Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Bảo Quốc nuốt nước bọt định rời đi, anh ta khó hiểu nhìn anh.

“Đi thông báo một chút, kết thúc hoàn toàn hợp tác với tập đoàn Tô Thị.” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng thành một vòng cung lạnh lùng.

Bảo Quốc sững sờ: “Toàn bộ?”

“Toàn bộ!” Năm đó, Tô Hồng Yên hai ba lần hành động nhằm vào Tập đoàn Nguyễn thị, anh không giúp trả thù mà chỉ cảnh cáo bằng miệng với Tô Hồng Yên cùng Tập đoàn Tô thị.

Nhưng bây giờ, anh chợt cảm thấy hồi đó mình thật ngu xuẩn biết bao.

Người phụ nữ anh yêu không bênh vực, mà lại đi bảo vệ người khác, nhưng bây giờ anh sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.

“Vâng.” Bảo Quốc đứng thẳng người đáp, sau đó do dự hỏi lại: “Trần Vĩnh Hải, còn chuyện gì khác căn dặn không?

“Bên Tập đoàn An Khánh…” Trần Vĩnh Hải sờ sờ ngón tay cái “Tôi nhớ gần đây Khánh Minh gần đây coi trọng một ngọn núi, chuẩn bị mở phát triển thành một điểm du lịch đúng không?”

“Đúng vậy, ngọn núi đó đã tham gia đấu thầu rồi.” Sau khi suy nghĩ xong, Bảo Quốc gật đầu.

Trần Vĩnh Hải khẽ mở môi: “Vậy thì Tập đoàn Vĩnh Phát của chúng ta cũng sẽ tham gia đấu thầu, mua quyền sử dụng ngọn núi kia.”

Không quan tâm việc Khánh Minh từ nhỏ đã là anh em tốt, chỉ cần anh ta giúp đỡ Tô Hồng Yên hại Quỳnh Anh, anh đều không thể tha thứ cho anh ta.

“Nhưng anh Trần Vĩnh Hải, sản nghiệp của tập đoàn Vĩnh Phát của chúng ta không liên quan đến du lịch và bất động sản. Mua nó có ích lợi gì?” Bảo Quốc khẽ lẩm bẩm.

Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn anh ta: “Xây biệt thự.”

Phong cảnh nơi đó thật tốt, anh cũng xem qua, vừa vặn xây một biệt thự ở nửa núi tặng cho Quỳnh Anh.

Bảo Quốc đột nhiên không có gì để nói: “Được, tôi hiểu.”


Nói xong, Bảo Quốc xoay người đi ra ngoài.

Sau khi rời đi, Trần Vĩnh Hải cầm điện thoại di động lên, tìm ra số điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh, suy nghĩ vài giây sau, anh bấm số gọi.

Khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận được cuộc gọi của anh, cô đang trên taxi, con gái đã ngủ trên đùi cô.

Cô hạ giọng, sốt ruột hỏi: “Anh Trần, xin hỏi có chuyện gì?”

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn cùng lời nói xa lánh của cô khiến Trần Vĩnh Hải cảm thấy trong lòng có chút đau nhói, làm anh theo bản năng nhớ những gì Trần Cận Phong đã nói.

Quỳnh Anh của anh đã không yêu anh nữa!

Cầm chặt điện thoại, Trần Vĩnh Hải nghiêm nghị nói: “Quỳnh Anh, gặp mặt đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Muốn nói gì thì cứ nói qua điện thoại, không cần gặp mặt mới nói được.” Nguyễn Quỳnh Anh cong môi.

Ý của cô đã quá rõ ràng rồi, tức là từ chối.

Trần Vĩnh Hải dựa lưng vào ghế: “Anh không thể nói rõ ràng qua điện thoại.”

“Vậy thì đừng nói.” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt: “Dù sao tôi cũng không muốn nghe.

Trần Vĩnh Hải bị cô làm cho nghẹn ngào, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười.

Tính tình của cô không chỉ mạnh mẽ hơn, mà còn có một chút vị cay của ớt.

“Anh đang cười cái gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày khó chịu trước tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

Thật là không giải thích được, có gì buồn cười.


”Không có gì.” Trần Vĩnh Hải chỉ tay lên bàn và gõ nhẹ.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉnh lại tóc trên mặt con gái: “Nếu đã không có chuyện gì, vậy tôi sẽ cúp máy.”

“Chờ đã.” Trần Vĩnh Hải ngăn cô lại, hỏi khi anh nghe thấy tiếng còi xe ở bên cạnh: “Bây giờ em đang ở bên ngoài à?

“Thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cáu kỉnh đáp.

Lúc này đang kẹt xe.

“Vậy bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ tìm em.” Trần Vĩnh Hải đứng dậy khỏi vị trí của mình.

Nguyễn Quỳnh Anh sốt ruột nhắm mắt lại: “Tôi nói không cần, chúng ta không có gì để nói.”

Rốt cuộc, cô ấy lấy điện thoại trên tai chuẩn bị cúp máy.

Tuy nhiên, khi ngón tay thả xuống trên màn hình, cô chợt nhớ ra điều gì đó, đưa điện thoại lại gần tai: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nhắc nhở anh Trần một chút.”

Trần Vĩnh Hải cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, nhưng không có biểu hiện ra trên mặt: “Em cứ nói.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng.

Giống như một lời thì thầm giữa những cặp tình nhân, để cho Nguyễn Quỳnh Anh có cảm giác như anh đang ghé vào tai cô, thổi hơi ấm cho cô.

Cô khó chịu rụt cổ, dái tai có chút đỏ lên, ngay cả nhịp tim cũng đột ngột nhảy lên.


Cảm giác mất kiểm soát này khiến mắt cô hơi bối rối.

Cô vội vàng dùng một tay ấn vào trái tim mình, hít thở sâu hai hơi, trấn tĩnh lại bản thân, không muốn khiến bản thân trở nên xa lạ như vậy.

Thậm chí có một giọng nói trong lòng nói với cô rằng nếu không kìm chế được cảm giác kỳ lạ này, cô sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh bóp đùi, giọng không tốt nói: “Tôi muốn nhờ anh Trần coi chừng người phụ nữ của mình, đừng để cô ta đến quấy rầy nữa.”

Người phụ nữ của mình?

“Quỳnh Anh, em đang nói cái gì vậy?” Trần Vĩnh Hải nghe xong như rơi vào trong sương mù.

Anh không có người phụ nữ nào khác ngoài cô?

“Anh Trần, anh đang cố ý hỏi tôi sao? Tô Hồng Yên bây giờ không phải là người phụ nữ của anh sao?” Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo.

Trần Vĩnh Hải giật mình, sau đó nghiêm túc giải thích: “Không, anh không liên quan gì đến cô ta.”

“Đừng đùa với tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh chắc là dành cho cô ta. Cô ta đã yêu anh nhiều năm như vậy, anh cũng nên cảm động.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ngoài cửa kính xe, cô nói một cách trống rỗng.

Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mấp máy: “Không, anh không yêu cô ta. Người anh yêu luôn là em. Chiếc nhẫn đó là dành cho em. Đó là nhẫn cưới của chúng ta trong đám cưới.”

Chắc chắn Quỳnh Anh đã biết Tô Hồng Yên có tâm tư đối với anh.

Nhưng anh nhưng hoàn toàn không nhìn ra.

“Nhẫn cưới?” Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ, sau đó nét mặt thay đổi, tràn đầy tức giận: “Anh Trần, anh đang nhắc nhở tôi rằng tôi đã xấu hổ như thế nào trong đám cưới đó?

Lễ cưới? Nhẫn cưới?

Tất cả chỉ là một sự sỉ nhục vô lý!

Nghe câu hỏi đầy tức giận của người phụ nữ, Trần Vĩnh Hải lấy lòng, cụp mắt xuống: “Đám cưới đó là lỗi của anh.”


Chính sự thiếu tin tưởng của anh đã tự tay phá hỏng đám cưới.

Trần Cận Phong năm đó đã nói đúng, nếu anh tin tưởng cô một chút thì bây giờ đáng lẽ họ phải là một cặp đôi yêu nhau nồng thắm, Vũ Tinh sẽ không phải là con gái của Trần Cận Phong mà là của Trần Vĩnh Hải anh đây.

Thật ra, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu tại sao ban đầu anh lại cốc chấp như vậy, không muốn tin cô, ngay cả người phụ nữ anh yêu, anh cũng không muốn tin tưởng, anh không thể ngờ rằng mình lại là người được người ngoài ca tụng, sắc sảo, là một thần đồng kinh doanh, nhưng ký ức trong tâm trí anh lại cho chính anh biết những tội lỗi kia đúng là do anh gây ra.

“Được rồi, không cần nói nhiều thêm nữa, cũng chỉ sẽ để cho tôi cảm thấy chán ghét mà thôi, tóm lại anh đem Tô Hồng Yên coi chừng, đừng để cho cô ta thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi và Vũ Tinh, nếu như Vũ Tinh xảy ra chuyện gì, tôi trước tiên sẽ không tha cho cô ta.”

Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt lạnh lẻo cúp điện thoại.

Con gái nhưng vào lúc này, mở mắt: “Mẹ, có phải là bố không?”

“Con nên gọi là chú.” Nguyễn Quỳnh Anh sửa lại.

Trần Vũ Tinh lắc đầu: “Không, con chỉ gọi bố trước mặt mẹ, còn lúc ở cùng bố và bố Trần Cận Phong con sẽ gọi chú ấy là chú.”

Nguyễn Quỳnh Anh đỡ con gái dậy: “Đồ vô ơn này, bố sẽ giận biết bao nếu nghe con nói lời này.”

Bố của cô ở đây ám chỉ Trần Cận Phong.

Cô bé mím miệng khịt mũi: “Không để cho bố biết là được.”

“Con!” Nguyễn Quỳnh Anh gật gật đầu vào trán cô bé.

Cô bé ôm chân Nguyễn Quỳnh Anh: “Mẹ, ngày mai chúng ta đi nhà trẻ nhé?”

“Đương nhiên, con cũng không thể không đi học.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.

Cô bé chớp mắt: “Vậy thì mẹ, con đi mẫu giáo này được không.”

Cô chỉ vào tấm áp phích phía sau ghế taxi.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn qua thì hiểu ngay kế hoạch nhỏ của cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận