Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Anh chỉ không muốn con gái cảm thấy người bố như anh, đến tết tóc cho con cũng không biết” Vĩnh Hải nói.

Nguyễn Quỳnh Anh lườm anh một cái: "Anh vốn không biết thật mà, còn không buông tay ra."

“Ừ.” Vĩnh Hải nhanh chóng bỏ tay khỏi tóc Trần Bảo Nhi.

Nguyễn Quỳnh Anh bước tới, đẩy anh sang một bên, đứng ở vị trí vừa nãy của anh, tiếp quản công việc giúp Trần Bảo Nhi buộc tóc.

Trần Bảo Nhi đảo mắt hướng về chỗ của Vĩnh Hải, giờ mới kịp phản ứng: "Bố, bố không biết tết tóc đúng không?"

Vĩnh Hải giật giật khóe miệng: "Ừm..."

“Vậy sao bố lại nói dối con!” Nhóc con bĩu môi, có chút không vui.

Vĩnh Hải nhanh chóng xin lỗi: "Là lỗi của bố."

“Thôi quên đi!” Nhóc con xua tay: "Con tha thứ cho bố, nhưng bố phải nói mẹ dạy bố, lần sau con muốn bố tết tóc cho con”.

Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng: "Sao phải là mẹ dạy mới được?"

Vĩnh Hải cũng nhìn nhóc con.

Nhóc con nghiêng nghiêng đầu: "Bởi vì mẹ tết tóc rất đẹp."

“Được rồi, bố nhớ rồi, nhất định phải học mẹ con.” Vĩnh Hải trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh bất mãn nhìn anh chằm chằm, vừa định mở miệng nói, Vĩnh Hải đã nháy mắt với cô, không nói ra tiếng mà dùng khẩu hình đáp: "Đừng để con gái thất vọng."

Đọc hiểu lời nói của anh, cho dù Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng không tình nguyện lắm cũng phải nuốt xuống những gì chưa nói, vỗ nhẹ sau gáy con gái, đổi lời: "Được rồi, tết tóc xong rồi, ăn sáng thôi."

Nhóc con nhảy khỏi ghế sofa, nắm tay Vĩnh Hải: "Bố, ăn sáng đi."

“Được.” Vĩnh Hải cười.

Hai cha con nắm tay nhau đi về phía bàn ăn, Nguyễn Quỳnh Anh đi theo phía sau, trong lòng có hơi chua xót.


Cái đứa nhóc phản bội này, con quên là ai vừa tết tóc cho con rồi sao?

Vừa tết tóc xong một cái là vứt mẹ ruột sang một bên, quên hết cả như vậy đấy.

Đúng là một đứa nhóc vô tâm!

Nghĩ đến điều này, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vĩnh Hải.

Đều tại anh, nếu anh không đến, trong mắt nhóc con chỉ có duy nhất mình cô.

Vĩnh Hải cảm thấy sau lưng anh có ánh mắt u oán, quay đầu lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, và nở một nụ cười mà trong mắt cô nhìn thấy rõ ràng là đang tự mãn.

Nguyễn Quỳnh Anh tức giận mím chặt môi.

Người này tuyệt đối là cố ý, biết cô đang ghen tị, quay đầu lại cười nhạo cô!

Tức giận mà không có chỗ phát tiết, Nguyễn Quỳnh Anh tăng tốc độ, bước qua hai cha con đi đến bàn ăn.

Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh bước đi nhanh như vậy, nhóc con chớp mắt nói: "Hình như mẹ không vui lắm."

“Không sao đâu, không phải mẹ con không vui đâu.” Vĩnh Hải sờ đầu con gái.

Cô bé ngẩng đầu lên, không vừa ý nhìn Vĩnh Hải: "Bố đừng sờ đầu con, rối lên hết mẹ lại phải tết lại, chứ bố đâu có biết tết đâu!"

Nghe vậy, Vĩnh Hải khóe miệng khẽ co giật, giọng nói pha chút xấu hổ đáp: "Được rồi, bố không động vào..."

Việc anh không biết cách tết tóc khiến hình tượng của anh trong lòng con gái giảm đi mấy bậc.

Xem ra là anh phải học cách tết tóc cho con gái rồi.

Tìm Nguyễn Quỳnh Anh học, cô ấy chắc chắn sẽ không chịu dạy, vẫn là phải tự lên mạng học hỏi vậy.

Sau bữa ăn sáng.


Nguyễn Quỳnh Anh mang theo cặp sách của Trần Bảo Nhi từ trong phòng bước ra..

Nhóc con thấy thế chạy đến tự đeo cặp sách vào lưng: "Mẹ để con tự mang”.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Được, con tự đeo vào đi."

Vĩnh Hải bên cạnh cũng nói: "Con có cần bố ôm không?"

“Không cần, con phải tự mình đi!” Nhóc con lắc đầu.

Sau đó, cô bé siết chặt chiếc cặp nhỏ của mình, hai chân ngắn cũn cỡn tiến từng bước về phía cửa..

Vĩnh Hải đi theo sau, giúp cô bé mở cửa.

Cửa mở, nhóc con dẫn đầu đi ra, đứng ngoài cửa hét vào trong nhà: "Bố mẹ nhanh lên, con đi học muộn mất".

“Đến ngay.” Nguyễn Quỳnh Anh thay giày, nghe thấy con gái thúc giục, nhanh chóng đáp lại.

Vĩnh Hải không nói chuyện, đứng cùng con gái, mỉm cười nhìn Nguyễn Quỳnh Anh thay giày.

Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, một bác gái cầm bị rác đi ra, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đứng ở cửa, ánh mắt chợt sáng lên: "Ồ, các cháu mới dọn đến hả?"

Vĩnh Hải không có thói quen chào hỏi người lạ, vậy nên anh không đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh cười gật đầu: "Vâng ạ, tối hôm qua vừa mới chuyển tới đây."

“Tôi chỉ hỏi một chút thôi nhé, hai người có phải là vợ chồng không?” Bác gái lại hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa kịp mở miệng, nhóc con đã nói trước: "Là bố mẹ của cháu, không phải vợ chồng."

Nhóc con không hiểu vợ chồng có ý nghĩa gì nên theo bản năng phản bác lại.


Bác gái sửng sốt một chút, sau đó che môi cười nói: "Ôi, đứa nhỏ này thật đáng yêu, bọn họ là cha mẹ của cháu, đương nhiên phải là vợ chồng rồi."

“Vợ chồng là gì ạ?” Nhóc con nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

"Vợ chồng là..." Nhất thời, bác gái cũng không biết phải giải thích thế nào, bà biết thế nào là vợ chồng, nhưng giải thích cụ thể chi tiết thì lại không biết phải nói làm sao

Cuối cùng, bác gái chỉ vào Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh: "Chính là bố mẹ của cháu ở bên nhau, thành vợ chồng mới sinh được ra cháu."

“Ồ!” Nhóc con hiểu ra gật đầu: "Vậy thì bố mẹ cháu là vợ chồng.”

“Đúng vậy, bố mẹ đương nhiên là vợ chồng.” Vĩnh Hải ôm nhóc con, nở một nụ cười hiếm thấy vớ bác gái kia.

Rõ ràng những lời này của bác ấy khiến anh rất hài lòng.

Chỉ có Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, muốn giải thích mối quan hệ của mình và Vĩnh Hải, nhưng cuối cùng, cô vẫn kìm lại được

Lý trí bảo rằng lúc này không cần giải thích thì tốt hơn.

Nếu cô cứ khăng khăng rằng cô và Vĩnh Hải không phải là vợ chồng, nói không chừng bác gái này có thể nghĩ ra được điều gì.

Cô từng nghe thư ký Diêm nói qua, trong khu nhà này có rất nhiều “chim hoàng yến”, được những nhà giàu có giấu ở đây.

“Hai người là đôi vợ chồng đẹp nhất mà bác từng thấy.” Bác gái đưa ngón tay cái lên, có chút ngưỡng mộ khen ngợi.

Nếu con trai bác mà cũng đẹp trai như vậy thì tốt biết bao!

“Cảm ơn.” Vĩnh Hải trả lời.

Bác gái cười ha ha hai tiếng: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, bây giờ hai đứa đang định đưa con đi học sao?"

“Vâng.” Vĩnh Hải khẽ gật đầu.

Bác gái nhanh chóng nhường đường: "Vậy thì đi mau."

“Đi thôi.” Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh cười với bác gái, nắm tay nhóc con, cùng Vĩnh Hải bước vào thang máy.


Khi đến bãi đỗ xe, Nguyễn Quỳnh Anh ấn chìa khóa xe.

Vĩnh Hải mở cửa xe, bế nhóc con lên xe.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy hành động của anh, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng cũng không ngăn cản.

Cô nhìn ra được, nhóc con rất muốn Vĩnh Hải làm như vậy.

“Mẹ, mau lên xe đi.” Nhóc con vỗ vỗ ghế hét lên.

Nguyễn Quỳnh Anh đáp lại một tiếng, mở cửa chuẩn bị ngồi vào ghế lái.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách vang lên.

Cô đành phải rút lại một chân đã bước vào xe, lấy điện thoại trong túi ra.

Là cuộc gọi từ thư ký Diêm, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp nhấc máy, không hề do dự.

Hai phút sau, cô cúp điện thoại, vẻ mặt có chút không nói nên lời.

Vĩnh Hải thấy vậy, trầm giọng hỏi: "Nguyễn thị xảy ra chuyện gì sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không phải, là cổ đông của công ty tổ chức họp đột xuất."

“Em nhất định phải đi à?” Vĩnh Hải nhướng mày.

Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng

Với tư cách là chủ tịch công ty, cô nhất định phải tham dự đại hội cổ đông.

Chỉ có điều......

Qua cửa kính xe, Nguyễn Quỳnh Anh hướng mắt nhìn về phía bé con

Vĩnh Hải hiểu ý cô, cười nói: "Để anh đưa con đi, em đến công ty được rồi."

“Anh?” Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhìn anh.

Sự cảnh giác và nghi ngờ trong mắt cô khiến Vĩnh Hải có chút không hài lòng, anh mím môi: "Không tin anh sao? Bảo Nhi là con gái anh, làm sao anh làm nó lạc mất được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận