Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Anh không biết nên nói con bé này quá thông minh, hay là quá xảo quyệt nữa, lại có thể giấu Nguyễn Quỳnh Anh giúp đỡ anh.

Xoa hàng mi khẽ cười, Trần Vĩnh Hải mở lời: “Cho nên mẹ không biết cháu gọi điện cho chú?”

“Dạ.” Cô bé gật đầu.

Trần Vĩnh Hải điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút: “Vậy cháu gọi điện thoại cho chú, tại sao có thể biết được chú có thể giúp cháu? Nếu như chú không giúp được cháu thì sao?”

Thái độ bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh đối với anh, cũng giống như sự chán ghét, lạnh nhạt mà năm đó anh đối với cô.

Nếu như anh đưa ra đề xuất cho con gái nhỏ đi học mẫu giáo, cô không chắc sẽ đồng ý với anh.

“Vâng.” Cô bé nói với bộ mặt chắc nịch: “Cháu muốn đi học trường mãu giáo Ban Mai của chú, nhưng mẹ không cho cháu đi, muốn chọn cho cháu trường khác.”

Mẫu giáo Ban Mai?

Đó không phải là trường mẫu giáo do Vĩnh Phát xây dựng sao?

Cho nên ý của con bé, không phải Nguyễn Quỳnh Anh không cho con bé đi trường mẫu giáo, mà là không cho con bé đi học trường mẫu giáo dưới sự quản lí của Vĩnh Phát, không ngờ con bé lại muốn đi học ở trường mẫu giáo Ban Mai, cho nên mới gọi điện cho anh nhờ giúp đỡ.

Tất cả đều đã rõ ràng, Trần Vĩnh Hải cảm thấy trong lòng rất chua xót.

Nguyễn Quỳnh Anh bây giờ không chỉ chống lại con người này của anh, mà ngay cả trường mẫu giáo dưới quyền hành của Vĩnh Phát cô cũng đối đầu.

Bây giờ rốt cuộc cô phải ghét anh đến mức nào chứ!

Mím chặt đôi môi mỏng, Trần Vĩnh Hải thu lại hết tâm tình trong lòng, dùng giọng nói ấm áp vừa rồi nói với cô bé nhỏ trong điện thoại: “Chú biết rồi, ngày mai chú sẽ tìm mẹ con nói chuyện này, được không?”

“Dạ, dạ, cảm ơn chú.” Hai con mắt Trần Vũ Tinh cười giương lên.


Kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại, Trần Vĩnh Hải nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, đặt điện thoại xuống, gọi quản gia Hoàng lên.

Thời gian năm năm xa cách, quản gia Hoàng đã già đi rất nhiều, mái tóc gần như đã chuyển hết sang trắng bạc, đã hiện ra dáng vẻ tay yếu chân run, ngay cả tấm lưng thẳng ngày nào cũng đã khom xuống đi nhiều.

“Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu tìm tôi có việc gì sao?” Quản gia Hoàng hỏi.

Trần Vĩnh Hải đan mười ngón tay vào nhau: “Chú Hoàng, tôi còn nhớ viện trưởng trường mầm non Ban Mai là họ hàng thân thích của chú đúng không?”

“Đúng.” Quản gia Hoàng gật đầu, ngay sau đó gương mặt thoáng chút bối rối, nghi hoặc: “Cậu chủ Vĩnh Hải, tại sao lại hỏi đến chuyện trường mầm non đó?”

“Con gái Nguyễn Quỳnh Anh muốn học ở trường mầm non đó, tôi dự tính ra chút sức.” Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt đưa ra một câu trả lời.

Quản gia Hoàng kinh ngạc mà mở to đôi mắt: “Con gái của Nguyễn Quỳnh Anh?”

Ông biết Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa chết, đã quay trở về rồi, nhưng lại không hề biết cô còn một đứa con gái.

“Đúng vậy.” Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng rủ đôi mắt, ánh mắt ảm đạm.

Đúng vậy, con gái cô, con gái cô và Trần Cận Phong!

Quản gia Hoàng không nhìn ra những biến đổi trong lòng của Trần Vĩnh Hải, từ từ lấy lại sự bình tĩnh sau sự hoảng hốt, kì vọng nhìn Trần Vĩnh Hải: “Cậu chủ Vĩnh Hải, con gái của cô Quỳnh Anh, cũng có thể chính là con gái của cậu sao?”

Khóe miệng của Trần Vĩnh Hải cứng ngắc giật giật vài cái: “Không phải?”

“Không phải?” Quản gia Hoàng kinh ngạc: “Vậy là của ai?”

Lẽ nào Nguyễn Quỳnh Anh năm năm nay đã sinh con cùng người đàn ông khác.

Không đúng, bác sĩ chẩn đoán năm đó, không phải nói cô Quỳnh Anh đã không thể sinh con được nữa hay sao? Bây giờ lại tại sao lại xuất hiện một cô con gái, có khi nào là nhận nuôi không?


Nghĩ tới đây, quản gia Hoàng thật sự yêu cầu một bằng chứng, Trần Vĩnh Hải đã trực tiếp mở lời: “Là của Trần Cận Phong.”

“Bác sỹ Cận Phong?” Quản gia Hoàng kinh ngạc.

Trần Vĩnh Hải nắm chặt thành nắm đấm, không nói gì thêm.

Quản gia Hoàng nuốt nước bọt: “Cô Quỳnh Anh tại so có thể cùng bác sĩ Cận Phong ở bên nhau, lại còn sinh một cô con gái, cậu chủ Vĩnh Hải, cậu thật sự muốn giúp con gái cô Quỳnh Anh tìm trường học sao, nhưng đó là con của cô ấy với Trần Cận Phong...”

Lời vẫn chưa nói xong, đã bị Trần Vĩnh Hải cắt ngang: “Không liên quan gì đến Trần Cận Phong, tôi giúp đỡ, là bởi vì cô con gái đó của Nguyễn Quỳnh Anh, hơn nữa, tôi cũng rất thích con bé, con bé lớn lên rất đáng yêu, rất giống với Nguyễn Quỳnh Anh.”

Cho nên đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi sao?

Quản gia Hoàng trong lòng thầm nghĩ.

Trần Vĩnh Hải cầm điện thoại trên bàn, mở ra để trên bàn chuyển cho quản gia Hoàng, ngữ khí mang chút vui vẻ: “Chú xem.”

Quản gia Hoàng ánh mắt phức tạp cầm điện thoại lên, chớp mắt nhìn, điện thoại có chút cầm không vững: “Đây, đây, đây...”

Nhìn dáng vẻ như nhìn thấy ma của quản gia Hoàng, Trần Vĩnh Hải không vui nhướn mày: “Sao vậy?”

Quản gia Hoàng không trả lời chỉ ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn vào điện thoại, cuối cùng xác nhận điều gì đó, hỏi: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu chắc chắn đây là con gái của bác sĩ Cận Phong chứ, mà không phải của cậu?”

Đứa bé gái này, lớn lên chỗ nào giống với cô Quỳnh Anh.

Căn bản không phải rất giống Cậu chủ Vĩnh Hải sao?


Đặc biệt là đôi mắt, cái mũi, giống như một khuôn tạc ra vậy, nếu nói không phải cha con ruột chắc chắn sẽ không một ai tin.

“Tôi sao?” Trái tim của Trần Vĩnh Hải bỗng đập nhanh một nhịp, thân người đột nhiên ngồi thẳng: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì đứa trẻ này, lớn lên giống y như cậu ngày nhỏ” Quản gia Hoàng đưa điện thoại trả cho Trần Vĩnh Hải, trả lời.

Cánh môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ giật giật.

“Đúng rồi.” Quản gia Hoàng gật đầu, lập tức nghĩ tới cái gì đó: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu đợi tôi một chút, tôi nhớ tôi vẫn còn giữ một vài tấm ảnh ngày nhỏ của cậu, để tôi đi lấy ra đây.”

Nói xong, liền nhanh như bay đi vào phòng đọc sách.

Mặt của Trần Vĩnh Hải đều đen lại, mấy chữ “Ảnh lúc nhỏ” khiến anh tự nhiên nhớ tới những hồi ức không vui khi đó.

Lúc còn nhỏ, mẹ anh một lòng muốn sinh con gái, cho nên lúc có thai, chuẩn bị các loại quần áo của bé gái, nhưng thế nào lại sinh ra đứa con trai là anh, quần áo của con gái đó, tự nhiên không dùng mặc được nữa.

Nhưng điều này vẫn chư làm tiêu tan đi ý định muốn một đứa con gái của bà, trước năm anh năm tuổi, mẹ đã trang điểm cho anh thành con gái, còn chụp rất nhiều ảnh, đợi đến khi trưởng thành rồi, anh đều đem những tấm ảnh đó xé hết đi, từ đó về sau cũng không chụp thêm tấm ảnh nào nữa.

Nhưng bây giờ quản gia Hoàng lại nói vẫn giữ lại mấy tấm ảnh, rốt cuộc là giữ lại như nào?

Trần Vĩnh Hải càng nghĩ trong lòng càng tức giận, vừa đúng lúc này, quản gia Hoàng quay lại.

Ông ấy đưa quyển album nhỏ xinh xắn cho Trần Vĩnh Hải: “Cậu chủ Vĩnh Hải, cậu xem, cậu lúc nhỏ, thật sự rất giống với bé gái này.”

Trần Vĩnh Hải đưa con mắt thăm dò nhìn quản gia Hoàng, cứng nhắc kìm chế bản thân lại, muốn lập tức xé hết những tấm ảnh kia, nhưng cố gắng mím chặt môi mở quyển album.

Sau khi mở album ảnh, tấm ảnh đầu tiên chính là một tấm anh ta đang mặc váy.

Trần Vĩnh Hải hít mọt hơi thật sâu, khống chế bản thân phải kiềm chế xuống, xem bản thân lúc nhỏ, đây vừa xem, con ngươi của anh bỗng tròn ngơ ra, cả người đều sửng sốt.

Quả nhiên nếu như theo lời quản gia Hoàng nói, anh lúc nhỏ rất giống với Vũ Tinh.

Tình huống gì thế này, hai người sao lại giống nhau như vậy, chỉ có một điều đó chính là cùng huyết thống.


Cho nên Vũ Tinh rất có khả năng thật sự là con gái anh.

Chắc hẳn bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh rất ghét anh, nói không chừng là cố ý giấu diếm anh, không muốn nói cho anh biết.

Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng Trần Vĩnh Hải tràn đầy sự bất ngờ xen lẫn chút vui mừng to lớn, bởi vì kích động, quyến album anh cầm trên tay cũng bắt đầu run rẩy.

“Cậu chủ Vĩnh Hải, tôi nói không sai chứ.” Quản gia Hoàng gật gù đắc ý.

Trần Vĩnh Hải gập quyển album lại, cầm điện thoại lên, nhìn cô gái nhỏ trong màn hình điện thoại, khóe môi dần nở nụ cười, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thích.

Quản gia Hoàng nhìn thấy liền biết anh cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô bé nhỏ, nhắc nhở anh:

“Cậu chủ Vĩnh Hải, có cần đi đối chiếu với cô Quỳnh Anh một chút?”

“Không cần, Trần Vĩnh Hải vuốt ve gương mặt của cô bé nhỏ, trầm giọng nói: “Cô ấy sẽ không nói sự thật.”

“Vậy thân phận của đứa bé...”

“Tôi tự mình xác nhận!” Trần Vĩnh Hãi nhẹ nhướng mi.

Quản gia Hoàng kinh ngạc nhìn anh: “Xác nhận như nào?”

“Giám định ADN!” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên, đôi môi mỏng khẽ mở, thốt lên mấy chữ.

Vừa hay, ngày mai anh đi tìm cô, việc lấy tóc của Vũ Tinh, căn bản không phải chuyện gì khó.

Quản gia Hoàng nghe xong cách này, đôi mắt sáng lên: “Đây là một biện pháp hay.”

“Ừm. Chú ra ngoài đi.” Trần Vĩnh Hải khua tay, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Quản gia Hoàng nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy cậu chủ Vĩnh Hải, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trần Vĩnh Hải nhẹ đáp một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận