"Chú ơi, chúng ta vào thăm mẹ đi." Cô bé chỉ vào phòng làm việc, nói với Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng: "Đi."
Anh ôm cô bé rồi đi phòng làm việc, Nguyễn Quỳnh Anh nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính nhìn bọn họ một chút, sau lại cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu.
Trần Vĩnh Hải đặt cô bé xuống đất, đi qua chỗ Nguyễn Quỳnh Anh, đến phía sau cô thì dừng lại.
"Xem hết chưa?" Anh chống tay lên lưng ghế sau lưng cô, nhìn từ phía trước, như thể anh đang ôm cô từ phía sau.
Nguyễn Quỳnh Anh không phát hiện chút tâm tư đó của anh, mấp máy môi: "Cũng gần hết."
"Vậy bây giờ em còn thay đổi chủ ý chưa?" Trần Vĩnh Hải cười nhẹ hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh không lên tiếng.
Trên thực tế, cô đã thay đối chủ ý rồi.
Khi nghe tin con gái đến trường mẫu giáo này không phải để gần Trần Vĩnh Hải hơn mà là để vui chơi, cô có chút cảm động.
Bây giờ nhìn thấy thông tin chi tiết của nhà trẻ, cô càng không nói nên lời, đúng như Trần Vĩnh Hải vừa miêu tả, nhà trẻ này quả thực là một trong những trường mẫu giáo tốt nhất cả nước, đặc biệt là hệ thống an ninh của nhà trẻ khiến cô hài lòng nhất. Con bé đi học ở đó, vì vậy cô không phải lo lắng về sự an toàn của nó.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh vẫy tay ra hiệu với cô bé: "Bảo bối, tới đây."
Cô bé liền chạy tới: "Mẹ ơi."
Nghe giọng nói ngọt ngào của con gái, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi bật cười: "Bé con, nói cho mẹ biết, con có muốn đi nhà trẻ này không?"
"Có ạ." Cô bé gật đầu như gà mổ thóc.
Khóe miệng cô miễn cưỡng giật giật: "Được, vậy mẹ đồng ý."
"Vui quá!" Cô bé liền vỗ tay hoan hô.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải cũng đầy ý cười.
"Đừng vui mùng quá sớm!" Nguyễn Quỳnh Anh khoát tay.
Vẻ mặt của hai cha con lập tức cứng lại, cùng nhau nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, hết sức ăn ý.
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài trong lòng, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Sau khi tan học mẹ sẽ đón con mỗi ngày. Nếu ngày nào mẹ đến muộn, con không được đi cùng người khác, biết không?"
"Bố thì sao ạ?" Cô bé lén nhìn về phía Trần Vĩnh Hải.
Cái nhìn này, Trần Vĩnh Hải bắt được, khiến trái tim anh nhảy lên một cái, ánh mắt thoáng hiện lên gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết cô bé nói đến người bố nào, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Bố và dì thì được, nhưng những người khác thì không được."
"Yên tâm đi Quỳnh Anh, hệ thống an ninh của nhà trẻ rất tốt, Đứa trẻ sẽ không được phép rời khỏi nhà trẻ nếu không xác nhận người đón đứa trẻ có phải là người thân của đứa trẻ hay không." Trần Vĩnh Hải nhìn cô bé rồi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không thèm để ý tới anh, chỉ chờ cô bé trả lời, điều này khiến anh có chút bất đắc dĩ trong lòng.
Vất vả lắm cô bé mới có thể đi học, làm gì có chuyện không đồng ý, đương nhiên là gật đầu liên tục.
Cuối cùng thì Nguyễn Quỳnh Anh cũng cảm thấy yên tâm, rút bộ nhớ flash trả lại cho Trần Vĩnh Hải: "Cảm ơn anh Trần đã cung cấp tư liệu."
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Trần Vĩnh Hải nhận lấy bộ nhớ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, lộ ra mấy phần quyến luyến.
Ánh mắt của anh quá mức nóng rực, điều này khiến cô không được tự nhiên, cô nhíu mày lại, rời ánh mắt đi: "Cho dù thế nào vẫn cảm ơn anh, chờ con bé nhập học, tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được." Trần Vĩnh Hải đồng ý ngay lập tức.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy: "Vậy bây giờ mời bác sĩ Trần đi cho, tôi muốn dẫn Vũ Tinh đến tập đoàn Nguyễn thị."
Cô đang bắt đầu đuổi người.
Trong lòng Trần Vĩnh Hải vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cô đúng là sử dụng xong rồi là vứt bỏ, anh muốn ở bên cô thêm một lúc cũng không được.
"Được, vậy anh đi về trước." Trần Vĩnh Hải cười nhẹ một tiếng.
Trần Vũ Tinh giữ chặt lấy tay anh: "Chú muốn về sao?"
"Ừm, chú có việc phải đi, con đưa chú đi được không?" Trần Vĩnh Hải nhéo nhéo bàn tay nhỏ đầy thịt của cô bé.
Trần Vũ Tinh nháy mắt nói: "Vâng."
Cô bé kéo tay anh ra khỏi phòng làm việc.
