Sau khi được nhường đường, Nguyễn Quỳnh Anh không hề do dự, trực tiếp đạp ga chạy đi.
Xe của cô như một cơn gió chạy ngang qua Trần Vĩnh Hải, câu môi thấp giọng lẩm bẩm: “Tuyệt tình ghê!”
Trần Vĩnh Hải lắc đầu cười nhẹ sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Bảo Quốc:“Đến đây rước tôi.”
Ở một nơi khác, xe của Nguyễn Quỳnh Anh đã vào cao tốc, cô nghêu ngao hát, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Từ khi cô về nước, bỏ rơi Trần Vĩnh Hải là việc làm vui nhất của cô
Trước đây chỉ có phần anh bỏ cô, bây giờ cuối cùng cũng có một lần đến phiên cô bỏ rơi anh rồi.
Không thể không nói cái cảm giác bỏ rơi người khác đi một mình thật sự rất tuyệt vời, đã vậy người bị bỏ rơi còn là Trần Vĩnh Hải nữa, cảm giác vui vẻ tăng gấp đôi so với bình thường.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng mà giây tiếp theo cô cười không nổi nữa rồi, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Chỉ thấy trên ghế phụ có một cặp công tác nam lẳng lặng nằm đó.
Mà trên ghế phụ của cô chỉ có một người đàn ông là Trần Vĩnh Hải từng ngồi qua, vậy cái cặp công tác này là của ai không cần đoán cũng biết rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh thở hổn hển lấy điện thoại để trên giá, gọi cho Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải giống như đã sớm đoán được cô sẽ gọi cho anh, để điện thoại bên tai, cười một tiếng:“Alo!”
“Anh cố ý đúng không?”Nguyễn Quỳnh Anh dùng một tay bấm bluetooth.
Khoé miệng Trần Vĩnh Hải hơi nâng: “Cố ý gì?”
“Cặp công tác!”Nguyễn Quỳnh Anh cắn răng phun ra hai chữ.
Khoé miệng Trần Vĩnh Hải càng nâng cao hơn:“ Ra là bây giờ em mới thấy?”
“Quả nhiên là anh cố ý để quên cặp công tác trên xe tôi, anh cố ý làm như vậy là có ý gì?”Nguyễn Quỳnh Anh lớn tiếng hỏi, trong giọng nói cô ẩn chứa sự tức giận。
Khuỷu tay Trần Vĩnh Hải chống lên cửa xe và gối đầu lên trên khớp xương, cả người anh đều toát ra hơi thở lười biếng:“Không có ý gì hết, làm như vậy chỉ để anh có lí do đến gặp em thôi!”
“Anh…”Nguyễn Quỳnh Anh bị nghẹn một chút.
Miệng Trần Vĩnh Hải truyền ra tiếng cười nhỏ,“Cho nên cô Nguyễn lát nữa tôi có thể đến lấy cặp công tác không?”
“Từ khi nào mà chủ tịch của chúng ta phải tự đến lấy rồi,nhân viên của anh đều công khônh nhận lương hết à?”Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh.
Lời này nghĩa là anh không cần đến đây, kêu người đến là được rồi.
Trong lòng Trần Vĩnh Hải rất rõ ràng nhưng anh lại làm như không hiểu:“Bọn họ đều rất bận, anh cũng không thể làm họ bỏ công việc được đúng không? Cho nên chỉ có thể tự anh đi lấy thôi”
“Không cần đâu! Để tôi kêu người mang qua cho anh.”Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu, nén nỗi tức giận trong lòng lại.
Trần Vĩnh Hải cười nhẹ:“Anh không thích người khác đụng vào đồ của anh.”
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy, không nói lời nào mà hơi dẩu miệng:“Anh không thích người khác đụng vào đồ anh? Vậy tôi đụng vào rồi đó, có phải anh không cần nó nữa đúng không?”
“Em là khác, em không giống họ, em là vợ anh!” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, giữa mày bộc lộ ra sự nghiêm túc giống như sắp đem người nhấn chìm vào trong đó vậy.
Đầu bên kia, khi Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy, cả người đều ngớ ra, cảm giác trên má có chút phát sốt.
Câu này của anh cứ như đang nói ở sát bên tai cô vậy, vừa dịu dàng vừa thâm tình.
Nguyễn Quỳnh Anh lúc này chỉ cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, lỗ tai cũng có chút nóng.
Cái cảm giác này làm cô có chút không biết phải làm sao, tay đang nắm vô lăng cũng vô thức siết chặt lại.
“Tôi không phải là vợ anh!”Nguyễn Quỳnh Anh cắn răng nói, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tự nhiên.
Trần Vĩnh Hải đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy rồi. Anh cũng không tức giận, xoa xoa ngón tay, giọng nói trầm thấp êm tai truyền đến: “Bây giờ em không nhận cũng không sao, sau này anh sẽ làm cho em phải nhận.”
“Tuyệt đối không thể nào!” Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh kiên định mà trả lời.
Trần Vĩnh Hải hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng hít thở, gương mặt trở nên lạnh lẽo;“Nếu anh đã không thích người khác đụng đồ anh vậy tôi mang cặp công tác anh đi vứt cho rồi. Dù gì cũng là anh bỏ ở trên xe tôi, cứ coi như tôi không thấy đi.”
“Trong đó có rất nhiều giấy tờ, em vứt rồi em có gánh nổi hậu quản khi những giấy tờ đó bị người khác nhặt được hay không? ”Trần Vĩnh Hải đặt tay lên đùi, nhẹ nhàng vỗ lên xương bánh chè.
Nguyễn Quỳnh Anh ở đầu bên kia bị chọc tức:“Anh Trần, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Anh là đang uy hiếp cô!
“Anh không muốn sao hết, anh nói rồi, anh bỏ cặp công tác lại chỉ để có lý do quay lại gặp em thôi nhưng em lại không anh tới. Anh cũng không muốn người khác đụng vào đồ của anh cho nên chỉ có thể làm phiền em mang đến cho anh thôi! Cô Nguyễn, anh ở biệt thự đợi em!”
Trần Vĩnh Hải nói xong trực tiếp cúp điện thoại luôn, không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào.。
Nguyễn Quỳnh Anh mặt mày ủ rũ, bóp mạnh vô lăng như muốn bẻ gãy tay lái..
Người đàn ông này thật không biết xấu hổ!
Lại sử dụng thủ đoạn như vậy.
Càng nghĩ càng tức giận Nguyễn Quỳnh Anh không nhịn được đập vô lăng rồi điều khiển xe chạy đến cuối đường, xoay vô lăng rồi phóng xe về khu biệt thự ngoại ô.
Lúc cô đến khu biệt thự, đã là hai tiếng đồng hồ sau đó.
Trên đường đến đây tâm trạng cô đang không tốt mà còn có chút tắc đường nữa khiến cô càng thêm cáu kỉnh.
Đậu xe trước cổng sắt lớn của biệt thự số 1, Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa bước xuống xe.
Cô đứng trước xe quan sát môi trường xung quanh.
Năm năm trước, cô sống ở đây gần nửa năm, thậm chí cô từng coi đây là ngôi nhà thứ hai trong cuộc đời mình, nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh đây không phải là nhà của cô, mà là nơi đau buồn của tất cả những bi kịch của cô.
Bây giờ, sau năm năm, cô lại đến nơi này, mọi thứ ở đây không thay đổi nhiều so với trước đây, nhưng cảm giác nơi đây mang đến cho cô lại thật xa lạ.
Trong biệt thự, Quản gia Hoàng đã được Trần Vĩnh Hải dặn trước, biết Nguyễn Quỳnh Anh sắp tới, ông ấy đã đợi ở cửa biệt thự từ lâu.
Nhìn thấy một chiếc ô tô màu đỏ đậu ngoài cổng, ông ấy biết là người mình đang đợi đã đến nên vội vàng bước ra mở cửa.
“Cô Quỳnh Anh.” Quản gia Hoàng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt không giấu được sự phấn khích và vui mừng.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng vậy, nếu có ai khác ở Giang Thành có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ như vậy, thì đó chính là ông lão trước mặt.
Năm năm trước, ông ấy đối tốt với cô, đến bây giờ cô vẫn luôn nhớ.
“Chú Hoàng, đã lâu không gặp, chú có khoẻ không?” Nguyễn Quỳnh Anh cười ánh mắt ẩn nhẫn nước mắt.
Quản gia Hoàng lại gật đầu: "Tôi khoẻ, nhưng ngày càng già và tóc cũng trở nên bạc trắng rồi, cô Quỳnh Anh, năm năm nay cô khoẻ chứ?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lên mái tóc của ông ấy.
Quả nhiên, đúng như ông ấy nói, mái tóc đen mun năm năm trước giờ đã bạc trắng hết rồi.
Thời gian thật sự không tha người nào hết, cô đã ba mươi mốt tuổi rồi.
“Cháu cũng rất khoẻ.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời một cách mơ hồ.
Quản gia Hoàng quan sát cô một vòng "Vậy là tốt rồi, tốt rồi, cô Quỳnh Anh, tôi thấy trạng thái của cô tốt hơn rất nhiều so với năm năm trước, cũng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều."
“Cảm ơn chú.” Nguyễn Quỳnh Anh cười, vuốt tóc.
Sau khi đổi một trái tim trẻ và khỏe mạnh, cơ thể của cô đã hồi phục rất nhiều, thần sắc của cô cũng trở nên tự nhiên hơn, cô không còn dáng vẻ suy nhược, lúc nào cũng có thể chết của năm năm trước nữa.
“Cô Quỳnh Anh mau vào nhà đi.” Quản gia Hoàng mở rộng cửa chào đón cô.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh lại từ chối, đưa cặp công tác trong tay ra:"Không cần vào nhà đâu. Cháu đến đây chỉ để gửi cái này, cháu còn có việc phải làm nên không ở lại đâu."
Cô không muốn nhìn thấy Trần Vĩnh Hải.
Hơn nữa, buổi sáng đã gặp rồi.
Quản gia Hoàng cầm lấy cặp công tác, không có ý định để Nguyễn Quỳnh Anh đi: "Cô Quỳnh Anh vào ngồi một lát đi, Cậu Hải đã nói với tôi rằng tôi phải giữ cô lại, hình như là có đồ phải đưa cho cô.”
“Đồ?” Nguyễn Quỳnh Anh tỏ vẻ khó hiểu: “Đồ gì?”.