.
Trước hết, Nguyễn Quỳnh Anh đưa Vũ Tinh trờ lại khách sạn gọi thêm đồ ăn cho con bé. Sau đó lập tức đến quán bar Hoàng Kim Niên Hoa.
Ngô Bảo Ngọc đang ngủ gật trên mặt bàn thì bất giác có một bàn tay sờ soạng cô.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nguyễn Quỳnh Anh lông mày nhíu chặt, đặt mạnh chiếc túi xuống bàn, đuổi người đàn ông đó đi.
“Bảo Ngọc?” Nguyễn Quỳnh Anh đẩy người Ngô Bảo Ngọc.
Ngô Bảo Ngọc nghe thấy tiếng cô, ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô: “Quỳnh Anh, cậu tới rồi sao?”
“Hừ, nếu tớ mà không đến kịp, có lẽ cậu đã bị người ta ăn sạch rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nhìn cô ấy chằm chằm.
Ngô Bảo Ngọc cầm ly rượu chưa uống xong, uống một hơi cạn sạch: “Ăn sạch thì có làm sao? Dù sao anh ta cũng không quan tâm, sẽ không nhận ra tớ!”
“Cậu đang nói ai vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngô Bảo Ngọc liếc mắt một cái, tiến lại gần Nguyễn Quỳnh Anh, đập vào quầy rượu: “Chẳng phải là người đàn ông trên danh nghĩa hiện tại của cậu sao.”
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt trong chốc lát, sau đó rất nhanh phản ứng lại: “Cận Phong?”
Đột nhiên cô ấy nói nhớ lại những gì con gái nói tối hôm qua: “Dì Bảo Ngọc nói rằng bố và mẹ không kết hôn, dì ấy cũng không tính là kẻ thứ ba.”
Lúc đầu cô không hiểu câu này, nhưng bây giờ cô liền hiểu ra, đó là Ngô Bảo Ngọc đã yêu Trần Cận Phong?
“Đúng, là Cận Phong, Trần Cận Phong!” Ngô Bảo Ngọc say rượu cười như điên.
Nguyễn Quỳnh Anh phức tạp nhìn cô: “Từ khi nào vậy?”
“Hả?” Ngô Bảo Ngọc nhăn mũi không hiểu.
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài lặp lại: “Tớ hỏi cậu, cậu nảy sinh tình cảm với Cận Phong từ khi nào?”
Ngô Bảo Ngọc ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Rất lâu, rất lâu rồi...”
Đây là loại câu trả lời nào?
Ngô Bảo Ngọc quen Trần Cận Phong năm năm rồi. Năm năm trước, cô khá chắc rằng Ngô Bảo Ngọc không có tình cảm với Trần Cận Phong.
Nói cách khác, trong vòng năm năm tình cảm đã được sinh ra, căn bản không được coi là lâu.
Vừa nghĩ tới đó, Nguyễn Quỳnh Anh đã nghe thấy bên tai có tiếng thình thịch.
Cô sửng sốt, nhìn nhanh, có chút ngẩn người.
Bỗng thấy Ngô Bảo Ngọc đang nhắm mắt đập trán xuống mặt bàn kính của boong tàu, đã say khướt một cách vô thức.
“Thật là, cậu uống bao nhiêu rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh cười đau đầu.
Sau đó bất lực dựng Ngô Bảo Ngọc, đến quán bar trả phòng, trở về khách sạn.
“Mẹ, dì Ngô Bảo Ngọc bị sao vậy?” Thấy Nguyễn Quỳnh Anh trở lại, Hạt Đậu Nhỏ vội vàng chạy ra chào.
Nguyễn Quỳnh Anh dìu Ngô Bảo Ngọc đi về phòng, đồng thời cô trả lời Hạt Đậu Nhỏ: “Dì say rồi con, cục cưng có thể lấy giúp mẹ chiếc khăn tắm đó không?”
“Vâng.” Đứa bé đáp lại và chạy nhanh vào phòng tắm.
Nhìn thấy bóng lưng của cục cưng, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp và biết ơn trời đất.
Cô nghĩ rằng trong cuộc đời mình, cô sẽ thực sự không có con.
Không ngờ ông trời vẫn quan tâm đến co và khiến cô mang thai một cách kỳ diệu.
Hạt Đậu Nhỏ là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho cô.
Đưa Ngô Bảo Ngọc lên giường, Trần Vũ Tinh đưa khăn đến.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy, phát hiện chiếc khăn vẫn còn nóng, không khỏi cảm thấy Hạt Đậu Nhỏ rất hiểu chuyện.
“Con cứ tự nhiên chơi đi, tiện thể gọi điện cho bố hỏi tối nay bố có về không? Mẹ phải chăm sóc dì Ngô Bảo Ngọc, không thể rảnh tay.” Nguyễn Quỳnh Anh lau mặt cho Ngô Bảo Ngọc và nói nhỏ với Trần Vũ Tinh.
