“Không mà, không mà, con muốn ăn bánh kem.”
Nhóc con vừa khóc chít chít vừa đá cái chân nhỏ của mình nhưng thực tế lại chẳng có một giọt nước mắt nào hết.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhìn đã biết cô bé đang giả khóc, không khỏi vừa tức vừa buồn cười: “Không, không được ăn bánh kem!”
“Vậy mẹ làm bữa sáng cho ba đi.” Nhóc con ngưỡng đôi mắt long long lanh lên nói.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay cố gắng nhịn cười.
Anh không ngờ được con gái anh có thể vì anh làm đến mức này.
Quả nhiên, không hổ là cục cưng của anh!
“Không làm” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn tiếp tục cự tuyệt, đồng thời tức giận trừng Trần Vĩnh Hải.
Đều tại người đàn ông này hết.
Nếu không phải vì anh, sao nhóc con có thể làm như vậy được!
Nhưng mà, con nhóc này thật là một tên phản đồ nhỏ nha, vì ba, đến mẹ cũng không màng.
“Vậy thì con cứ muốn ăn bánh kem, ba chúng ta đi ra ngoài ăn được không?” Nhóc con thấy Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không nhúc nhích lập tức bò dậy.
Trần Vĩnh Hải lập tức hiểu được ý của nhóc con, trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, gật đầu:“Đi, ba dắt con ra ngoài ăn.”
Nói, hai cha con dắt tay nhau chuẩn bị ra cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu, đen mặt la lên:“Đứng lại?”
“Vậy mẹ đồng ý làm bữa sáng cho ba rồi?” Nhóc con quay đầu lại, giương đôi mắt to tròn nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh bước tới, chọc vào trán nhóc con:“Đồ vô ơn, uổng công mẹ nuôi con rồi!”
“Hihi” Nhóc con nhe răng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa ấn đường, khi lại nhìn đến Trần Vĩnh Hải, tính khí cô không còn tốt nữa:“Còn không mau đưa con ra ngoài?”
Cô quát.
Cô không đành lòng cáu kỉnh với nhóc con không đồng nghĩa với cô không đành lòng cáu kỉnh với người đàn ông này.
“Cần giúp đỡ không?” Trần Vĩnh Hải cười cười, cứ như không phát hiện cô không vui.
Nguyễn Quỳnh Anh hừ lạnh một tiếng, quay người tiếp tục bận việc của mình, không thèm để ý đến anh.
“Ba ơi, mình đi ra ngoài trước đi, mẹ đã đồng ý làm bữa sáng cho ba rồi!” Nhóc con nhìn Nguyễn Quỳnh Anh rồi ngẩng đầu lên nói với Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải dắt cái tay nhỏ của cô bé: “Được thôi, ba dắt con ra ngoài.”
Cha con hai người dắt nhau ra khỏi nhà bếp.
Nguyễn Quỳnh Anh dẩu miệng, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cô vẫn mở cửa tủ lấy thêm một cái đĩa ra làm bữa sáng cho Trần Vĩnh Hải.
Sau 5 năm xa cách, lại lần nữa được ăn đồ Nguyễn Quỳnh Anh làm, trong lòng Trần Vĩnh Hải dâng lên một mùi vị rất khó tả.
Anh ăn rất chậm, chậm hơn cả nhóc con, cứ như ăn nhanh một chút là sẽ không còn nữa vậy.
Thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhấp nhấp môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói.
Một bữa sáng cứ vậy mà kết thúc.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm cặp của nhóc con từ trong phòng bước ra, Trần Vĩnh Hải trực tiếp đi đến, vươn tay ra: “Anh cầm cho.”
“Không cần.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhích người, tránh khỏi tay anh.
Con ngươi Trần Vĩnh Hải hơi tối nhưng nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu, nhanh chóng cướp cặp của nhóc con qua.
Trên tay trống lóc, Nguyễn Quỳnh Anh tức giận trừng anh: “Anh làm gì?”
“Cầm cặp dùm Bảo Nhi.” Trần Vĩnh Hải nhìn cô, nói một cách đương nhiên.
Nguyễn Quỳnh Anh tức cười: “Tôi đã nói không cần, anh không nghe thấy sao?”
Trần Vĩnh Hải quan sát cô một chút: “Hôm nay em mặc đồ màu xanh không hợp với cặp màu hồng của Bảo Nhi, nên để anh cầm cho.”
Anh ra vẻ rất đàng hoàng.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt: “Nói cứ như một thân vest đen của anh hợp với màu hồng lắm!”
Trần Vĩnh Hải rũ mắt cười nhẹ: “Được rồi, anh chỉ muốn giúp em nhẹ nhàng chút, mấy việc này thân là đàn ông, anh nên làm.”
“Hừ.” Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh, vòng qua người anh đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh muốn cầm cứ để anh cầm.
Một thân nhẹ nhàng có gì không tốt chứ.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh dắt nhóc con đi đến cửa, Trần Vĩnh Hải lập tức xách theo cặp của cô bé đuổi theo.
Đến bãi giữ xe, Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa, ôm con gái lên xe, sau đó vòng qua bên kia xe, mở cửa lên xe.
Lúc cô cúi đầu gài dây an toàn, đột nhiên cảm giác xe trầm xuống.
Cô ngẩng đầu xem, chỉ thấy Trần Vĩnh Hải đã lên xe, ngồi trên ghế phụ gài dây an toàn.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh, cô bực bội trừng: “Ai cho anh lên xe, xuống xe!”
Trần Vĩnh Hải thẳng vai:“Anh không có xe.”
“Vậy sao anh đến đây được?”Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô cười:“Kêu Bảo Quốc đưa, cậu ta phải đi đưa tài liệu gấp nên anh cho cậu ta đi rồi.”
“Tôi thấy, đây là cái cớ của anh thì có!” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi xem thường.
Trần Vĩnh Hải haha hai tiếng, không đáp lời nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh biết mình nói trúng rồi, anh chính là cố ý đem xe điều đi để có lý do ngồi xe cô.
Trong lòng bực bội, Nguyễn Quỳnh Anh không khách khí: “Thật không ngờ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Hải lại trơ tráo như vậy.”
“Hết cách rồi, vì mang được vợ con về nhà chỉ có thể mặt dày thôi” Lời châm biếm của cô không những không làm anh tức giận mà còn tiếp lời.
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh ngơ thật rồi: “Anh...”
“Anh sao nào?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày.
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt, che đậy sóng ngầm trong lòng:“Năm năm không gặp, anh thay đổi không ít nha. Nếu là năm năm trước, bị tôi châm biếm như vậy, chỉ sợ anh đã sớm bày sắc mặt, nói không chừng còn hận không thể bóp chết tôi đi.”
Nói đến đây, khoé miệng cô xuất hiện một tia giễu cợt.
Cô của năm năm trước sống cẩn thận từng li từng tí như thế nào đến bây giờ cô vẫn chưa quên được.
Khoảng thời gian đó, anh cứ như con tàu lượn, ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như có trái bom dễ nổ. Bởi vì để ý đoạn tình đáng buồn đó nên cô cố kìm nén con người thật của mình. Cuối người trước mặt anh, cẩn thận dè dặt, sợ anh nổi giận.
Vì thế mà cô phải chịu hết mọi oan uổng, mất đi tự tôn và bản thân, cuối cùng lại bầm dập mà rút lui, giờ nghĩ lại, lúc đó cô ấy thật sự rất ngu ngốc và nực cười.
“Anh đúng là thay đổi rồi, nhưng là đổi về như cũ, thực ra năm năm trước anh cũng không biết tại sao anh lại ngang ngược như vậy. Nhưng mà anh chắc chắn, anh đã thay đổi thành anh thật sự.” Trần Vĩnh Hải nghiêm túc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh
“Anh thật sự?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt vô lăng, biểu tình có chút lạnh lùng: “Anh thật sự có dáng vẻ như thế nào tôi sớm đã quên rồi, tôi cũng không có hứng thú nhớ.”
“Anh biết.” Trần Vĩnh Hải căng chặt người: “Anh sẽ cho em lần nữa quen biết anh thật sự.”
“Vậy phải xem xem anh có bản lĩnh đó không!”Nguyễn Quỳnh Anh coi thường hừ một tiếng.
“Anh sẽ chứng minh cho em xem. Nhưng mà Quỳnh Anh chúng ta nên đi rồi, Bảo Nhi sắp trễ rồi.” Trần Vĩnh Hải chạm đồng hồ, cười như không cười nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy, lập tức nghiêm túc nổ máy chạy đến nàn trẻ, không đuổi anh xuống xe nữa.
Nửa tiếng sau,Nguyễn Quỳnh Anh giao nhóc con cho cô giáo rồi bước ra khỏi nhà trẻ.
Trần Vĩnh Hải đi kế bên, hỏi cô: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.” Nguyễn Quỳnh Anh nhàn nhạt trả lời.
“Vậy đưa anh về biệt thự đi, em biết đó, anh không có xe.” Trần Vĩnh Hải trải tay.
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, dừng trước xe, mở khoá xe, sau đó châm biếm cười với anh:“Nằm mơ đi, tự anh kêu xe đi!”
Nói xong cô lập tức lên xe ngồi, sau đó nhanh chóng khoá xe lại.
Trần Vĩnh Hải không đoán được cô sẽ làm vậy, tới lúc anh phản ứng lại đã quá muộn.
Nguyễn Quỳnh Anh đã lái xe rời khỏi vị trí dừng xe, không ngừng nhấn còi, làm anh tránh ra.
Trần Vĩnh Hải biết cô sẽ không đưa anh, đành phải bước sang một bên vài bước nhường đường, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.