Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Bố sẽ không để lạc mất con đâu, mẹ ơi, mẹ bận việc thì cứ đi làm đi” Cô bé mở cửa kính xe vẫy tay với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe con gái nói như vậy, hơn nữa công ty thật sự cần cô sang đấy, quyết định thỏa hiệp: "Vậy được, Bảo Nhi giao cả cho anh."

“Ừ.” Vĩnh Hải gật đầu, bế Trần Bảo Nhi ra khỏi xe.

Hai cha con đứng cùng nhau, vẫy tay chào cô.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh mềm nhũn, cũng là lần đầu tiên sau khi về nước cô nhìn anh bằng ánh mắt hòa nhã như vậy

“Cảm ơn.” Cô mỉm cười, chỉ chốc lát nụ cười liến biến mất, khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Dù chỉ là giây phút ngắn ngủi nhưng Vĩnh Hải vẫn kịp nắm bắt.

Anh giật mình, lập tức nở nụ cười, một nụ cười vừa thâm tình, vừa dịu dàng: "Giữa anh và em không cần phải nói những lời này."

Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không trả lời, xoay người lên xe.

“Tạm biệt mẹ!” Cô bé vẫy tay chào phía sau xe hô lên.

Hai cha con nắm tay nhau nhìn xe của Nguyễn Quỳnh Anh đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

"Đi thôi, bố đưa con đi học."

“Vâng.” Nhóc con gật đầu.

Vĩnh Hải nắm tay cô bé, đi đến chỗ xe anh đang đỗ.

Bảo Quốc từ xa nhìn thấy hai cha con, liền nhanh chóng xuống xe.

“Cậu Vĩnh Hải.” Bảo Quốc chào anh.

Vĩnh Hải cau mày: "Đây là con gái tôi."

Bảo Quốc lập tức hiểu ra, hơi cúi người, dịu dàng cười với Trần Bảo Nhi: "Chào cô, cô chủ nhỏ."


“Cô chủ nhỏ là gì vậy ạ?” Cô bé giơ ngón tay, không giải thích được bèn hỏi lại.

Bảo Quốc nhẹ nhàng đáp: "Cô chủ nhỏ là công chúa nhỏ."

“Bố ơi, con có phải là công chúa nhỏ không?” Cô bé ngẩng mặt lên hỏi Vĩnh Hải, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.

Vĩnh Hải ừ một tiếng, gật đầu nói: “Con là công chúa nhỏ của bố."

“Hay quá đi, con cũng là công chúa.” Nhóc con vỗ tay vui vẻ nói: “Mẹ kể cho con nghe rất nhiều câu chuyện, những công chúa trong câu chuyện đều rất xinh đẹp, rất xinh đẹp đó bố”.

“Bảo Nhi lớn lên cũng sẽ rất xinh đẹp.” Vĩnh Hải ôm con gái.

Nhóc con vòng tay qua cổ anh: "Thật không bố?"

“Thật mà, con trông bố mẹ có đẹp không?” Vĩnh Hải hỏi bé.

Nhóc con không cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Đẹp, bố mẹ là đẹp nhất."

“Vì vậy, Bảo Nhi là người thừa hưởng gen của bố và mẹ, con nhất định càng đẹp hơn.” Vĩnh Hải hôn lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô bé.

Nhóc con thích thú, cười khúc khích.

“Được rồi, lên xe đi.” Vĩnh Hải bế con gái vào trong xe.

Vì trên xe không trang bị sẵn ghế trẻ em nên Vĩnh Hải chỉ có thể ôm con gái vào trong lòng.

Bảo Quốc quay lại ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Cậu Vĩnh Hải, bây giờ chúng ta đến công ty hay đi đâu?"

"Đi nhà trẻ."

"Đưa cô chủ nhỏ đi học ạ?"

"Ừ."

“Được rồi, tôi biết rồi.” Bảo Quốc bật định vị lái xe.

Xe của Vĩnh Hải cao cấp hơn của Nguyễn Quỳnh Anh, nhóc con thích thú hết nhìn chỗ này lại sờ chỗ khác.

Đây là lần thứ hai cô bé ngồi trên xe của Vĩnh Hải, lần đầu tiên là vào ban đêm, trong xe không bật đèn nên cũng không nhìn thấy gì.

Lần này là ban ngày, nhìn thấy rõ mọi thứ trên xe, nhóc con thích thú hỏi rất nhiều câu hỏi.

Mà những câu hỏi này Bảo Quốc đều rất kiên nhẫn trả lời, cố gắng hiểu những gì nhóc con nói.

Thấy anh dỗ dành cô bé vui vẻ như vậy, Vĩnh Hải gõ ngón tay lên cửa xe vài cái, hào phóng mở miệng: "Khi trở về tôi thưởng anh một tháng lương."

“Cảm ơn cậu Vĩnh Hải!” Bảo Quốc vội vàng cảm tạ.

Tuy vẻ mặt Bảo Quốc đầy hưng phấn, vui mừng, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường, nhanh đến nỗi không ai phát hiện.

Tiền thưởng?

Nhanh thôi, anh sẽ sớm sở hữu 5% cổ phần của tập đoàn Vĩnh Phát, mới không cần cái phần tiền thưởng vài trăm triệu thế này!

“Bố.” Lúc này, nhóc con bỗng nhiên gọi một tiếng.

Vĩnh Hải cúi đầu hôn lên đỉnh đầu con gái: "Làm sao vậy?"

“Bố và mẹ sao lại không sống cùng nhau?” Bé con hỏi.

Câu này vừa hỏi, Vĩnh Hải liền ngây ra, nhất thời quên mất phải trả lời bé.


Cô bé tự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình: "Hạo Hạo nói với con rằng bố mẹ bạn ấy sống cùng nhau, họ ở chung một phòng."

“Hạo Hạo là ai?” Vĩnh Hải nhíu mày.

Nhóc con đáp: "Bạn cùng bàn của con."

Hóa ra cũng là một hạt đậu nhỏ như nhóc con này.

Anh còn cho rằng là người nào đó có ý định xấu, cố tình tiếp cận nhóc con nói những điều này với nó.

Đôi lông mày nhíu lại đã dãn ra, Vĩnh Hải nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì có chút chuyện giữa bố và mẹ con, nên mẹ con không chịu ở chung với bố"

"Có chuyện gì ạ? Con đã hỏi mẹ rồi, nhưng mẹ không nói cho con biết." Cô bé bĩu môi.

Vĩnh Hải mí mắt rũ xuống, che đậy sự tự trách và hối hận dưới đáy mắt: "Con còn nhỏ, mẹ không nói cho con biết là đúng, tóm lại, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bố."

“Cô giáo nói rồi, làm sai thì phải xin lỗi, bố đã xin lỗi mẹ chưa?” Nhóc con ngẩng đầu hỏi.

Khóe miệng Vĩnh Hải cong lên: "Bố xin lỗi rồi, nhưng mẹ con không chịu tha thứ cho bố."

“Đó là vì bố xin lỗi không đủ thành ý.” Nhóc con nói.

Những lời này khiến Vĩnh Hải kinh ngạc, híp mắt hỏi: "Câu này là ai dạy con đấy?"

Câu nói ý nghĩa sâu sắc như vậy không phải là kiểu mà giáo viên mầm non sẽ dạy.

“Không ai dạy con, con xem ti vi học được đó.” Nhóc con chớp chớp mắt.

Vĩnh Hải khóe miệng giật giật: "Con xem cái gì trên ti vi vậy?"

“Con không biết, con không nhận được mặt chữ”. Nhóc con khổ sở cúi đầu.

Vĩnh Hải bật cười: "Sau này đừng xem mấy cái đó nữa biết chưa?"

“Tại sao ạ?” Nhóc con ngây ngô hỏi.

Vĩnh Hải sờ sờ tóc của bé: "Không tốt cho con, con phải nghe lời bố nhé."

“Vâng, con nghe lời bố.” Nhóc con gật đầu.

Vĩnh Hải hôn lên tóc con gái một lần nữa: "Con yêu."


"Hửm?"

“Con có muốn mẹ tha thứ cho bố không?” Vĩnh Hải hỏi, ánh mắt anh chợt lóe lên.

Cô bé ôm khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của mình: "Chính là bố xin lỗi rồi nhưng mẹ không chấp nhận."

"Không sao, chỉ cần con giúp bố, mẹ sẽ chấp nhận thôi."

“Thật sao?” Nhóc con có hơi không tin tưởng lắm.

Vĩnh Hải gật đầu: "Thật mà, chỉ cần mẹ tha thứ cho bố, bố mẹ sẽ lại hòa hợp với nhau, con ngoan, con không muốn chúng ta một nhà ba người sống cùng nhau sao?"

“Muốn ạ.” Đứa bé cắn môi: "Hạo Hạo nói, bạn ấy sống cùng bố mẹ, bố mẹ bạn ấy tốt lắm, cười cười nói nối, chẳng cãi nhau bao giờ, còn nói bố mẹ mà không sống cùng nhau nghĩa là đã ly hôn rồi. "

“Bố và mẹ không ly hôn.” Vĩnh Hải ôm chặt con gái.

Nhóc con cúi mặt xuống: "Bố thật sự không ly hôn với mẹ đúng không?"

"Thật mà"

"Bố không phải thật sự không cần con và mẹ đúng không? Hạo Hạo nói, những đứa trẻ sống với mẹ đều là vì bố không thích, không cần con" Nhóc con đỏ hoe mắt.

Bé cũng không tin những gì Hạo Hạo nói.

Dù sao bố cũng rất thích bé, đối xử với bé cũng rất tốt.

Thế nhưng câu nói của Hạo Hạo khiến bé không thể không để ý, nhất là đêm qua bố mẹ cãi nhau, bé sợ mình sẽ giống như lời Hạo Hạo nói, là đứa trẻ mà bố không cần.

“Sao có thể chứ!” Vĩnh Hải cau mày, trong lòng ghi nhớ đứa trẻ tên Hạo Hạo này: "Bố sao lại không cần con và mẹ con chứ, chỉ là giữa bố và mẹ đã xảy ra quá nhiều chuyện nên tạm thời chia tay, bố rất yêu mẹ, cũng rất yêu con, muốn mẹ về với bố thì phải xem con có chịu giúp bố hay không! "

“Giúp thế nào ạ?” Nhóc con nâng tay áo lên lau nước mắt.

Vĩnh Hải đau lòng hôn lên mắt con gái: "Rất đơn giản, bố đến thì con giúp bố mở cửa, trước mặt mẹ, giúp bố nói mấy lời tốt đẹp là được."

Nhóc con đáp: "Con hiểu rồi, bố cứ giao cho con!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận