Không phải hai giờ trước người này đã xuất hiện trước mặt cô sao?
Tại sao bây giờ lại ở đây!
Trần Vĩnh Hải không trả lời Nguyễn Quỳnh Anh, anh nhìn quanh trong văn phòng to lớn, sau khi không thấy bóng dáng nhỏ bé kia, anh cau mày hỏi: "Vũ Tinh đâu?"
"Ngủ rồi, anh tới đây làm gì?" Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay trước ngực hỏi.
Trần Vĩnh Hải kéo ghế đối diện với cô và ngồi xuống: "Anh đến để nói với em rằng anh đã biết thân phận thật của Vũ Tinh."
Đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên co rút lại, thân thể cô cứng đờ, trong lòng có chút bối rối, nhưng lại giả bộ không hiểu hỏi lại: "Anh Trần, anh đến đây diễn hài à, gì mà biết thân phận thật của Vũ Tinh, làm như không rõ lai lịch của con bé vậy."
“Quỳnh Anh, bây giờ em vẫn còn giả vờ với anh sao?” Trần Vĩnh Hải hơi nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh: “Trong lòng em hiểu anh nói đã biết thân phận thật của con bé là có ý nghĩa gì rồi đúng không?"
“Tôi không biết!” Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại một cách sắc bén, đứng lên khỏi vị trí của cô, vẻ mặt đầy tức giận: “Anh Trần, ở đây không chào đón anh, xin hãy rời đi! Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Cô chỉ ra cửa và ra lệnh đuổi ra khỏi nhà.
Trần Vĩnh Hải lại bất động, cười mà như không cười nói: "Quỳnh Anh, em đang lo lắng, vì việc anh phát hiện Vũ Tinh là con gái em là sự thật, đúng không?"
Trong lòng cô liền thấp thỏm, gương mặt nhỏ cũng có chút tái nhợt.
Quả nhiên anh đã biết!
Nhưng làm sao anh ta biết được?
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng hốt, cắn môi dưới, nghiêm nghị quát lớn: "Anh nói bậy bạ gì đó? Sau Vũ Tinh là con gái anh được, tôi đã nói với anh rồi, con bé là của tôi và Cận Phong, không có bất kỳ quan hệ nào với anh cả. Mong anh đừng nói mấy lời kỳ quái đó nữa, nếu không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng!"
"Ha ha." Trần Vĩnh Hải cười, cũng không tức giận với cô.
Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy được gấp gọn gàng, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tờ giấy trước mặt, không hiểu sao chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
"Đây là cái gì?” Cô nghiến răng hỏi.
Mười ngón tay của anh đan vào nhau: "Mở ra xem đi."
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi không nói gì.
Trực giác nói với cô rằng tốt nhất không nên đọc nội dung trên tờ giấy này.
Nhưng sự tò mò bên trong đã thúc đẩy cô mở ra.
Dưới ánh nhìn của Trần Vĩnh Hải, cô cẩn thận mở ra xem.
Vừa nhìn, cứ như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm, cô trực tiếp quẳng nó đi.
“Kiểm tra quan hệ cha con?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, trong mắt tràn đầy tức giận.
Lại là thứ này!
Trần Vĩnh Hải chống cằm, lười biếng nhìn cô: "Đúng vậy, chính vì thế anh mới biết Vũ Tinh là con của anh."
Hai mắt cô đỏ hoa, đứng bật dậy: "Thật nực cười, chỉ dựa vào cái này? Ai biết có phải anh làm giả hay không!"
"Anh đã dùng máu của mình và tóc của Vũ Tinh để làm giám định này, đương nhiên không thể là giả." Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng nâng mí mắt lên.
Sắc mặt cô có chút méo mó: "Tóc?"
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu: “Sáng nay, anh đến tìm em. Ngoài việc muốn đưa Vũ Tinh đi nhà trẻ, anh còn muốn lấy tóc của con bé."
“Anh không biết xấu hổ!” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đến mức quơ tờ giám định trên bàn ném xuống đất.
Trần Vĩnh Hải khẽ liếc: "Quỳnh Anh, giờ em đang thẹn quá hóa giận đấy à?"
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì, chỉ căm tức nhìn anh chằm chằm.
Trong mắt cô đều là hận ý, khiến lòng anh đau nhói.
Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh biết mình làm vậy là không đúng nhưng mà anh không hối hận, anh chỉ có cách này mới có thể biết được con bé có phải con của anh hay không, nếu như anh nói thẳng với em, anh nghi ngờ thân phận của Vũ Tinh, vậy em nhất định sẽ dẫn con bé đi, không cho anh lấy tóc của con bé."
"Biết rồi mà anh còn làm như vậy?" Nguyễn Quỳnh Anh phẫn nộ gào thét.
Trần Vĩnh Hải điều chỉnh lại tư thế ngồi: "Anh nói anh muốn xác định thân phận của Vũ Tinh."
"Xác nhận thì sao?" Nguyễn Quỳnh Anh đập bàn.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô: "Đương nhiên là phải để Vũ Tinh và anh nhận nhau rồi."
"Không thể nào!" Nguyễn Quỳnh Anh lớn tiếng nói, giận quá hóa cười: "Nhận nhau? Anh dựa vào gì mà muốn nhận nó?"
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Nó là con gái của anh."
"Thì sao?" Mắt cô đỏ lên, rõ ràng đang rất kích động: "Anh chỉ cung cấp một con t*ng trùng mà thôi, anh chẳng làm gì cho Vũ Tinh cả, dựa vào cái gì mà một câu là đòi nhận?"
Môi mỏng của anh khẽ mấp máy nhưng không nói lên lời.
Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục: "Anh biết tôi mang thai nó lúc nào không? Anh biết nó ra đời khi nào không? Anh biết sau khi nó ra đời đã mấy lần bị bệnh nặng không?"
Từng câu hỏi khiến cho anh thấy hổ thẹn và áy náy, thậm chí còn có cảm giác xấu hổ.
Bởi vì anh đều không biết những thứ đó.
Thấy anh không trả lời, cô nhắm mắt lại: "Anh không biết đúng không? Nếu anh đã không biết thì sao tôi để cho anh nhận Vũ Tinh được, còn đòi tranh quyền nuôi con với tôi?"
"Những thứ đó đúng là anh không biết, nhưng anh sẽ bù đắp." Trần Vĩnh Hải đứng lên, ánh mắt vô cùng chân thành: "Với cả, anh cũng không muốn tranh quyền nuôi dưỡng với em."
"Nói mà không có bằng chứng thì ai mà chả nói được!" Cô cười nhạo: "Bù đắp? Anh lấy gì mà bù? Tiền hay quyền? Tôi nói cho anh biết, những thứ đó đều vô dụng, tiền và quyền tốt thật nhưng chúng tôi không cần, về phần quyền nuôi dưỡng, anh muốn nhận Vũ Tinh thì chẳng phải là đang tranh với tôi sao?"
"Anh không có ý đó." Trần Vĩnh Hải vuốt mi tâm: "Ý anh là, chúng ta cùng nhau nuôi Vũ Tinh, chúng ta vốn là vợ chồng, với cả Vũ Tinh cũng cần một gia đình hoàn chỉnh, chuyện này rất tốt đối với quá trình trưởng thành của nó."
"Anh nói là được à? Bây giờ nó năm tuổi, cho dù không có người bố như anh thì nó cũng sẽ trưởng thành tốt, tôi và Cận Phong đều rất yêu thương nó, tình cảm của bố mẹ chúng tôi sẽ không cho thiếu, cho nên anh Trần, sự tồn tại của anh chính là dư thừa, Vũ Tinh vốn không cần người bố ruột là anh!"
Nghe xong, trong lòng anh như bị kim châm, đau nhói.
Hai chữ dư thừa giống như một thanh kiếm, hung hăng chém lên người anh.
Giống như cô, trong năm năm này, không có sự tồn tại của anh, Vũ Tinh vẫn là một cô bé hoạt bát vui vẻ, nếu như không phải sống trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương thì con bé sẽ không có tính cách như vậy.
Mặc dù mỗi lần nhắc tới Trần Cận Phong, con bé đều có chút sợ sệt, nhưng cũng tuyệt đối không phải không có tình cảm với Trần Cận Phong. Bởi vậy có thể thấy được, Trần Cận Phong cũng hoàn toàn đối tốt với Vũ Tinh.
Trong nháy mắt, Trần Vĩnh Hải suy nghĩ rất nhiều, tóm lại được kết quả là có lẽ Vũ Tinh hoàn toàn không cần người bố ruột này.
Nhưng mà anh không cam tâm khi không nhận con bé.
Rõ ràng con bé là con gái của anh, nhưng lại gọi người đàn ông khác là bố, chỉ dựa vào điểm này, anh đã không thể nào chấp nhận được.
"Vũ Tinh có cần người bố ruột này không hẳn là phải do con bé lựa chọn." Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành đấm, trầm giọng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh giễu cợt: "Vũ Tinh sẽ không chọn anh, anh cho rằng Vũ Tinh không biết anh là bố của con bé à? Nó biết, tôi cũng hỏi nói, giữa tôi và anh, nó chọn ai, anh đoán đáp án là gì? Con bé chọn tôi!"
Trần Vĩnh Hải nhét tay vào trong túi, cũng không vì lời cô nói mà tức giận, có điều trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhẹ nhàng nói: "Em là mẹ nó, đương nhiên nó sẽ chọn em, có điều anh sẽ không từ bỏ, Vũ Tinh là con gái anh, anh nhất định sẽ nhận nó, còn có cả em nữa, Quỳnh Anh..."