"Con bé này...." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt vuốt mi tâm, đi theo sau lưng hai cha con.
Đến cửa phòng chính, anh dừng lại, buông tay cô bé ra: "Được rồi, đưa đến đây thôi, mau trở về đi."
"Hẹn gặp lại chú." Cô bé vẫy tay.
Trần Vĩnh Hải cười dịu dàng một tiếng: "Tạm biệt!"
Sau khi tạm biệt cô gái nhỏ, Trần Vĩnh Hải không vội đi mà nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng ánh mắt trìu mến và lưu luyến: "Anh đi đây."
"Đi thong thả không tiễn!" Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nói, sau đó kéo cô bé, đóng cửa lại nhốt Trần Vĩnh Hải ở ngoài.
Trần Vĩnh Hải nhìn chóp mũi mình cách cánh cửa có mười centimet thì không khỏi nhíu mày, cuối cùng, bật cười một tiếng.
Anh đột nhiên thấy chỗ đứng của mình khá may, nếu gần chút nữa thì chắc đụng phải mũi rồi.
Bị đuổi ra khỏi cửa, Trần Vĩnh Hải không giận, anh vén ống tay áo trái lên, để lộ ra áo sơ mi trắng.
Mà trên cúc áo sơ mi có quấn lấy một sợi tóc dài màu đen.
Trần Vĩnh Hải cẩn thận cuộn lấy sợi tóc thành từng vòng, động tác vô cùng dịu dàng, như sợ làm gãy.
Sau khi gỡ tóc xuống, Trần Vĩnh Hải lấy trong túi ra một chiếc túi nhỏ chống thấm nước và cho tóc vào.
Làm xong tất cả những điều này, Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng lại, anh nhanh chóng rời khỏi khách sạn và lái xe đến bệnh viện.
Anh muốn làm xét nghiệm quan hệ bố con càng sớm càng tốt, để biết Vũ Tinh có phải con gái của anh hay không.
Trần Vĩnh Hải đến bệnh viện, ngoại trừ việc nói cho quản gia Hoàng, thì không nói cho ai cả, đến cũng là bệnh viện công chứ không tới bệnh viện dưới trướng của An Khánh.
Kể từ khi biết được Khánh Minh giúp Tô Hồng Yên làm phẫu thuật thẩm mỹ, anh đã không còn tin tưởng Khánh Minh nữa.
"Mất bao lâu mới có kết quả?" Trần Vĩnh Hải ấn tăm bông lên cánh tay, trầm giọng hỏi y tá.
Cẩn thận nghe thì có thể phát hiện ra sự vội vàng và chờ mong trong giọng nói của anh.
Y tá thu dọn dụng cụ lấy máu, đỏ mặt đáp: "Nhanh nhất một giờ."
Người đàn ông này thật đẹp trai!
Dường như đã gặp ở đâu rồi!
"Một tiếng..." Trần Vĩnh Hải cau mày.
Anh có hơi ngại chờ lâu.
"Có thể nhanh hơn không?" Trần Vĩnh Hải hỏi.
Y tá kiềm chế sự kích động trong lòng, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Không nhanh được, dù sao cũng phải có trách nhiệm với anh chứ."
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải ngừng nói, ném tăm bông vào khay rác, mặc áo khoác, đứng dậy đi đến ghế ngồi xuống, cố gắng hết sức kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, điện thoại di động trong túi liền đổ chuông.
Anh nhìn thoáng qua, thấy tên người gọi thì trong mắt lộ vẻ lạnh lùng: "Có việc gì?"
Giọng điệu của anh không tốt lắm.
Đầu dây bên kia là âm thanh tức giận chất vấn của Khánh Minh: "Vĩnh Hải, cậu đấu thầu mảnh đất đó rồi sao?"
"Đúng vậy!" Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Khánh Minh tức không chịu nổi, quát lên: "Vì sao? Lần trước tôi đã hỏi cậu rằng có ý nghĩ gì về mảnh đất đó không, nếu như có thì cậu có thể đầu tư, cổ phần chia đôi, cậu lại nói với tôi cậu không có hứng thú, bây giờ còn tham gia trả giá, rốt cuộc là cậu có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ muốn cho cậu cảm thấy không thoải mái chút thôi." Co ngươi của anh nheo lại, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.
Khánh Minh ngẩn người: "Không thoải mái? Tôi đắc tội với cậu rồi?"
"Cậu nói thử xem?" Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành đấm.
Khánh Minh gãi đầu: "Không phải chứ Vĩnh Hải, tôi đắc tội cậu khi nào?"
"Chín năm trước, tại sao cậu lại giúp Tô Hồng Yên phẫu thuật thẩm mỹ thành bộ dạng của Nguyễn Quỳnh Anh?" Trần Vĩnh Hải đấm một cú vào tường, giọng nói không có chút ấm nóng nào.
Con ngươi của Khánh Minh co lại, cả người lạnh buốt, thật lâu mới nói: "Cậu... cậu biết?"
"Ừ, tôi đã biết rồi." Trần Vĩnh Hải mỉa mai.
Sau chín năm, anh mới biết được.
Mắt đúng là mù đến lợi hại.