“Khốn nạn!” Trần Vĩnh Hải đấm một tay vào cửa xe.
Hành động đột ngột của anh khiến Nguyễn Quỳnh Anh sợ tới mức trượt tay lái, suýt nữa đem cả xe tông vào rào chắn.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quan tâm là có bị cảnh sát giao thông phạt hay không, đỗ xe ngay ven đường.
“Tôi khốn nạn ư?” Trần Cận Phong điên cuồng cười to: “Tôi còn có thể khốn nạn hơn nữa đấy. Trần Vĩnh Hải, anh có nửa giờ nữa để đến nhà cũ của nhà họ Trần, nếu không tôi sẽ giết Trần Bảo Nhi!”
“Sao mày dám!” Hai mắt của Trần Vĩnh Hải trừng lớn, tơ máu trong mắt lộ ra. Vì đang cực kỳ phẫn nộ nên đã khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Thấy vậy, trong lòng của Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm bất an hơn, tay đặt ở trên vô lăng cũng vô thức mà siết chặt lại.
“Tôi có cái gì mà không dám, vì để báo thù, tôi đã lên kế hoạch mười mấy năm rồi. Bây giờ tôi không thể chờ được nữa. Hận thù đã hành hạ tôi đến mỏi mệt về cả thể xác và tinh thần rồi. Nhưng tôi không còn quan tâm đến nó nữa. Nói cho anh biết, nếu trong nửa giờ nữa tôi mà không thấy anh, tôi chắc chắn sẽ giết chết Trần Bảo Nhi!” Trần Cận Phong cười nói.
Sau đó, anh ta còn nói thêm một câu: “Còn nữa, đừng có mà báo công an, nếu không tôi cũng giết nó!”
Nói xong, Trần Cận Phong trực tiếp cúp điện thoại mất.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay lại đến nỗi các khớp xương nổi lên trắng bệch.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh lại hỏi một lần nữa.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô, sự phẫn nộ trong mắt đã được rút xuống, mang theo chút ý tứ xin lỗi: “Quỳnh Anh, Bảo Nhi bị Trần Cận Phong bắt đi rồi.”
“Anh nói cái gì cơ?” Nguyễn Quỳnh Anh hốt hoảng, cả người như vừa bị đánh mạnh một cái.
Hầu kết Trần Vĩnh Hải lại trượt lên xuống, lặp lại một lần nữa cho cô nghe.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn tin vào những gì mà mình vừa nghe được, lắc đầu dữ dội: “Không đâu, Cận Phong sẽ không làm như vậy đâu. Anh ấy rất thích Bảo Nhi mà, anh ấy bắt Bảo Nhi đi để làm cái gì cơ chứ?”
“Vì anh ta muốn uy hiếp anh, anh ta chính là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Trần mà anh đã nói với em.” Trần Vĩnh Hải nói.
Lúc nói đến uy hiếp cùng đứa con ngoài giá thú, hai hàm răng của anh gần như cắn chặt lại, có thể thấy được sự căm ghét của anh với Trần Cận Phong.
Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt nhìn, dường như cảm thấy vẫn không thể tin được: “Con ngoài giá thú, Cận Phong ư?”
“Đúng, chính anh ta cũng đã nói vậy.”
“Vậy thì Bảo Nhi… Anh mau báo công an đi!” Nguyễn Quỳnh Anh lo lắng đến phát khóc.
Nếu năm đó là Trần Cận Phong giết mẹ của Trần Vĩnh Hải, vậy có thể thấy được chính là kẻ thù của nhà họ Trần rồi.
Mà Bảo Nhi lại là con gái của Trần Vĩnh Hải, cô thật sự không dám đi đánh cược tình cảm của Trần Cận Phong dành cho Bảo Nhi.
“Không thể báo công an được!” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím lại, giọng nói có chút lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong liền tức giận đến quay sang túm lấy cổ áo anh mà quát lớn: “Tại sao chứ? Bây giờ Bảo Nhi bị bắt đi rồi, anh lại bảo với tôi là không thể báo công an?”
“Trần Cận Phong sẽ giết con tin!” Trần Vĩnh Hải nhìn cô, gằn từng chữ một.
Con ngươi trong mắt của Nguyễn Quỳnh Anh như co rút lại, tay cũng buông lỏng ra: “Giết con tin ư?”
“Đúng, đó là những gì anh ta đã nói với anh.” Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt kinh hãi, bộ dáng hoảng sợ nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Hay để tôi gọi điện cho anh ta, cầu xin anh ta thả Bảo Nhi ra?”
Nói xong, cô run rẩy giật lấy điện thoại từ tay của Trần Vĩnh Hải, định gọi cho Trần Cận Phong.
Nhưng lúc này cô lại quá bối rối đến mức chạm nhiều lần vào màn hình rồi mà vẫn không thể thực hiện cuộc gọi.
Trần Vĩnh Hải thấy vậy liền nắm lấy tay cô: “Vô dụng thôi, nếu em có thể thật sự bảo được anh ta thả Bảo Nhi đi thì ngay từ đầu anh ta bắt Bảo Nhi để làm cái gì nữa?”
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng. Một lúc sau, cô cầm lấy điện thoại vừa đập vào ngực anh vừa khóc: “Tất cả là vì anh, nếu không vì anh thì tại sao Cận Phong lại bắt Bảo Nhi đi, tất cả đều là lỗi của nhà họ Trần các người. Tất cả những đau khổ mà tôi phải trải qua đều là do nhà họ Trần các người gây ra…”
“Xin lỗi em, xin lỗi em!” Trần Vĩnh Hải ôm lấy Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt đầy chua xót nói.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn khóc: “Nếu Bảo Nhi mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Vĩnh Hải, tôi nhất định sẽ lôi anh đi chết cùng.”
“Không có gì ngoài ý muốn được, anh nhất định sẽ cứu được con gái của chúng ta ra.” Trần Vĩnh Hải nghiến chặt răng, ánh mắt đầy kiên định.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn một cái vào ngực anh, dùng sức thật mạnh: “Báo công an còn không được thì anh định cứu kiểu gì?”
“Sẽ có cách thôi!” Trần Vĩnh Hải cau mày, xoa dịu cảm xúc của cô: “Anh ta chỉ nói rằng anh không được báo công an chứ không hề nói rằng anh không thể cầu cứu bên ngoài.”
“Anh định nhờ ai giúp?” Nguyễn Quỳnh Anh nhả ra khỏi miệng, từ trong lồng ngực anh ngồi dậy.
“Ông Trần!” Trần Vĩnh Hải nở nụ cười với cô: “Lái xe đi, chúng ta đi gặp Trần Cận Phong trước đã, anh sẽ nói cho em kế hoạch cụ thể trên đường đi.”
“Được!” Nghe thấy người cứu trợ bên ngoài là ông Trần, Nguyễn Quỳnh Anh dường như an tâm hơn một chút. Cô lau nước mắt trên mặt, lấy lại tinh thần một lần nữa để lái xe, dưới sự chỉ đường của Trần Vĩnh Hải mà lái đến nhà cũ của nhà họ Trần.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh đi đến đây nhưng lại không có lòng nào mà thưởng thức cảnh sắc nơi này, trong lòng cô giờ chỉ nghĩ đến an nguy của đứa con gái bé bỏng của mình.
“Các người vào đây đi.” Lúc này, một bóng người từ cửa nhà cũ đi ra, đứng trước Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải: “Bác sĩ Trần bảo tôi đến tiếp đón các người, đi theo tôi.”
“Bảo Quốc?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc thốt lên.
Bảo Quốc liếc qua cô một cái, cuối cùng lại dừng lại trên người Trần Vĩnh Hải, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Nhận ra điều gì đó, vẻ mặt Trần Vĩnh Hải như tối lại, nghiến chặt răng mà nói: “Cậu phản bội tôi!”
“Sao lại gọi là phản bội chứ?” Bảo Quốc khinh thường hừ một tiếng: “Tôi chưa bao giờ là người của anh cả, tôi là người mà bác sĩ Trần sắp xếp bên cạnh anh mà thôi.”
“Thì ra là cậu!” Trần Vĩnh Hải giận dữ, tay nắm chặt, định vung một nắm đấm vào mặt Bảo Quốc.
Dường như Bảo Quốc đã đoán trước được anh định làm gì, né sang bên cạnh, đắc ý nói: “Chính là tôi, để lấy được lòng tin của anh, tôi cũng phải chịu không ít đau khổ đấy. Thật ra năm năm trước anh cũng đã nghi ngờ tôi một lần rồi, nhưng vẫn bị tôi che mắt thôi.”
Trần Vĩnh Hải không nói tiếp nữa, đáy mắt như có một cơn bão đang nổi lên.
Đúng vậy, năm năm trước, quản gia Hoàng từng nói với anh rằng khi Bảo Quốc mới đến nhà họ Trần, anh ta từng tỏ ra căm ghét nhà họ Trần. Vì vậy anh còn cố ý điều Bảo Quốc đi, điều tra xem Bảo Quốc có vấn đề gì hay không.
Nhưng kết quả thu được là không có vấn đề gì. Sau đó anh cũng điều Bảo Quốc trở về, cũng không nghĩ Bảo Quốc đúng thật là nội gián.
“Vậy nên năm đó Trần Vĩnh Hải không điều tra được chân tướng có phải do cậu động tay động chân không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm Bảo Quốc mà mở miệng hỏi.
Bảo Quốc cười: “Đúng vậy, là tôi, bởi vì tôi là trợ lý đặc biệt đáng tin cậy nhất của Trần Vĩnh Hải. Tất cả những tư liệu phía dưới giao lên đều phải qua tay tôi sàng lọc trước mới đến tay Trần Vĩnh Hải, cho nên chỉ cần tôi muốn thay đổi thì cũng là một việc rất dễ dàng.”
“Tại sao cậu lại phải làm vậy? Ngoại trừ vụ tấn công Trần Vĩnh Hải kia, Tô Hồng Yên đã làm điều đó, còn vu khống tôi và Lanny Hill đã đính hôn là người đàn ông đeo mặt nạ, chẳng lẽ cậu là thuộc hạ của kẻ đeo mặt nạ kia…”
Bảo Quốc cười hai tiếng, xem như là thừa nhận.
Trần Vĩnh Hải như nghĩ tới cái gì đó, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Cậu vừa nói, cậu là do Trần Cận Phong phái đến nằm vùng ở chỗ tôi. Vậy kẻ đeo mặt nạ kia là Trần Cận Phong phải không?”
“Không tồi, anh đoán đúng rồi đấy!” Bảo Quốc vỗ tay như tán thưởng.
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh tái nhợt, toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo: “Làm sao mà…”
Cận Phong làm sao có thể là người đeo mặt nạ đó được.
Sẽ không, không phải đâu!
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu dữ dội, không muốn tin vào sự thật này.
Trần Vĩnh Hải tuy rằng rất khó chịu khi cô tin tưởng Trần Cận Phong như vậy, nhưng anh hiểu giờ phút này trong lòng cô đang rất khó chịu.
Anh ôm cô vào trong lồng ngực: “Quỳnh Anh, đừng kích động như vậy.”
Nguyễn Quỳnh Anh tựa đầu vào trước ngực Trần Vĩnh Hải, trong lòng đau đớn.
Cô không thể chấp nhận việc Trần Cận Phong là người đeo mặt nạ đó. Cô có thể chấp nhận bất cứ ai là kẻ đeo mặt nạ đó, nhưng không phải là Trần Cận Phong.
Tại sao lại là anh ấy được cơ chứ!
“Được rồi, tình tứ xong chưa? Xong rồi thì theo tôi vào trong đi, bác sĩ Trần đang sốt ruột chờ đợi đấy.” Bảo Quốc nhìn thấy hai người ôm nhau, không khỏi bĩu môi một cái.
Không thể hiểu sao bác sĩ Trần lại đi thích người phụ nữ này!
Cả ba người cùng đi vào nhà cũ của nhà họ Trần, đi tới sảnh lớn.
Trần Cận Phong đang ngồi ở ghế chính giữa, trên tay đang đùa nghịch con dao, đằng sau anh ta có hai chiếc ghế mà Trần Tây Minh và Trần Bảo Nhi đang bị trói ở đó.