Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Cho đến khi nghe con gái gọi, cô mới lấy lại tinh thần.

Hai bố con cùng nhìn mình chằm chằm, cô ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh lại: "Sao anh lại tới đây?"

Cô hỏi Trần Vĩnh Hải, giọng điệu không tốt lắm.

Trần Vĩnh Hải ôm con gái: "Anh tới thăm con, em đồng ý rồi."

"Tôi đồng ý, nhưng mà mỗi ngày chỉ được mười phút, anh chắc còn mấy phút thôi, thăm xong rồi thì đi đi." Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào tường, lạnh lùng nói, có ý muốn chờ anh đi mới đi lại vào trong bếp làm việc tiếp.

Trần Vĩnh Hải cười, nói nhỏ hai câu vào tai con gái.

Bé con tụt xuống khỏi người anh, chạy lon ton đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, ngẩng đầu, dùng gương mặt nhỏ tội nghiệp nhìn cô: "Mẹ muốn đuổi bố đi ạ? Không thể để bố ở lại một lúc sau? Con muốn bố ở với con một lúc nữa.''

"Bố?" Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, không vui nhìn Trần Vĩnh Hải: "Anh nói với Vũ Tinh rồi?"

"Em đã nói Vũ Tinh đã sớm biết anh là bố của con bé, lúc anh vào, con bé gọi anh là chú Hải, anh liền dứt khoát nói cho con bé biết anh là bố của nó, sau đó con bé liền đổi cách xưng hô luôn." Trần Vĩnh Hải nhếch miệng cười.

Nghe giọng điệu sao lại có cảm giác anh đang đắc ý.

Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi: "Tiểu nhân đắc chí!"

Trần Vĩnh Hải nhếch lông mày, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Bé con không hiểu thế nào là tiểu nhân đắc chí, cũng không thèm để ý, kéo váy Nguyễn Quỳnh Anh: "Mẹ đừng đuổi bố đi, bố nói muốn dẫn con đi nhà trẻ, con muốn bố mẹ cùng đưa con đi nhà trẻ. Trước kia lúc đến trường, bạn nào cũn được bố mẹ dẫn đi hết, chỉ có mình con không có bố đi cùng."

Trái tim cô như bị thắt lại, đột nhiên nói không lên lời.

Khi ở nước ngoài, đều là cô đưa con bé đi nhà trẻ, mặc dù Trần Cận Phong đối tốt với Vũ Tinh, nhưng vẫn không phải bố ruột, không thể chu đáo với con bé, đương nhiên không đưa Vũ Tinh đi nhà trẻ.


Mà con bé trước giờ chưa từng nhắc đến với cô rằng nó rất hâm mộ các bạn khác. Thế là cô đương nhiên cho rằng con bé không cần bố đưa đón, bây giờ cô mới hiểu được thì ra mình đã nhầm.

Nguyễn Quỳnh Anh áy náy thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, nhìn con gái hỏi: "Con trách mẹ không?"

Trần Vũ Tinh lắc đầu: "Không ạ, con yêu mẹ nhất."

Nói xong còn hôn lên mặt Nguyễn Quỳnh Anh một cái.

Cô bật cười, sau đó hôn lại: "Mẹ cũng yêu cục cưng nhất."

Nhìn hai mẹ con hôn nhau thân mật, nói Trần Vĩnh Hải không động lòng là giả.

Nhưng anh cũng rõ ràng rằng bây giờ mình không thích hợp chen vào.

Anh và con vừa mới nhận nhau, tình cảm chưa sâu, cho dù con bé có muốn hôn anh mà Nguyễn Quỳnh Anh không cho thì con bé nhất định sẽ không hôn.

Bởi vậy, Trần Vĩnh Hải chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng trong lòng anh thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi đón được hai mẹ con về, thì lại hôn thêm lần nữa.

Hai mẹ con hôn nhau xong, Trần Vĩnh Hải đi qua, ôm bé con vào trong lòng: "Xin lỗi Vũ Tinh, trước kia là bố sai, bố không ở cạnh bên con, sau này bố sẽ đền cho con gấp bội nhé, đầu tiên sẽ là từ hôm nay đưa con tới trường học, được không?"

Bé con vui vẻ vỗ tay: "Bố thật tốt."

Trần Vĩnh Hải cười

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không đành lòng khiến bé con thất vọng, khoang tay trước ngực nói: "Mỗi ngày đưa đón Vũ Tinh đi học? Anh Trần, anh bỏ công ty rồi à?"

"Công ty không quan trọng bằng Vũ Tinh." Trần Vĩnh Hải nhấc Vũ Tinh lên, dịu dàng ôm lấy.

Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai: "Lời khoác lác đều dễ nói, có điều mỗi ngày đều đưa Vũ Tinh đi học thì không cần, Vũ Tinh có tôi, anh chỉ cần đưa lần này là được rồi."

Nói xong, cô quay người trở lại phòng bếp.

Bé con ôm cổ bố: "Bố ơi, mẹ không cho bố đưa đón con mỗi ngày."

"Cái này thì phải xem bản lĩnh của con rồi." Trần Vĩnh Hải nháy mắt với bé con."

Bé con lập tức hiểu ý, con mắt đều sáng lên: "Con biết làm thế nào rồi."

"Ngoan lắm!" Trần Vĩnh Hải hôn con một cái.

Quả nhiên không hổ là con gái của anh, đúng là thông minh.

"Ha ha, bố ơi, con muốn bay cao nữa." Trần Vũ Tinh cười khanh khách nói.

Trần Vĩnh Hải không hề nghĩ ngợi mà đồng ý với con gái.

Hai bố con nhanh chóng đùa nghịch vui vẻ.

Nguyễn Quỳnh Anh bận rộn trong bếp cũng nghe được tiếng cười to của con gái.

Điều này cũng khiến cô vui theo, cũng không khỏi thấy phức tạp trong lòng.


Vui vì lần đầu tiên cô thấy con bé vui vẻ như vậy.

Phức tạp vì, con gái vui vẻ là do Trần Vĩnh Hải.

Không yên lòng làm bữa sáng, cô cởi tạp dề, lại nghe thấy tiếng của Trần Vĩnh Hải sau lưng hỏi: "Có cần anh giúp gì không?"

"Sao anh lại vào đây rồi?" Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn anh một cái.

"Anh đến xem em có cần giúp gì không." Trần Vĩnh Hải hỏi, ánh mắt nhìn về phía bệ bếp, chủ động tới bưng bữa sáng ra.

Nguyễn Quỳnh Anh ngăn anh lại: "Không cần, cũng chỉ có hai phần, không cần anh giúp, tự tôi làm là được rồi."

Cô bưng đồ ăn sáng ra ngoài.

Trần Vĩnh Hải ở sau lưng cô: "Hai phần sao mà đủ, của anh đâu?"

Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước chân: "Của anh cái gì?"

"Bữa sáng của anh." Trần Vĩnh Hải đút tay vào trong túi: "Anh cũng chưa ăn mà."

Anh cố ý để bụng đói đi tới.

Nguyễn Quỳnh Anh cười: "Anh ăn hay không ăn thì có liên quan gì tới tôi, tôi không có nghĩa vụ chuẩn bị cho anh, cho nên anh Trần, anh muốn ăn thì gọi khách sạn mang lên đi, dù sao cũng tiện."

Nói xong, cô không thèm nhìn anh một cái, nhấc chân tiếp tục đi.

Trần Vĩnh Hải đỡ trán cười, lấy điện thoại di động ra gọi cho khách sạn.

Khách sạn nhanh chóng đưa bữa sáng lên trong vòng mấy phút, đẩy một oan xe, phía trên là bữa sáng rực sỡ muôn màu, so với bữa sáng của cô thì hấp dẫn hơn nhiều.

Lực chú ý của bé con liền bị hấp dẫn trong nháy mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh bực mà không có chỗ phát tiến, liếc anh một cái: "Anh cố ý à?"

Trần Vĩnh Hải ra vẻ không hiểu: "Gì cơ?"


"Hừ, anh tự biết!" Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai.

Trần Vĩnh Hải không nói tiếp, nhìn về phía bé con đang nhòm bàn ăn sáng mà chảy nước miếng, híp mắt cười: "Vũ Tinh, muốn ăn không?"

"Muốn ạ, bố ơi con có thể ăn không?" Bé con nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

Trần Vĩnh Hải gật đầu: "Đương nhiên có thể, con muốn ăn gì, bố lấy cho."

"Con muốn ăn cái này, còn cả cái này nữa..." Bé con chỉ tới chỉ lui trên bàn ăn.

Trần Vĩnh Hải mặc kệ cô có ăn được hay không, chỉ cần cô chỉ thì anh sẽ gắp cho cô bé.

Nguyễn Quỳnh Anh không nhìn được, đoạt lấy đũa để sang một bên: "Đủ rồi."

Hai bố con đều nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

Nguyễn Quỳnh Anh không để ý tới Trần Vĩnh Hải, nhét thìa vào trong tay cô bé: "Nghe lời, ăn đồ mẹ làm đi."

Bé con có chút không tình nguyện: "Nhưng mà mẹ, con muốn ăn mấy cái này cơ."

Mắt cô liền tối đi: "Mẹ làm đồ ăn không ngon à?"

Bé con há to miệng: "Ngon ạ, nhưng mà không có đẹp như mấy món này..."

Trần Vĩnh Hải cười ra tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh lườm anh một cái: "Cười cái gì?"

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy Vũ Tinh nói đúng, nhiều khi trẻ con đều thích vẻ ngoài, nếu Vũ Tinh thích thì em cứ để cho nó ăn. Với cả em cũng có thể ăn, anh gọi nhiều như vậy, chính là cho mẹ con hai người ăn, anh vẫn nhớ em thích ăn mấy món bánh ngọt này." Trần Vĩnh Hải mở nắp khay thứ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận