Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Cô được anh tỏ tình đến mức dọa cho sợ.

Năm năm trước, anh cũng từng tỏ tình, nhưng tuyệt đối không có mạnh mẽ như bây giờ, yêu cầu cô nhất định phải ở bên anh.

Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, anh dường như muốn cương quyết ép cô phải đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay: “Thực xin lỗi Trần Cận Phong, em thật sự không thể đồng ý.”

Chưa kể không nói tới việc cô không có tình cảm như vậy với anh, chỉ cần nói đến Trịnh Na đã yêu anh nhiều năm như vậy, cô sẽ không tranh giành với Trịnh Na.

“Tại sao?” Trần Cận Phong nắm lấy vai của Nguyễn Quỳnh Anh: “Là vì em đối với anh không có tình cảm, vậy nên em không đồng ý sao?’’

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng anh không để ý, Nguyễn Quỳnh Anh à, anh đã nói, chỉ cần anh yêu em là được rồi, có lúc, tìm một người đàn ông yêu em, tốt hơn là tìm một người đàn ông em yêu, hạnh phúc sẽ đến, Nguyễn Quỳnh Anh, hãy tin anh, anh nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho em.” Khi Trần Cận Phong nói những lời này, tinh thần có chút kích động, còn có chút mong đợi nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh ngoảnh mặt đi.

Cô không muốn nhìn thấy anh thất vọng, nhưng cô thực sự không thể ở bên anh.

Cô đã định trước, vẫn là sẽ khiến anh thất vọng rồi.

“Xin lỗi Trần Cận Phong.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu.

Vẻ mặt của Trần Cận Phong trở nên lạnh lùng, từ từ dời bàn tay trên vai cô ra, lùi về phía sau.

Sauk hi lùi lại vài bước, anh ta đẩy đẩy kính và bất giác mỉm cười.

“Anh biết rồi bất kể như thế nào, em đều không đồng ý ở bên cạnh tôi, bất kể là em có yêu Trần Vĩnh Hải hay đều giống như vậy, đúng không?” Trần Cận Phong trầm giọng nói.


Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không trả lời.

Trần Cận Phong đem tóc trước trán vuốt lên, lộ ra vầng trán sáng bóng: “Được rồi, Nguyễn Quỳnh Anh, đây là ý của em, anh thành toàn cho em, hi vọng em không hối hận!”

Câu nói này của anh ta, mang một ý nghĩa khác.

Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu lắm, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở lời hỏi.

Cô vừa từ chối lời tỏ tình của anh, chính là lúc khó xử nhất, cô cũng không còn mặt mũi nào để hỏi gì nữa.

“Trần Cận Phong, em đưa Vũ Tinh về phòng trước, anh... cũng nghỉ ngơi sớm đi!”

Nói xong, cô bế đứa con gái đang ngỡ ngàng, đi về phòng ngủ kế bên.

Cô bước rất nhanh, giống như thể có thứ gì đó đuổi theo phía sau, nhưng chỉ trong vài giây, cô đã biến mất khỏi tầm mắt của Trần Cận Phong.

Trần Cận Phong nhìn cánh cửa phòng ngủ kế bên đang đóng chặt, đột nhiên thấp giọng cười thành tiếng, tiếng cười lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

“Nguyễn Quỳnh Anh, anh vốn đã dự định, sau khi em ở bên cạnh anh, sẽ đưa em rời khỏi đây., từ đó về sau, anh sẽ bỏ lại tất cả, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Đời này anh sẽ chỉ ở bên cạnh em, nhưng em lại cự tuyệt anh, cho nên, đừng có trách anh!” Anh ta lộ ra một vòng cung nham hiểm nơi khóe miệng, tự mình lẩm bẩm.

Trong phòng ngủ kế bên, Nguyễn Quỳnh Anh đặt con gái lên giường ngủ, thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngờ được rằng, Trần Cận Phong lại đột nhiên thỉnh cầu tình yêu từ cô, khiến cô không kịp chuẩn bị, hiện tại tim vẫn đập loạn nhịp không ngừng.

“Mẹ, bố Trần Cận Phong có phải là muốn trở thành bố thật sự của con không?” Trần Vũ Tinh kéo kéo góc áo của Nguyễn Quỳnh Anh, hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười một cái: “Vậy thì cục cưng, con có muốn anh ấy trở thành bố thật sự của con không?”

Trần Vũ Tinh im lặng, có thể nhìn ra được là cô bé không muốn.


Qua một lúc sau, cô bé siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, nói một cách khó chịu: “Vũ Tinh muốn có bố ruột, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh tò mò nhìn con gái.

Trần Vũ Tinh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười thật tươi với cô, chiếc răng khểnh lộ ra, nụ cười có phần rất ngốc nghếch: “Nếu mẹ thích chú Trần Cận Phong, con có thể để chú ấy làm bố ruột của con.”

Nguyễn Quỳnh Anh bị lời nói này của con gái, làm sững sờ một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Trong lòng cô vừa có chút cảm động vừa có hơi khó chịu: “Vì vậy ý của cục cưng, chính là nếu mẹ chấp nhận bố Trần Cận Phong, con cũng chấp nhận sao?”

“Ừ.” Cô bé nặng nề gật đầu: “Mẹ vui là được rồi.’’

Sự hiểu chuyện của con gái, khiến Nguyễn Quỳnh Anh có chút đau lòng.

Cô ôm con gái vào lòng và nói: “Cục cưng yên tâm, mẹ sẽ không ở cùng với bố Trần Cận Phong, nhưng mẹ cũng sẽ không ở bên chú Trần, như vậy thì cục cưng có chấp nhận không?”

“Mẹ vui là được, bé cưng chỉ muốn mẹ vui.” Cô bé ôm lại Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm con gái chặt hơn, mềm mại như hòa thành một vũng nước: “Vậy cục cưng, nếu chú Trần muốn tranh giành quyền nuôi con với mẹ, con sẽ đi với mẹ hay theo chú ấy ấy?”

Cô bé hơi hoảng hốt, vùng ra khỏi vòng tay của Nguyễn Quỳnh Anh: “Mẹ không cần con nữa phải không?”

“Không phải, mẹ chỉ là hỏi con, nếu để con lựa chọn, con chọn mẹ, hay chọn là chọn bố?”

Cô bé móm móm cái miệng nhỏ nhắn: “Con muốn mẹ.”


Trong mắt cô lóe lên một niềm vui vẻ, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh giả vờ hỏi một cách không thể hiểu được: “Nhưng mà không phải con thích chú Trần lắm sao?”

“Nhưng con còn thích mẹ hơn.” Cô bé ôm lấy cánh tay Nguyễn Quỳnh Anh không chịu buông.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống hôn con gái: “Mẹ cũng thích cục cưng nhất.”

“Vậy mẹ sẽ không không cần con nữa phải không?” Cô bé chớp chớp mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: “Đương nhiên mẹ sẽ không bao giờ không cần con, con là cục cưng của mẹ, mẹ có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể không cần con.”

Nghe đến đây, cô bé nhỏ cuối cùng cũng yên tâm, cũng lộ ra nụ cười tươi.

Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ sau lưng con gái, sau đó tùy tiện cầm đồ chơi lên, nhét vào tay con gái: “Được rồi, con chơi một lát trước đi, mẹ đi tắm, lát nữa mẹ sẽ tắm cho con.”

“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm.

Những lời của con gái nói, khiến tâm trạng của cô vô cùng vui, khi tắm, cô bất giác ngân nga một bài hát êm tai.

Ở phòng ngoài, Trần Vũ Tinh nghe tiếng nước bắn tung tóe trong phòng tắm, đảo mắt vài cái, liền nảy ra một chủ ý nhỏ.

Cô đặt món đồ chơi trong tay xuống rồi trèo ra khỏi giường, lặng lẽ chạy lên sân thượng, dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại, bấm một dãy số.

Ở biệt thự cách đó mấy chục kilomet, Trần Vĩnh Hải đang phê duyệt tài liệu, đột nhiên điện thoại di động vang lên, anh cau mày, cầm điện thoại lên liếc nhìn một cái.

Nhìn xong, có một tia bất ngờ hiện lên trong mắt anh ta.

Điện thoại hóa ra là của cô bé nhỏ gọi đến!

Lần trước, lúc anh đến Nguyễn Thị, anh đã lưu số trên điện thoại của cô bé, bảo cô bé có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho anh.

Vốn dĩ anh không hy vọng cô bé sẽ gọi cho anh, nhưng không ngờ, cô bé nhỏ này lại thực sự gọi điện thoại cho anh.


“Chú Trần.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ truyền vào màng nhĩ của Trần Vĩnh Hải, khiến đôi lông mày đang nhíu chặt của Trần Vĩnh Hải bất giác giãn ra vài phần.

“Có chuyện gì sao?” Anh đặt bút trên tay xuống, ngả người ra sau.

Trần Vũ Tinh liếc mắt về hướng phòng tắm trong phòng: “Chú, cháu muốn đi mẫu giáo.”

Trần Vĩnh Hải ngẩn người: “Mẫu giáo?”

“Vâng ạ, mẹ cháu không để cháu đi học.” Trần Vũ Tinh nói một cách tủi thân.

Cô bé nhìn thấy trường mẫu giáo đó, có một sân chơi lớn dành cho trẻ em.

Chỉ cần cô bé đi học ở đó, cô bé có thể vui chơi vui vẻ mỗi ngày rồi.

Nhưng mẹ cô bé vì quan hệ với chú Trần, mà không cho cô bé đến trường đó đi học.

“Mẹ không để cho cháu đi trường mẫu giáo sao?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày.

Trần Vũ Tinh ừ một tiếng.

Trong lòng Trần Vĩnh Hải lập tức cảm thấy có chút không vui.

Nguyễn Quỳnh Anh đáng lẽ không phải là người càn quấy như thế chứ?

Đứa nhỏ đã bốn tuổi, sắp năm tuổi rồi, vừa đến tuổi đi học mẫu giáo, cô vậy mà không để đứa nhỏ đi học!

”Chú ơi, chú có thể giúp cháu được không.” Cô bé hỏi đầy mong đợi, nhưng trong ánh mắt lại có chút ranh mãnh.

Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, kìm nén cơn tức giận, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên dịu dàng nói: “Vũ Tinh, mẹ của cháu đâu? Để cô ấy nghe điện thoại.”

“Mẹ đang tắm ạ, con lén lút gọi điện thoại cho chú đấy.” Trần Vũ Tinh ghé sát vào đồng hồ đeo tay nói.

Trần Vĩnh Hải đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, có chút không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận