Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Tôi không biết.” Quản gia Hoàng cười: "Nhưng nghe giọng điệu của cậu Hải, có vẻ là một món rất quan trọng, cô Quỳnh Anh, hay là vào trong nhà ngồi đi?

Nguyễn Quỳnh Anh ngập ngừng: "Được thôi."

Cô khá thích thú với món đồ Trần Vĩnh Hải nói.

“Cô Quỳnh Anh, mời đi cùng tôi.” Quản gia Hoàng thấy cô đồng ý, chợt mỉm cười.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đi theo ông ấy vào biệt thự.

“Cô Quỳnh anh cứ tùy tiện ngồi, cô muốn uống gì? Để tôi đi lấy.” Quản gia Hoàng đặt cặp công tác xuống hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh xua tay: "Nước suối là được rồi."

“Được rồi, cô đợi một chút nhé.” Quản gia Hoàng xoay người đi về phía phòng bếp.

Rất nhanh sau đó, ông ấy đưa ra một cốc nước màu vàng nhạt: "Cô Quỳnh Anh, mời dùng."

“Cảm ơn.” Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, cúi đầu khịt mũi: “ Bên trong có mật ong?”

“Đúng vậy, trước đây cố rất thích ngâm mật ong.” Quản gia Hoàng nói.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa cốc: "Còn nhớ không."

“Đương nhiên rồi, sao tôi có thể quên được, cô Quỳnh Anh mau uống đi.” Quản gia Hoàng cười.

Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ, nhấp một ngụm thứ nước mật ngọt vào miệng khiến cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn thấy hai đầu mày của Nguyễn Quỳnh Anh giản ra, Quản gia Hoàng biết cô thích nó, mắt ông ấy khẽ trợn tròn, hỏi: "Cô Quỳnh Anh, cô có muốn ăn bánh ngọt không?"


“Không cần đâu, cháu không đói.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt cốc nước xuống và lịch sự từ chối.

“Vậy được rồi, nếu cô đói thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.” Quản gia Hoàng không ép buộc, ngồi xuống đối diện với cô.

Nguyễn Quỳnh Anh cười gật đầu: "Được."

Sau đó, ánh mắt của cô không khỏi bắt đầu đảo quanh, nhìn mọi thứ trong biệt thự.

Quản gia Hoàng nãy giờ vẫn đang âm thầm quan sát cô, nhìn thấy động tác của cô, ông ấy khẽ mỉm cười:"Ở đây không có gì thay đổi so với trước đây, đúng không?"

Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, căng thẳng giơ lên ly nước, giả vờ uống nước để che giấu sự phức tạp trong lòng: "Vẫn giống như trước đây."

"Đúng, nó không thay đổi chút nào. Thực tế, nhiều đồ đạc đã trở nên cũ rồi. Theo tính cách của cậu Hải, lẽ ra nó phải được thay đổi từ lâu, nhưng cậu ấy lại không đổi nó. Cô có biết tại sao không?" Quản gia Hoàng hỏi Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Cháu không biết."

"Thật ra không có lý do gì khác, chỉ có một. Những món đồ đó đều là do cô Quỳnh Anh- cô chọn, nên cậu Hải vẫn chưa bao giờ đổi." Quản gia Hoàng vỗ vỗ ghế sô pha dưới thân.

Tay cầm cốc nước của Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt, một lúc lâu sau mới thờ ơ phun ra hai chữ: "Thật sao?"

“Đương nhiên.” Quản gia Hoàng gật đầu khẳng định.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo khóe miệng không nói gì.

Thật lòng mà nói, khi nghe điều này, cô hơi bất ngờ, nhưng lại không cảm động.

Những món đồ ông ấy nói đều là những món do cô đặt cách đây 5 năm, trước đám cưới vài ngày, sau khi nghe Tô Hồng Yên đề nghị trang trí phòng tân hôn, cộng thêm sự cho phép của Trần Vĩnh Hải, nên cô đã thật sự rất ngốc mà đi mua đủ thứ đồ đạc và phụ kiện để trang trí cho căn biệt thự này.

Nhưng kết quả cuối cùng thật đáng buồn.


Thấy Nguyễn Quỳnh Anh không có tâm trạng cao, Quản gia Hoàng cũng nhận ra những gì mình đang nói, có lẽ đang gợi cho cô chuyện không vui, trong lòng dâng lên một cảm giác hối hận.

Vì vậy ông ấy khẽ ho một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đền: "Cô Quỳnh Anh, sao không mang bé con theo sao?"

“Chú nói Bảo Nhi?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi trong tiềm thức.

Quản gia Hoàng nhanh chóng đáp lại: "Đúng vậy, Cậu Hải đã cho tôi xem bức ảnh của cô bé, trông rất đẹp."

Nghe Quản gia Hoàng khen con gái mình, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút tự hào, bèn gạt đi sự u ám trong lòng, mỉm cười đáp: “Ở trường mẫu giáo, nếu chú Hoàng muốn gặp con né, lần sau cháu sẽ đưa con bé đến gặp chú."

Cô nói câu này, chẳng qua là lời nói khách sáo để làm cho ông ấy vui vẻ.

Rốt cuộc, cô không thể thực sự đưa Bảo Nhi đến đây.

Quản gia Hoàng đương nhiên nghe hiểu, nhưng không có ý hiểu, mà là tiếp lời nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ đợi cô Quỳnh Anh mang bé con đến."