Trần Vũ Tinh bật đồng hồ điện thoại: “Con hiểu rồi, con sẽ gọi cho bố ngay bây giờ.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Hai phút sau, cô bé cúp máy: “Mẹ, bố nói tối nay bố không về, phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành.”
“Vậy sao.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi nâng cằm lên: “Vậy chúng ta không đợi bố nữa, mẹ dẫn con đi ăn cơm bên dưới.”
“Còn dì Bảo Ngọc thì sao?” Cô bé chỉ vào Ngô Bảo Ngọc đang ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn rồi cười nói: “Dì Ngô Bảo Ngọc ngủ rồi, chúng ta không quan tâm đến dì ấy nữa.”
“Vâng, không quan tâm đến dì ấy nữa!” Trần Vũ Tinh gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé chủ động kéo tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Hai mẹ con cùng nhau rời căn phòng và đến nhà hàng ở sảnh tầng dưới để ăn tối.
Ăn tối xong, đã chín giờ tối.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh tắm rửa sạch sẽ cho Hạt Đậu Nhỏ và đi tắm, sau khi đặt Hạt Đậu Nhỏ vào giấc ngủ, Ngô Bảo Ngọc tỉnh dậy một cách choáng váng.
“Đây là đâu, đau đầu quá?” Cô ấy ngồi dậy, trán lộ ra vẻ đau khổ.
Nguyễn Quỳnh Anh cười rót một ly nước cho cô: “Không hổ là cậu, uống nhiều rượu đến nỗi đau đầu!”
“Quỳnh Anh?” Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh rõ ràng, sửng sốt một giây, tâm tình cứng đờ: “Tại sao tớ lại ở đây với cậu?
“Chính cậu gọi điện thoại cho tớ, lại còn có mặt mũi để nói câu đấy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt nhìn cô ấy.
Ngô Bảo Ngọc vỗ má: “Tớ không nhớ được, không có ấn tượng gì cả.”
“Uống nhiều rượu quá.” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống bên giường: “Vậy thì cậu có nhớ, sau khi tớ đến quán bar đó, cậu đã nói gì không?
“Đến cả việc gọi điện cho cậu mà tớ cũng không nhớ, nên tớ cũng không nhớ mình đã nói gì.” Ngô Bảo Ngọc chán nản nhấp một ngụm nước.
Nguyễn Quỳnh Anh nâng cánh tay lên: “Xem ra cậu lúc đó rất say mà phun ra lời thật lòng!”
"Cái gì?” Ngô Bảo Ngọc vẻ mặt kỳ quái: “Sao tớ nghe không hiểu mô tê gì hết vậy? Rốt cuộc lúc đó tớ đã làm gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Không có chuyện gì, cậu gọi điện thoại nói với tớ rằng cậu đang buồn, sau đó tớ đến quán bar tìm cậu, sau khi tìm được cậu, cậu đã nói với tớ rằng cậu đã động lòng với Trần Cận Phong.”
Với một tiếng rắc.
Chiếc cốc trong tay Ngô Bảo Ngọc trực tiếp rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, nước trong cốc cũng làm ướt một mảng lớn tấm thảm.
Cô ấy nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt bối rối: “Cậu... cậu nói thật sao?”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Ngô Bảo Ngọc che mặt, xấu hổ nhìn người: “Thực xin lỗi...”
“Nói cho tớ biết tại sao cậu lại xin lỗi.” Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười.
Ngô Bảo Ngọc vùi đầu thật thấp: “Cận Phong hiện tại là người đàn ông trên danh nghĩa của cậu, mà tớ...”
Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ý cô ấy.
Cô ấy cảm thấy rất có lỗi khi yêu người đàn ông của bạn thân mình.
Ngay cả khi người đàn ông này chỉ trên danh nghĩa, cô ấy vẫn cảm thấy có lỗi.
Lắc đầu cười, Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh nói: “Chà, sở dĩ tớ cùng Cận Phong có quan hệ này là bởi vì Vũ Tinh đang ở trong nhà cần có bố, cho nên chúng tớ mới trở thành một đôi trên danh nghĩa, cậu không làm gì sai cả, ngoài điều đó ra, không có gì giữa tớ và Cận Phong. Không có vấn đề gì nếu cậu yêu anh ấy.”
Ngô Bảo Ngọc ngẩng đầu: “Nhưng tớ vẫn cảm thấy có lỗi.”
“Đồ ngốc!” Nguyễn Quỳnh Anh cười ôm trán: “Nói chuyện chút đi, cậu đã yêu Cận Phong, còn anh trai nhỏ của cậu thì sao? Cậu định từ bỏ à?”
Ngô Bảo Ngọc lắc đầu, đôi mắt lim dim: “Không phải, chính vì anh ấy là anh trai nhỏ của tớ nên tớ mới yêu anh ấy.”
“Cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh tròn mắt kinh ngạc.