Nghe thấy câu này, Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt:" Anh dựa vào đâu mà kết luận như vậy?"
“Em mua dép cho anh.” Trần Vĩnh Hải vừa nói vừa nhấc chân lên, lộ ra vẻ khoe khoang.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn không nói nên lời, nhưng đồng thời cũng muốn bật cười"Mua dép là đã tha? Anh nghĩ nhiều quá rồi."
“Nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng em đã bắt đầu chấp nhận anh, không quá bài xích anh như vậy.” Trần Vĩnh Hải cười.
Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên, sau đó nhếch môi:" Tự mình đa tình, tránh ra, tôi muốn đi nấu cơm!"
Nói xong cô đẩy vai anh ra rồi đi vào bếp.
Nhóc con đánh rơi khối ghép gỗ trong tay, chạy đến bên Trần Vĩnh Hải: "Ba, mẹ đang giận à?"
"Không." Trần Vĩnh Hải ôm con gái lên: "Mẹ chỉ là đang chột dạ."
“Chột dạ?” Nhóc con nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Khóe mắt Trần Vĩnh Hải liếc về hướng phòng bếp cười đắc thắng: "Đúng vậy, là vì ba nói trúng tiếng lòng của mẹ rồi nên mẹ con chột dạ."
“Ồ.” Nhóc con ngơ ngác chớp mắt.
Trần Vĩnh Hải ôm cô bé trở lại sô pha:"Thôi, ba sẽ cùng con ghép nha."
“Dạ.” Nhóc con vui vẻ gật đầu.
Sau khi ăn tối, thuận lợi Trần Vĩnh Hải ở lại.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không đuổi anh đi mà chỉ ném cái chăn bông lên người anh rồi quay người vào phòng.
Trần Vĩnh Hải ôm chăn bông đứng trước ghế sô pha, cười bất lực.
Được thôi, đêm qua anh có thể ở trong phòng cô, đêm nay anh đã bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Xem ra để ôm được người đẹp về còn phải mất một khoảng thời gian dài.
Nghĩ đến đó, Trần Vĩnh Hải thở dài, ngủ thiếp đi trên sô pha.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải đưa nhóc con đi học như thường lệ, khi đến bãi đậu xe, Trần Vĩnh Hải phát hiện xe mình bị mất tích.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng thấy lạ, hôm qua Trần Vĩnh Hải đậu xe ở đây, tối lại không có đi ra ngoài, giờ xe lại biến mất thật rồi.
"Bảo Quốc lái xe đi à? Anh ấy không phải tài xế bán thời gian của anh sao? Anh ấy có chìa khóa dự phòng đúng không?" Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy tay nhóc con nói.
Trần Vĩnh Hải mím môi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Bảo Quốc.
Tuy nhiên, điều khiến anh khó chịu là không gọi Bảo Quốc được.
Là trợ lý đặc biệt, lẽ ra phải trả lời điện thoại của sếp 24/24, nhưng hành vi của Bảo Quốc lúc này rõ ràng là không đủ tư cách.
“Lỡ thật sự có chuyện bận rồi sao, thôi lên xe của tôi cùng đi đi.” Nguyễn Quỳnh Anh không nghĩ nhiều, nắm tay nhóc con đi về phía xe của mình.
Trần Vĩnh Hải cũng chỉ có thể nén mối nghi ngờ trong lòng, theo sau hai mẹ con lên xe.
Mang Bảo Nhi đến nhà trẻ, Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải cùng quay về trên xe.
Vừa thắt dây an toàn, cô vừa hỏi người đàn ông ngồi trên ghế phụ: "Cần tôi đưa anh đến công ty không?"
“Không lẽ em muốn quăng anh ở bên đường?” Trần Vĩnh Hải hùng hồn hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh khịt mũi: “Tôi cũng rất muốn làm như vậy!”
“Em nỡ không?” Trần Vĩnh Hải nhướng mày.
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn anh: "Anh muốn thử?"
Trần Vĩnh Hải cong môi: "Vậy thì nên bỏ đi, đi thôi, đưa anh đến công ty."
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, mặc kệ anh rồi khởi động xe.
Suốt quãng đường không có một lời nào, bầu không khí trong xe có thể nói là yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cho đến khi có tiếng điện thoại vang lên, sự im lặng mới bị phá vỡ.
“Điện thoại của em.” Trần Vĩnh Hải nhắc nhở.
Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng: “Đưa túi cho tôi.”
Trần Vĩnh Hải xoay người xuống hàng ghế sau lấy túi lên nhưng lại không đưa cho cô, thay vào đó anh trực tiếp mở khóa kéo.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
Trần Vĩnh Hải mặt không chút thay đổi trả lời: "Em lái xe không, anh cầm điện thoại giúp em."
"Cảm ơn, tôi có Bluetooth."
“Anh không tìm thấy, cứ làm theo lời anh đi.” Trần Vĩnh Hải nói, trượt xuống nút trả lời và đặt điện thoại lên tai cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sao có thể không biết là anh cố ý, nhưng bây giờ điện thoại đã thông rồi, cô không thể nói gì với anh nữa, vì vậy cô hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc của mình, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, dịu dàng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Ai vậy?"
“Quỳnh Anh, sao cậu không nghe lời tớ, mang Bảo Nhi rời khỏi đây!” Giọng nói lo lắng của Bảo Ngọc vang lên trên điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu chặt mày:"Sao vậy Bảo Ngọc? Có chuyện gì sao?"
"Quỳnh Anh cậu đừng hỏi nữa, nghe tớ đi, cậu mạ đưa Bảo Nhi đi đi, có lẽ cũng muộn rồi!"
Giọng Bảo Ngọc trở nên lo lắng hơn, lộ rõ vẻ căng thẳng, ngay cả trái tim Nguyễn Quỳnh Anh cũng trở nên bất an.
"Cậu mau nói rõ ràng, cái gì cậu cũng không nói, cứ kêu mình đưa Bảo Nhi đi, cậu..."
Nguyễn Quỳnh Anh chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy điện thoại của Bảo Ngọc vang lên một giọng nam khàn khàn trầm thấp: "Muộn rồi."
“Cận Phong!” Bảo Ngọc kinh hãi nhìn người đàn ông đi tới, sắc mặt dần dần tái nhợt:“Muộn rồi là có ý gì? Lẽ nào anh đã xử lý Bảo Nhi rồi...”
“Suỵt!” Trần Cận Phong giơ ngón tay ra hiệu cô đừng nói nữa, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của cô, anh ta giật lấy điện thoại di động của cô, kêu người mang cô đi xuống, nhốt lại.
“Có phải Cận Phong không?” Nguyễn Quỳnh Anh không chắc chắn hỏi.
Giọng nam vừa rồi giống Trần Cận Phong, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác rất khác lạ.
Trần Vĩnh Hải rất khó chịu khi nghe Nguyễn Quỳnh Anh xưng hô thân mật với người đàn ông khác nhưng anh không nói gì mà chỉ dỏng lỗ tai lên nghe lén.
“Là tôi, Quỳnh Anh, đã lâu không gặp.” Trần Cận Phong cười, nụ cười không chạm đáy mắt, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Không chỉ vậy, ngay cả giọng nói của anh ta cũng lạnh lùng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Đã lâu không gặp, Cận Phong, mấy ngày nay anh cùng Bảo Ngọc đi đâu vậy?” Sau khi xác nhận đó là Trần Cận Phong, Nguyễn Quỳnh Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Cận Phong không trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô luôn cảm thấy hôm nay Trần Cận Phong có gì đó không ổn, nhưng cô không nói ra được.
"Đúng rồi" Nguyễn Quỳnh Anh hỏi lại sau khi nghĩ ra điều gì đó: "Bảo Ngọc vừa nãy sao vậy? Tại sao cậu ấy lại nói rằng tôi nên mang Bảo Nhi đi, còn nói anh..."
“Quỳnh Anh!” Trần Cận Phong ngắt lời cô.
Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ: "Tôi đây.”
“Trần Vĩnh Hải đang ở bên cạnh cô đúng không?” Anh hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn Trần Vĩnh Hải: "Ừ."
“Đưa điện thoại cho anh ta đi.” Trần Cận Phong nói.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh rất tò mò về việc tại sao Trần Cận Phong lại tìm Trần Vĩnh Hải, nhưng vẫn ra hiệu cho Trần Vĩnh Hải bắt máy và nói: "Cận Phong muốn nói chuyện với anh."
“Nói cái gì?” Trần Vĩnh Hải liếc mắt.
Anh không muốn nói chuyện với những người đàn ông khác.
Nhất là người đàn ông này, lại còn là tình địch khiến anh vừa cảm kích vừa ghen tị.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Anh nghe đi rồi biết.”
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải miễn cưỡng đưa điện thoại lên tai.
“Trần Vĩnh Hải, nghe nói gần đây anh đang điều tra về đứa con ngoài giá thú của Trần Tây Minh?” Trần Cận Phong nói.
Trần Vĩnh Hải sửng sốt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Làm sao anh biết được?"
“Đừng hỏi làm sao tôi biết, tôi chỉ muốn nói với anh, đừng kiểm tra nữa, tôi chính là đứa con ngoài giá thú mà anh đang tìm.” Trần Cận Phong cười trầm thấp, tiếng cười rất thấm thía khiến người ta tê dại.
Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại, như muốn bóp nát điện thoại, thật lâu mới cắn răng phun nói ra hai chữ: "Là anh?"
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh không nghe được nội dung cuộc gọi, thấy Trần Vĩnh Hải như vậy, cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cục Trần Cận Phong đã nói điều gì mà khiến anh kích động như vậy.
Trần Vĩnh Hải phớt lờ câu hỏi của cô, lồng ngực kịch liệt thăng trầm, vừa nhìn đã biết anh rất tức giận.
“Là tôi!” Trên mặt Trần Cận Phong lộ ra nụ cười kinh khủng.