"Ừm..." Nụ cười của Nguyễn Quỳnh Anh trở nên miễn cưỡng, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.

Chắc chắn cô sẽ khiến Quản gia Hoàng thất vọng, cô sẽ không đưa Bảo Nhi đến đây.

Mang con bé tới đây, không nhất định mang trở về được, tuy rằng Quản gia Hoàng tốt với cô, nhưng dù sao ông ấy cũng là người của nhà họ Trần, Bảo Nhi là con cháu nhà họ Trần, Trần Vĩnh Hải muốn cho Bảo Nhi nhận tổ tiên của mình và trở về gia tộc của mình. Quản gia Hoàng tự nhiên cũng sẽ đứng về phía Trần Vĩnh Hải và giành lấy con với cô.

Vậy nên người của nhà họ Trần Bảo Nhi gặp càng ít càng tốt

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh gạt đi sự xấu hổ, ngồi thẳng người và hỏi: "Chú Hoàng, anh Trần đâu?"


Nghe Nguyễn Quỳnh Anh hỏi Trần Vĩnh Hải, Quản gia Hoàng nhất thời hơi bối rối.

Bây giờ cô Quỳnh Anh gọi cậu Hải như vậy?

Cách gọi này còn xa lạ hơn cả cách gọi cậu Hải.

“Chú Hoàng?” Thấy Quản gia Hoàng phân tâm, Nguyễn Quỳnh Anh vươn tay vẫy vẫy trước mặt.

Quản gia Hoàng lập tức thanh tỉnh và cười ngượng ngùng:"Xin lỗi, tôi bị phân tâm. Cậu Hải đang có cuộc họp video trong phòng làm việc. Cô Quỳnh Anh, cô ngồi chờ một lát đi. Tôi sẽ lên xem cậu ấy đã họp xong chưa."

“Được thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.

Quản gia Hoàng đứng dậy đi vào thang máy.

Nguyễn Quỳnh Anh ngồi một mình trên ghế sô pha tay cầm cốc nước, uống từng chút một.

Còn chưa kịp uống cạn cốc nước thì bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên đất, từ xa truyền đến.

Nguyễn Quỳnh Anh vô thức quay đầu nhìn theo tiếng động.

Chỉ thấy Tô Hồng Yên vội vàng tiến lại gần, tốc độ vừa nhanh vừa lo lắng, như thể đã xảy ra chuyện lớn.

Nguyễn Quỳnh Anh không che giấu ánh mắt, Tô Hồng Yên cũng nhìn thấy cô, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"

“Hình như không liên quan gì đến cô.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt cốc nước xuống, nhàn nhạt đáp.

“Cái gì gọi là không liên quan tới tôi, không phải cô hận anh Hải sao, còn đến đây làm gì?” Tô Hồng Yên vẻ mặt vặn vẹo.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm cánh tay: "Cái này hình như không liên quan tới cô. Xin hỏi cô Tô, cô dùng thân phận gì để chất vấn tôi?"

"Tôi..." Tô Hồng Yên nghẹn ngào.

Nguyễn Quỳnh Anh không buông tha cô ta, ánh mắt tinh nghịch rơi vào cô ta"Là bạn gái của anh ấy? Hay là vợ chưa cưới của anh ấy?"


Tô Hồng Yên tức giận đến mức bốc khói.

Làm sao cô ta lại không biết được rằng Nguyễn Quỳnh Anh đang cố tình chế giễu cô ta.

"Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang cố tình gây sự với tôi sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh ngây ngô chớp mắt: "Không, cô Tô sao có thể nghĩ như vậy được? Tôi chỉ xác minh mối quan hệ của cô Tô và anh Trần thôi, lỡ cô là..."

“Cô ấy không là gì hết!” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên, cắt ngang lời cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lại, Trần Vĩnh Hải tay đút túi quần đi cùng Quản gia Hoàng từ trong thang máy ra, đi về phía bên này.

Khi anh đi đến gần cô, anh lại nói: "Cô ấy và anh không có quan hệ gì hết."

Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nhìn sang chỗ khác: "Có liên quan gì đến tôi? Nói với tôi làm gì, tôi không có hứng thú nghe."

Trần Vĩnh Hải cười tủm tỉm: "Em là vợ anh, anh không muốn em hiểu lầm, nên anh đương nhiên phải nói rõ cho em biết."

“Không cần thiết.” Nguyễn Quỳnh Anh mặt lạnh nói.

Trần Vĩnh Hải trong mắt mang theo ý cười nhẹ.

Lần này, cô không phản bác lại câu nói của anh rằng ‘em là vợ anh’.

Có vẻ như trong tiềm thức cô đã có một nhận thức này rồi.

Đây là một tin tốt!

“Anh cảm thấy cần thiết.” Trần Vĩnh Hải nói xong liền nhìn về phía Tô Hồng Yên, vẻ mặt lập tức trầm xuống:“Em đến đây làm gì?”

Tô Hồng Yên cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý: "Anh Hải, anh làm sao có thể nói chúng ta không quan hệ gì, anh đã quên chúng ta..."

“Được rồi!” Trần Vĩnh Hải cau mày, to tiếng ngắt lời cô ta: “Anh hỏi em đến đây làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận