Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh quay mặt đi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Cô có chút dữ dằn, gương mặt nhỏ hơi nâng lên, không những nhìn không có chút dọa người nào mà còn có vẻ đáng yêu.

Trần Vĩnh Hải vuốt nhẹ ngón tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn chọc vào gò má cô: "Không có gì, anh chỉ muốn nói, bây giờ anh đã biết Vũ Tinh là con gái của anh, sau này anh sẽ thường xuyên đến đây xem con bé. Dù em không vui cũng không có quyền ngăn cản anh, dù sao anh cũng là bố của Vũ Tinh."

Lấy danh nghĩa con gái, còn có thể gặp cô nhiều hơn.

Xuất hiện nhiều trước mặt cô, có lẽ sẽ khiến cô lần nữa động lòng với anh không chừng.

Nghĩ như vậy, Trần Vĩnh Hải nhếch miệng, gần như muốn lộ ra một nụ cười.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không còn lời nào để nói với anh.

Pháp luật quy định, cho dù là bố mẹ ly dị thì chỉ cần một bên muốn gặp con, bên còn lại không được từ chối, trừ phi nguy hiểm tới con.

Mà Trần Vĩnh Hải đương nhiên sẽ không mang đến nguy hiểm cho con, cho nên cô đúng là không thể ngăn cản anh gặp Vũ Tinh.

"Muốn gặp con cũng được, mỗi lần không được quá mười phút." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào đồng hồ trên tay quyết định.

Trần Vĩnh Hải nhìn thấy trên cổ tay cô có một vết sẹo, trong mắt lập tức lóe lên tia đau lòng.

Vết sẹo đó như một con rết, vặn vẹo in bên trên, trông rất khó coi.

"Vì sao không tẩy nó đi?" Anh hỏi.


Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.

Trần Vĩnh Hải kéo tay cô qua, đẩy đồng hồ lên, cúi đầu hôn xuống vết sẹo của cô.

Môi anh tựa như lông vũ, chạm nhẹ một cái.

Nhưng nụ hôn đó cũng nóng rực, nóng đến trái tim cô cũng run lên, nhanh chóng rút tay về, nghiêm giọng quát lớn: "Anh làm gì thế?"

Trần Vĩnh Hải liếm môi một cái, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại hỏi vấn đề của mình một lần nữa: "Vì sao không tẩy nó đi?"

Lần này thì cô hiểu anh đang ám chỉ cái gì, môi đỏ run lên, giọng nói lạnh như băng: "Sao phải tẩy? Tôi giữ lại nó chính là muốn giờ giờ phút phút nhắc nhở mình đã từng trải qua những gì."

Vết sẹo này có tác dụng rất lớn trong việc khích lệ cô năm năm qua.

Cô vì báo thù mà ép mình học tập, coi học tập là lẽ sống, dù cực kỳ thống khổ, cũng nhiều lần cô muốn bỏ cuộc, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo này, cô lại nhớ tới những thống khổ mà mình đã trải qua, nó liền củng cố thêm ý chí báo thù của cô. Có thển nói, vết sẹo này cũng là một trong những vị cứu tinh của cô.

"Xin lỗi." Con mắt Trần Vĩnh Hải lộ ra tơ máu.

Trong lòng cô đầu tiên là cười mỉa mai một cái, đẩy đồng hồ xuống, che lại vết sẹo của mình, đang định nói gì đó thì lại giật mình khi thấy ánh mắt đau lòng và tràn đầy áy náy của anh.

Dường như đây là lần đầu tiên anh tỏa ra sự đau lòng và áy náy rõ ràng đến như vậy với cô.

Dù cho lần hòa thuận lại năm năm trước kia, anh không thể đối với cô như thế.

Mà bây giờ lại...

Trong lòng lóe lên tia châm chọc, Nguyễn Quỳnh Anh cười khẩy một cái.

Đau lòng và áy náy đến muộn rồi, không có bất cứ giá trị gì với cô nữa.

Đã từng có lúc cô muốn chúng, nhưng anh không cho, bây giờ cô không cần, anh lại bỏ, thật đúng là... đê hèn!

"Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì? Đã tạo thành tổn thương, một câu xin lỗi của anh có thể đảo ngược thời gian trở về quá khứ được sao? Không, không thể, cho nên lời xin lỗi của anh chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì với ôi cả, tôi sẽ không quên những tổn thương mà anh gây ra cho tôi." Cô siết chặt tay, quyết liệt nói.

Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Anh biết, anh cũng nói rồi, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em, câu nói này sẽ vĩnh viễn không thu hồi."

"Ồ, đền bù?" Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, che đi sự châm chọc bên trong: "Đã muốn đền bù thì mời bây giờ biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

"Được." Trần Vĩnh Hải gật đầu, vậy mà đồng ý thật.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh đi tới cửa, vẻ mặt không hiểu mất mấy giây: "Có hai vấn đề, tôi quên hỏi anh."


"Vấn đề gì?" Trần Vĩnh Hải dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, hỏi: "Sao anh lại nghi ngờ Vũ Tinh là con gái của anh?"

Buổi sáng hôm qua cũng không thấy anh nghi ngờ, hôm nay vừa đến đã lấy tóc của Vũ Tinh, có thể thấy được là trong khoảng chiều đến tối, anh mới nghi ngờ thân phận của con bé.

Mà người biết thân phận của Vũ Tinh cũng không có mấy người.

Chẳng lẽ Tô Hồng Yên nói cho anh biết?

Con ngươi của cô lóe lên tia sáng, Trần Vĩnh Hải vừa nhìn liền đoán được cô đang nghi ngờ ai, anh khẽ cười một cái, mở miệng giải thích: "Tôi chụp ảnh Vũ Tinh, quản gia Hoàng thấy được thì kinh ngạc nói gương mặt của con bé giống như đúc anh hồi nhỏ, cho nên bắt đầu nghi ngờ."

Thì ra là thế!

Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó chịu.

Gen của anh quá mạnh, cho dù cô không được trông thấy dáng dấp hồi bé của anh thế nào, nhưng mà nhìn mắt và mũi của Vũ Tinh đúng là y từ một khuôn đúc ra với anh.

Hai bố con giống nhau như vậy, người khác không nghi ngờ mới là lạ.

"Còn có một vấn đề." Cô lạnh lùng nói: "Năm năm trước tôi hỏi anh, có phải anh giết bố của tôi hay không, sao anh lại thừa nhận?"

Trần Vĩnh Hải ngơ ngác một chút, gãi mũi nói: "Anh tức quá, lúc đó em hỏi anh như thế, trong mắt còn tỏa ra hận ý, đa nói rõ, em đã chắc chắn anh là hung thủ giết người, sở dĩ hỏi anh, cũng chỉ vì muốn nghe anh thừa nhận, nên anh thừa nhận luôn."

"Anh thừa nhận cũng có chút sảng khoái đấy." Nguyễn Quỳnh Anh không chút lưu tình chế giễu, trong lòng giận mà không có chỗ phát tiết.

Cũng vì anh thừa nhận, cô mới thật sợ cho là bố do chính anh giết, còn cho rằng đó là sự thật trong năm năm.

"Là do anh làm việc theo cảm tính quá." Trần Vĩnh Hải khẽ vuốt cằm, thừa nhận sai lầm.


Vừa rồi Nguyễn Quỳnh Anh cũng không tiếp nhận sự áy náy của anh.

Trần Vĩnh Hải không để ý, cũng gần như quen rồi, bất đắc dĩ hừ nhẹ: "Anh cũng muốn hỏi em, vì sao năm đó lại đột nhiên cho rằng anh chính là hung thủ giết bố của em?"

"Lê Diệu Ngọc nói cho tôi biết." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt tóc: "Ngày kết hôn, Lê Diệu Ngọc đi vào phòng hóa trang nói cho tôi biết anh giết bố tôi, còn cho tôi xem một đoạn video từ camera giám sát, trong video đó, anh vào trong phòng bệnh của bố tôi rất lâu, sau khi rời đi mười mấy phút thì bố tôi qua đời, cho nên tôi không thể không nghi ngờ anh."

"Lại là người phụ nữ đó!" Con mắt Trần Vĩnh Hải híp lại, giọng điệu tràn ngập sự tức giận.

Anh cũng không biết vì sao Lê Diệu Ngọc lại làm ra chuyện lớn thế.

Xem ra mức án tù chung thân là quá thoải mái cho bà ta rồi.

Phải cho bà ta nếm chút chuyện vui trong tù mới được.

Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải đè lại suy nghĩ của mình xuống: "Em đã hỏi anh vì sao lại thừa nhận, vậy thì nói rõ em đã biết anh không giết bố em rồi?"

"Là Việt Anh nói cho tôi biết." Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu về hướng khác nói.

Trần Vĩnh Hải nhíu mà: "Em và Nguyễn Việt Anh nhận nhau rồi?"

"Cái này liên quan gì đến anh, mặc dù tôi biết anh không giết bố tôi nhưng mà những lời anh đã nói với bố tôi không thể nghi ngờ đã bứt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ấy, mới khiến ông ấy có ý định tự sát."

Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, tiếp tục nói: "Anh vốn không biết, trước một đêm khi ông ấy tự sát, tôi vừa mới truyền máu cho ông ấy, cứu được ông ấy trở về, cho nên..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận