Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Bố có việc nên không đến.” Nguyễn Quỳnh Anh dắt cô nhóc đi ra ngoài.

Vẻ mặt của cô nhóc hiện lên sự mất mát mà mắt thường không thể nhìn thấy được: "Bố có chuyện gì gấp thế?"

“Làm sao mẹ biết được?” Nguyễn Quỳnh Anh đáp.

Cô nhóc kêu lên một tiếng, không nói gì nữa.

Về đến nhà, Nguyễn Quỳnh Anh vào bếp làm đại vài món, cùng cô nhóc ăn cơm tối, sau đó kéo vali ra khỏi phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô nhóc chạy tới, ngồi xổm xuống trước vali: "Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?"

“Thu dọn đồ đạc, chuyển nhà.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp.

Tối qua cô đã nói rồi, sẽ không ở đây nữa.

Cô nhóc chu môi: "Chúng ta dọn đi đâu?"

"Trước tiên là đến khách sạn đã, cục cưng, con cũng thu dọn đồ đạc của con đi, lát nữa chúng ta phải đi rồi."

“Con không đi đâu!” Cô nhóc ngồi bệt xuống đất.

Nguyễn Quỳnh Anh dừng gấp quần áo: "Làm sao vậy?"

“Mẹ, chúng ta không dọn có được không, con không muốn dọn đâu.” Cô nhóc nắm chặt lấy cánh tay của cô, làm nũng.

Buổi sáng, bố có nói rằng nếu mẹ muốn chuyển nhà thì cô bé hãy thuyết phục cho mẹ đừng chuyển đi.

Giờ cô bé là trợ thủ nhí của bố, cần phải giúp cho bố.

Hơn nữa, cô bé cũng muốn giống như Hạo Hạo, được sống cùng với cả bố lẫn mẹ.

“Sao con lại không muốn dọn, cục cưng, cho mẹ một lý do!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô nhóc.


Cô nhóc chu môi mãnh liệt hơn: "Ở đây rất tốt, có công viên, có đồ chơi. Mẹ ơi, chúng ta đừng dọn đi."

“Nhưng mẹ không muốn sống ở đây.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt.

Cô nhóc thấy mình làm sao cũng không thể khiến mẹ thay đổi ý định, sợ mình không hoàn thành được nhiệm vụ mà bố giao, lập tức sốt ruột, khóc to: “Không chịu, không chịu đâu, con không dọn đâu, mẹ xấu lắm, dọn nhà rất mệt. Con không muốn đi, con sẽ sống ở đây hu hu hu..."

Con gái đột nhiên khóc lớn khiến Nguyễn Quỳnh Anh có hơi trở tay không kịp: "Con ngoan, đừng khóc!"

Cô nhóc giả điếc, vẫn cứ khóc.

Nguyễn Quỳnh Anh đau đầu, cô bế con gái lên khỏi mặt đất: "Còn khóc nữa là mẹ dọn đi ngay."

Nghe vậy, cô nhóc lập tức nín, không khóc nữa.

Nhưng bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, thân thể nhỏ nhắn co lại, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Mẹ thật sự không dọn đi nữa sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh rút khăn giấy ra lau mặt cho cô bé, vừa lau vừa kiên nhẫn trả lời: "Không dọn, có được không?"

Cô thật sự không đối phó được với con gái.

Cùng lắm thì, thuê lại căn hộ này của Trần Vĩnh Hải với giá gốc.

“Được chứ, mẹ thật tốt bụng.” Cô nhóc kích động hôn lên má Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa tức vừa buồn cười: "Bây giờ thì bảo mẹ tốt bụng, hồi nãy còn nói mẹ xấu cơ mà."

“Con sai rồi.” Cô nhóc cúi đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh nhéo gương mặt đầy thịt của cô bé: "Được rồi, mẹ tha thứ cho con, con tự đi rửa mặt đi, mẹ cất những thứ này lại."

“Dạ.” Cô nhóc lưu loát trèo xuống, chạy vào phòng tắm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cái vali trên mặt đất, bất lực thở dài, cam chịu số phận, lấy quần áo vừa bỏ vào ra.


Tối đó, sau khi dỗ con gái ngủ.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm đồ ngủ chuẩn bị đi tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ.

Muộn thế này rồi, ai đến thế?

Đặt bộ đồ ngủ lên ghế sô pha, Nguyễn Quỳnh Anh nhấc chân đi ra cửa.

Vừa đến cửa, cô lật mắt mèo lên xem thử, người ngoài cửa đập ngay vào mắt cô.

Là Trần Vĩnh Hải!

Cũng đúng, ngoại trừ anh ra, còn ai đến vào nửa đêm thế này!

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Quỳnh Anh đảo mắt, không thèm để ý, tắt máy hiển thị, quay lại chuẩn bị đi tắm, không định mở cửa cho Trần Vĩnh Hải.

Tuy nhiên, Trần Vĩnh Hải cứ như thể nhìn thấy cô khuất sau cánh cửa, ngay khi cô vừa xoay người lại, anh lên tiếng: "Quỳnh Anh, nếu cô mà không mở cửa, tôi sẽ tiếp tục bấm chuông."

Nguyễn Quỳnh Anh lập tức dừng chân lại, cầm lấy tai nghe, đeo vào tai: "Anh Trần, anh đang uy hiếp tôi đúng không?"

Trần Vĩnh Hải không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hai đồng tử đen láy của anh sâu như giếng cổ, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi sửng sốt một giây, sau khi phản ứng lại, có chút thẹn quá hóa giận, hỏi: "Cuối cùng là anh muốn gì đây?"

“Mở cửa!” Trần Vĩnh Hải chỉ đáp hai chữ.

Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu và mở cửa.

Trần Vĩnh Hải bước vào, cởi giày, mang tất đi vào trong.


Ở đây không có dép cho anh, tối hôm qua anh cũng làm như vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh cất đôi giày da của anh vào tủ giày, đóng cửa, trở lại phòng khách: "Anh Trần, chuyện tối hôm qua còn chưa nói, bây giờ đã muộn như vậy, anh đến đây làm gì?"

Trần Vĩnh Hải nhướng mắt nhìn cô một cái: "Còn rượu tối hôm qua không?"

“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh há hốc mồm: "Anh đến đây là để uống rượu sao?

Trần Vĩnh Hải “ừ” một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay: "Không có!"

Trần Vĩnh Hải không tin, đứng dậy đi vào bếp.

Nhìn thấy động tác của anh, Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, cũng đi theo vào.

Nhưng vẫn chậm hơn một bước, Trần Vĩnh Hải đã mở tủ rượu và lấy ra một chai rượu mới trong đó.

Trong tủ còn có dụng cụ khui rượu, không nói hai lời, anh trực tieố rút nút rượu ra.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Quỳnh Anh giận đỏ cả mặt: "Trần Vĩnh Hải, đó là rượu của tôi!"

Bình rượu đó là do ông ngoại tặng cho cô, không phải rượu vang đỏ mà là rượu thảo dược loại mạnh, giá đắt hơn rượu vang đỏ nhiều, số lượng bán ra rất ít, mỗi năm cố định một nghìn chai mà thôi.

Hai năm nay cô luôn tiếc không dám khui, nhưng bây giờ lại bị Trần Vĩnh Hải khui, chuyện này làm sao mà cô có thể không tức giận được cơ chứ!

Nghĩ đến đây, mặt Nguyễn Quỳnh Anh phồng lên như bánh bao, thở phì phò chạy đến, muốn cướp lại rượu.

Nhưng mà Trần Vĩnh Hải quá cao, anh cũng sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, cho nên anh luôn đề phòng cô, khi thấy cô lao tới, anh lập tức nâng chai rượu lên cao.

Nguyễn Quỳnh Anh không đủ cao, có nhón chân lên cũng không với tới.

Nếu không phải vì sợ bị ngã, cô còn muốn cho anh một đòn vật qua vai.

"Anh đến đây chỉ để cướp rượu của tôi, cũng đâu phải anh không có rượu ngon, anh chạy đến chỗ của tôi, anh không thấy mất mặt hả?" Nguyễn Quỳnh Anh hơi mệt mỏi, chống gối, nói.

Thấy cô không cướp nữa, Trần Vĩnh Hải lấy ly rượu trong tủ ra, vừa tao nhã rót rượu cho mình, vừa đáp lời cô: "Rượu cướp được uống mới thơm!"


Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh giận đến mức suýt ngã ngửa: "Anh..."

Cô chỉ vào anh, mắng không ra hơi.

Trần Vĩnh Hải đẩy ngón tay của cô lại: "Bảo Nhi đâu?"

“Ngủ rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh không kiên nhẫn, phun ra hai chữ.

Trần Vĩnh Hải gật đầu, sau đó lấy một ly rượu khác trong tủ ra: "Cô muốn uống một ly không?"

“Đương nhiên là uống, đây là rượu của tôi, ai mượn anh ra vẻ nhân vật chính mà hỏi ngược lại tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu, trừng mắt nhìn anh.

Rượu khui thì cũng đã khui rồi, mặc dù đau lòng, nhưng cô tuyệt đối không thể để chai rượu này đổ hết vào bụng Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải cười nhẹ một tiếng, rót cho cô một ly rượu.

Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, nhấp một ngụm.

Quả nhiên không hổ là của quý, mới nhấp một ngụm mà cô đã suýt chút nữa không trụ được.

Nhưng mà hương vị thật sự rất ngon, dù sao cô cũng yêu!

“Ra ngoài uống rượu.” Trần Vĩnh Hải cầm bình rượu bước ra khỏi phòng bếp.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm ly rượu của mình đi theo sau.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, vẫn như đêm qua.

“Đúng rồi. có chuyện muốn nói với anh một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc ly rượu.

Trần Vĩnh Hải nhướng mi: "Chuyện gì?"

“Căn hộ này, tôi sẽ không dọn đi.” Cô chỉ xuống đất.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải chợt lóe lên, biết rồi mà vẫn cố hỏi: "Tại sao, tối hôm qua cô còn nói là sẽ không ở đây nữa."

“Là Bảo Nhi, con bé đòi ở lại đây, tôi cũng không còn cách nào.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm trán, đau đầu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận