Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng Vĩnh Hải liền tốt hơn nhiều.

Tận sâu trong tiềm thức, cô quả nhiên vẫn rất quan tâm đến anh.

“Vĩnh Hải.” Nguyễn Quỳnh Anh gọi Vĩnh Hải.

Vĩnh Hải sờ sờ môi, che giấu đi niềm vui sướng trong lòng không để cô nhìn thấy: "Sao vậy?"

“Xin anh đấy, buông tôi ra được không?” Nguyễn Quỳnh Anh ôm lấy cánh tay: "Tôi phải đi rồi.”

Lần này Vĩnh Hải không ngăn cản cô nữa, bước sang một bên để cửa mở ra.

Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ, mở cửa đi ra ngoài.

Vĩnh Hải chỉnh lại bộ vest trên người mình, rồi cũng theo cô ra ngoài.

Trong phòng khách dưới lầu, quản gia Hoàng nhìn thấy hai người từ thang máy đi ra, ông đặt khăn lau trên tay xuống, tươi cười chào hỏi: "Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh, cô cậu đã nói xong cả chưa?"

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu.

Vĩnh Hải nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút: "Chú Hoàng, bữa trưa đã chuẩn bị xong chưa?"

“Lúc này, nhà bếp đã gần xong rồi thưa cậu.” Quản gia Hoàng đáp.

Vĩnh Hải quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Ăn trưa xong rồi hẵng đi."

Từ câu nói này của anh, mọi người đều nghe ra được ý anh là muốn giữ cô ở lại.

Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, nhàn nhạt từ chối: "Không cần đâu, tôi về công ty rồi ăn cũng được"


"Từ đây đến Nguyễn thị mất gần một giờ, đợi em về đến thì nhà ăn cũng chẳng còn gì cho em nữa đâu," Vĩnh Hải nói.

Quản lý Nguyễn thị năm năm, anh đương nhiên hiểu rõ trong lòng bàn tay thời gian làm việc nghỉ ngơi của Nguyễn thị.

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không dao động, cô kiên quyết muốn rời đi: "Vậy trên đường trở về, tôi tìm một nhà hàng vào đó ăn là được rồi."

Cô bướng bỉnh như vậy, ánh mắt Vĩnh Hải trầm xuống, anh nhìn về phía quản gia Hoàng âm thầm nháy mắt một cái.

Quản gia Hoàng lập tức hiểu ý, hai tay chắp lại, cười với Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cô ở lại đây ăn xong hẵng đi, phần của cô chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cả rồi, không ăn thì lãng phí, hơn nữa là tôi mời cô, cô cứ từ chối hoài như vậy tôi sẽ thất vọng lắm ”.

Nhìn mái đầu bạc trắng của quản gia Hoàng, Nguyễn Quỳnh Anh quả thật không đành lòng làm ông thất vọng.

Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ giữa quản gia Hoàng và Vĩnh Hải, cố tình thay Vĩnh Hải giữ cô lại.

"Xin lỗi chú Hoàng, cháu phải đi ngay, nếu không qua một lúc nữa đến giờ cao điểm buổi trưa sẽ tắc đường."

Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh khách khí cười, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.

Quản gia Hoàng nhìn Vĩnh Hải, bất đắc dĩ buông tay: "Xin lỗi cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh cũng không nể mặt tôi."

Vĩnh Hải tối mặt lại, không nói tiếng nào.

Quản gia Hoàng mỉm cười, cầm lên chiếc khăn vừa đặt xuống rồi tiếp tục làm việc của mình.

Rời biệt thự của Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp lái xe trở lại Nguyễn thị.

Đúng như lời Vĩnh Hải nói, nhà ăn Nguyễn thị đã không còn thức ăn nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ đành phải đi mua một phần mì xào, đem về văn phòng để ăn.


Ăn được một nửa, Thư ký Diêm gõ cửa đi vào: "Đang ăn cơm à?"

“Ừ, Thư ký Diêm có việc gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhai vừa hỏi, hai má phồng lên trông như một con sóc, rất đáng yêu.

"Không phải chuyện quan trọng gì, lần trước tôi cũng từng nói qua, việc giúp cô tìm nhà ấy?" Thư ký Diêm kéo ghế đối diện ngồi xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh hai mắt sáng lên: "Anh tìm được nhà rồi?"

“Tôi tìm được rồi, căn nhà hai phòng ở bờ phía Nam đủ cho mẹ con cô ở, đây là hợp đồng thuê nhà và ảnh chụp căn nhà, cô xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký vào luôn, tối nay liền có thể dọn vào ở ngay". Thư ký Diêm đưa hợp đồng trên tay sang cho cô

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng đặt đũa xuống cầm lấy, nghiêm túc đọc qua một lượt.

Đọc xong, cô không nói lời nào, lấy bút từ ống đựng bút, ký vào bản hợp đồng.

“Căn nhà không tồi, nhưng tiền thuê nhà có phải là hơi không hợp lý?” Nguyễn Quỳnh Anh giao hợp đồng cho thư ký Diêm, nghi hoặc nói.

Thư ký Diêm đặt tay lên bản hợp đồng: "Chủ tịch cho rằng tiền thuê nhà đắt quá sao?"

"Không, tôi chỉ là cảm thấy nó quá rẻ, những căn nhà ở khu bờ phía Nam, vài trăm triệu một mét vuông, nhưng giá cho tôi thuê chỉ 35 triệu một tháng, hơn nữa trang trí cũng rất sang trọng, có phải căn nhà đó có vấn đề gì không? Ví dụ như nơi đó từng có người chết hay sao đó, kiểu vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh có chút lo lắng.

Thư ký Diêm bật cười: "Chủ tịch nghĩ nhiều quá rồi, nhà tuyệt đối không có vấn đề gì, nghe người môi giới nói chủ nhà cho thuê vì có quá nhiều bất động sản, rẻ như vậy cũng chỉ vì muốn người thuê giúp trông hộ nhà cửa mà thôi.”

“Thật sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày: "Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”

“Yên tâm đi chủ tịch, không sao đâu, cứ yên tâm mà ở thôi.” Thư ký Diêm an ủi.

Thấy anh đã nói như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, cũng gạt đi nghi ngờ trong lòng: "Tôi biết rồi, buổi chiều tôi sẽ đón nhóc con, tiện đường tôi sang xem qua một chút."


“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô.” Thư ký Diêm nói xong đứng lên: "Vậy chủ tịch, cô ăn tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh cười.

Thư ký Diêm cầm bản hợp đồng, rời khỏi văn phòng.

Buổi chiều, Nguyễn Quỳnh Anh theo đúng thời gian, đi nhà trẻ đón con.

Khi cô đến, nhà trẻ vẫn chưa tan học.

Nguyễn Quỳnh Anh đeo kính râm, đứng tựa vào cổng trường yên lặng chờ đợi.

Đợi được vài phút, điện thoại trong túi xách reo lên.

Cầm điện thoại lên nhìn qua một chút, nhìn thấy tên người gọi, một tia ngập ngừng trong mắt cô hiện lên đằng sau cặp kính râm.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định nhấc máy.

“Anh cứ tưởng em thấy anh là trực tiếp cúp luôn.” Giọng nói trầm thấp của Vĩnh Hải xuyên qua điện thoại truyền vào tai, khiến cô ngứa ngáy.

Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng đưa điện thoại ra khỏi tai: "Có chuyện gì sao?"

“Bây giờ em đang ở nhà trẻ à?” Vĩnh Hải hỏi ngược lại.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ ừ một tiếng.

Ở đầu bên kia của điện thoại, Vĩnh Hải giãn lông mày nói: "Được rồi."

“Rốt cuộc là anh muốn nói gì?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, có chút không kiên nhẫn. Đọc‎ 𝙩hê𝙢‎ các‎ chươ𝗻g‎ 𝙢ới‎ 𝙩ại‎ ﹟‎ T𝙧ù𝙢T𝙧𝗎𝒚ệ𝗻.V𝑵‎ ‎ ﹟

Vĩnh Hải rũ mắt xuống, cười: "Anh muốn nói với em rằng hôm nay anh không thể đến đón Bảo Nhi, công ty có việc cần anh giải quyết."

“Ừ, vậy thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh thản nhiên đẩy kính râm.

Anh đến hay không có liên quan gì đến cô.


Nghe giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Quỳnh Anh, Vĩnh Hải nhẹ giọng thở dài: "Vậy nên anh mong em có thể nói chuyện với Bảo Nhi, nói với nó, anh không phải cố ý không đến đón nó."

“Tôi biết rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại một câu, lập tức cúp máy, không để Vĩnh Hải có cơ hội tiếp tục nói.

Sau đó, cô lại cất điện thoại di động vào túi, nghe thấy tiếng chuông tan học liền đi theo các phụ huynh khác vào trường.

“Mẹ.” Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cô bé đã nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, liền lon ton chạy tới.

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng bế con gái lên: "Nhóc con của mẹ!"

Cô cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ngửi thấy mùi sữa trên người con, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Mẹ ơi, ngứa quá!” Cô bé vừa cười khúc khích khi bị cọ mặt, lúc lắc thân người để tránh.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy con gái nói ngứa, lập tức dừng lại: "Vậy mẹ không cọ nữa."

“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu lia lịa, ánh mắt đảo khắp nơi, có vẻ như đang tìm ai đó.

“Mẹ.” Cô bé vòng tay qua cổ Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh nâng bé lên: "Sao vậy con?"

Có phải gần đây nhóc con nặng thêm rồi không?

Cô sắp bế nó không nổi đến nơi rồi!

“Tại sao bố không đến?” Cô bé hỏi, giọng lạc lõng.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm bé đi về phía cổng trường: "Bố có việc cần phải xử lý, bảo mẹ nói cho con biết, bố không phải cố ý không đến đón con."

“Bố nói vậy thật hả mẹ?” Cô bé chớp chớp mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh hôn con gái: "Sao? Tưởng mẹ nói dối con à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận